Lông mi thanh tú của Nhan Quỳnh càng nhíu chặt hơn, dần dần cô cảm thấy hô hấp của mình cũng ngừng lại.
Tất cả biểu cảm của cô đều rơi vào trong mắt Tưởng Thiệu Đình, thấy cô vẫn không chịu tỉnh, anh cắn nhẹ lên môi cô một cái.
"Ưm..."
Nhan Quỳnh thở nhẹ, rõ ràng không thể giả vờ được tiếp nữa.
Cô mở mắt ra, vô tội nhìn anh: “Anh về rồi à? Tôi xem ti vi rồi không cẩn thận ngủ quên, đen đủi quá, còn nằm mơ bị con sói cắn một cái nên giật mình tỉnh dậy!”
Tưởng Thiệu Đình nghe cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không bày ra vẻ mặt gì. Nếu cô không thích chỉ rõ thì anh sẽ vui vẻ diễn với cô.
Nhan Quỳnh ôm chặt gối ôm, khẽ cắn môi, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh, “Về phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đấy.”
Hừ! Tưởng Thiệu Đình, anh cứ giả vờ đi, dù cảm lạnh cũng tốt hơn bị sói cắn!
Nhan Quỳnh tắt ti vi, vừa đi về phòng vừa lạnh lùng nói: “Tưởng Thiệu Đình, sau này anh còn đi uống rượu nửa đêm mới về thì cứ ngủ trong thang máy đi!”
Sau đó, một tiếng đóng cửa lớn vang lên, dường như đang bày tỏ tâm trạng của cô lúc này.
Tưởng Thiệu Đình nở nụ cười cưng chiều, anh vừa mong Nhan Quỳnh được trả lại sự trong sạch, vừa mong cô luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng, trên đời này không có cách nào vẹn toàn đôi bên được!
***
Chiều hôm sau, Nhan Ngọc được Trần Bách xuyên lái xe đưa về nhà.
Anh ta dừng xe ở ngoài cổng được điêu khắc hoa văn nghệ thuật.
Nhan Ngọc nghiêng đầu, cất đi sự khó hiểu, cô ta nở nụ cười dịu dàng, “Bách Xuyên, hôm nay ba mẹ em đều ở nhà, anh không vào ngồi sao?”
Trần Bách Xuyên hơi mím môi, mệt mỏi nói: “Hôm nay anh không mang quà cáp gì, để lần sau đi.”
Trong lòng Nhan Ngọc cảm thấy bực bội, cô ta phát hiện từ khi gặp Nhan Quỳnh, cảm xúc của anh ta liền là lạ. Nhưng cô ta sẽ không đi tìm hiểu Nhan Quỳnh có địa vị gì trong lòng anh ta, mà cô ta sẽ nhân cơ hội này chiếm cứ trái tim anh ta.
Nhan Ngọc đi qua, nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh ta, ngọt ngào nói, “Vậy anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, bye bye.”
Chờ cô ta xuống xe, Trần Bách Xuyên sờ lên chỗ bị Nhan Ngọc hôn, ánh mắt trở nên bất an. Vai giây sau, anh ta hồi thần, khởi động xe rời khỏi chỗ này.
Nhan Ngọc đứng ở cổng vẫy tay với cái xe đi xa, khóe môi nở nụ cười không thể bắt bẻ.
Đợi không còn thấy bóng dáng xe đâu nữa, cô ta mới hạ khóe miệng xuống, híp mắt lại, hừ lạnh.
Nhan Quỳnh, cho dù cô có giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trở mình được trong lần này đâu!
Cô ta không biết rằng lúc này, dưới bóng cây phía xa có một chiếc Ferrari màu đen đang nhanh chóng chạy tới.
Nhan Ngọc vừa đắc ý xoay người đã nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, cô ta còn chưa kịp nhìn đã bị người ta chùm bao tải, lôi lên xe.
Rất nhanh, chiếc Ferrari có tính năng cực tốt khởi động, vèo một cái đã không thấy tăm hơi.
Lá trên cây bị gió thổi rơi xuống đất, dường như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai mươi phút sau, ở công xưởng bỏ hoang phía Nam thành phố, Nhan Ngọc bị hai người mặc áo đen vứt xuống dưới đất.
“A!”
Nhan Ngọc bị trói chặt hai tay, đầu gối chạm xuống đất khiến cô ta đau nhói, hét lên.
Lúc này, Tần Trạc đeo kính đen, trong miệng ngậm một điếu thuốc chậm rãi đi đến, anh ta bực bội nói: “Sao cô ta còn nói chuyện được thế? Không phải tôi bảo mấy người cắt đứt lưỡi của cô ta luôn đi a!”
Hai vệ sĩ: “...”
Cậu Cả lại bắt đầu hù dọa người ta rồi!
Nhan Ngọc bị bịt mắt nghe thấy thế thì sau lưng lạnh toát. Tuy không biết cô ta đã đắc tội ai, nhưng cô ta vẫn cầu xin: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, xin mấy người đừng làm hại tôi mà!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận