“Anh Đình, nếu tôi là anh thì tôi đã sớm về rồi!”
Chí ít nhà anh không sắp xếp hôn sự cho anh, có gì không tốt đâu?
Tưởng Thiệu Đình cười nhẹ, quay người đi đến ghe sofa, vắt tréo chân ngồi xuống.
Anh rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó lấy bật lửa châm lên.
Từ khi Nhan Quỳnh qua ở, anh liền không hút thuốc trong nhà nữa, dù anh nghiện thuốc không nặng, nhưng nghiện rồi mà không hút thì chẳng dễ chịu tí nào.
Tần Trạc mỉm cười, “Anh Đình, có muốn trả cho Nhan Quỳnh sự trong sạch không?”
Nghe vậy, Tưởng Thiệu Đình nhướn mày: “Trong sạch?”
“Cảm giác bị oan không dễ chịu tí nào, nhất là loại người mạnh mẽ như Nhan Quỳnh. Anh không giúp cô ấy giải quyết chuyện này thì cô ấy sẽ chỉ tự mình làm bừa thôi.”
Tưởng Thiệu Đình rít một hơi, đúng là anh từng nghĩ muốn giúp cô giải quyết chuyện này.
Một giây sau, khóe môi anh khẽ cong lên: “Cậu muốn trao đổi điều kiện với tôi đúng không?”
“Đúng là có suy nghĩ này.”
Tưởng Thiệu Đình cười nhẹ, “Nếu cậu xử lý tốt, tôi có thể suy nghĩ.”
“Yên tâm, người anh em mà đã ra tay thì gạo xay ra cám.”
Hai người đàn ông mỉm cười nhìn nhau, suy nghĩ tâm đầu ý hợp.
Chỉ uống rượu không thì có vẻ nhàm chán.
Tần Trạc đề nghị xuống dưới tầng chơi vài ba ván bài, Tưởng Thiệu Đình nhíu mày: “Không được, để cô ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm.”
“…”
Ấn đường Tần Trạc giật giật, hít sâu một hơi, giận anh chẳng có kiên nhẫn nào.
“Đúng là mất hứng, anh lái xe đến đúng không? Tôi uống nhiều rồi, đưa tôi về nhà đi.”
Tưởng Thiệu Đình gật đầu, nhà Tần Trạc ngay gần nhà anh, đèo anh ta về nhà cũng chẳng mất gì, cùng lắm trên xe có thêm một miếng thịt biết nói thôi.
“Được!”
***
Nhan Quỳnh ở nhà một mình, tập yoga một lúc liền nằm trên sofa phòng khách xem ti vi, chương trình giải trí trong đó đang phát ra âm thanh ồn ào, nhưng cô lại không tập trung.
Trong đầu cô đều là bóng dáng của Tưởng Thiệu Đình, đã trễ thế này mà anh vẫn chưa về, có chuyện gì vậy nhỉ?
Cô nhìn đồng hồ, kim giờ sắp chỉ vào số 11 rồi.
Bỗng tiếng cửa khóa vang lên, Nhan Quỳnh nhanh chóng nhắm mặt lại, không muốn anh tưởng cô đang chờ anh về.
Tưởng Thiệu Đình vắt áo khoác lên khuỷu tay, cổ áo để mở, bước nhanh vào phòng.
Đèn phòng khách vẫn sáng, lúc anh để áo khoác xuống thì nhìn thấy Nhan Quỳnh ôm gối nằm trên sofa.
Anh nhẹ nhàng đi đến dịu dàng nhìn cô, lúc định quay người đi thì nhận thấy lông mi dày rậm của cô đang hơi run run.
Khóe môi anh nhếch lên, nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Tưởng Thiệu Đình ngồi xổm xuống, giơ tay vuốt lại những sợ tóc rối trước trán cô, ngón tay hơi lạnh lướt qua đường nét khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi.
Lúc này trong lòng Nhan Quỳnh như có một con Husky đang chạy như điên, sau đó đâm sầm vào trái tim của cô.
Anh dám nhân lúc cô ngủ say mà sàm sỡ cô à?
Nghĩ thế, cô định mở mắt ra dạy dỗ anh một trận. Nhưng lại thấy giờ mà mở mắt thì có phải càng… ngượng ngùng hơn không?
Suy nghĩ của Nhan Quỳnh lung lay, không quyết định được.
Tưởng Thiệu Đình rủ mắt, nhìn cô chăm chú, không chỉ nhìn thấy cô cau mày, mà còn nhìn thấy cô ôm gối chặt hơn.
Rõ ràng trong lòng đang hoảng hốt mà vẫn cố tiếp tục giả vờ.
Tường Thiệu Đình bị dáng và đáng yêu của cô chọc cười, anh chầm chậm cúi người xuống.
Chùm đèn pha lê treo ở phòng khách tỏa ra ánh sáng chói mắt, bỗng Nhan Quỳnh cảm thấy trên mặt mình có bóng râm phủ xuống.
Xung quanh bay tới hương rượu nhàn nhạt, một giây sau, Nhan Quỳnh thấy môi mình nong nóng!
Anh hôn trộm cô!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận