Anh là mối tình sâu sắc nhất trong cuộc đời cô, lả nơi chốn bình an nhắt giữa cuộc đời đầy dông bão.
Họ tìm thấy nhau sau những ngày cơ cực bủa vây đời cô. Anh thường nói: “Sau cơn mưa, trời sẽ sáng, cầu vồng sẽ lại lấp lánh.” Có lẽ, anh chính lả ánh cầu vồng sưởi ấm cô sau cơn mưa năm nào. Tuổi thanh xuân của họ có nhau, ngọt ngào, đậm sâu và đầy ắp những năm tháng hy vọng.
vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên họ nhìn thấy nhau là một ngày cuối đông, trời không nắng, con phố ấy trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Tuồi đôi mươi, họ tìm thấy nhau, giữ chặt nhau và lặng lẽ yêu nhau bằng thứ tình yêu trong trẻo nhất, nhẹ nhàng nắm tay nhau đi giữa cuộc đời, lắng nghe từng hơi thở của nhau để hiếu rằng đó là lý do để họ cần phải sống tốt hơn nữa, vì nhau.
Những ngày đón đua nhau qua từng con phố, hoàng hôn nhuộm vàng cà hàng cây, cô lại hỏi anh: “Cuộc đời này liệu có thứ gì là vĩnh cửu không? Có phải, tình yêu vốn dĩ là thứ chẳng thế nào mãi mãi?” Anh trả lời cô rằng: “Cuộc sống này không có gì là vĩnh cữu, nhưng anh sẽ luôn cố gắng đế hạnh phúc này là vĩnh cửu. Nếu cuộc đời này có thứ gọi là mãi mãi, thì anh sẽ là mãi mãi.”
Rồi cũng như bao lứa đôi khác, khi tình yêu trở nên quá lớn, khi cảm thấy thật sự cần nhau trong chặng đường phía trước, muốn ở cạnh nhau cả đời này, họ khao khát kết hôn, muốn nên vợ nên chồng, muốn cùng nhau đi khắp thế gian. Anh muốn ôm cô ngủ khi đêm về và nhìn thẩy cô thức dậy trong vòng tay mình khi bình minh ló rạng.
Họ cùng nhau đánh rang, cùng nhau ăn bữa sáng, anh sẽ hôn lên trán cô trước khi đến cơ quan. Buổi tối, họ trở về nhà, cô nẳu cơm còn anh chơi với con. Thỉnh thoảng con chạy vào bếp ôm chầm lẳy mẹ, bị mẹ đuối ra còn ba thì cười vui hạnh phúc... Đó là những gì họ đã cùng nhau nghĩ tới.
Nhưng, cuộc đời này vốn dĩ chẳng dễ dàng đến thế.
Được lấy người mình yêu, có lẽ là điều may mắn và hạnh phúc nhất. Điều đó tưởng chừng giản đơn, ấy vậy mà lại lắm khó khăn lẫn khổ đau với nhiều người...
Cô lả trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện. Năm mười tuổi, cô được một đôi vợ chồng hiếm muộn nhận về nuôi. Mười sáu tuồi, cha nuôi của cô đột ngột qua đời, hai năm sau mẹ nuôi đi bước nữa, mẹ con cô sống cùng cha dượng và con riêng của ông ấy.
Mười tám tuồi, cô bị cưỡng hiếp bởi cha dượng của mình, trong một ngày mẹ nuôi đi công tác xa nhà. Sự việc vỡ lở, người cha dượng kia bị bắt và đi tù, nhưng mẹ nuôi của cô lại cho rằng cô đốn mạt quyến rũ cà cha dượng nên mới ra cơ sự như thế, mối quan hệ giữa cô và người mẹ nuôi cũng vì vậy mà trở nên tệ hại. Đớn đau, nhục nhã, cô bỏ nhà đến một nơi khác, làm lại cuộc đời mới, vĩnh viễn không hẻ răng cùng ai về vết nhơ áy.
Rồi cô gặp anh, sau những tháng nảm rắt dài vất vả ngược xuôi giữa chợ đời, khao khát đến cháy bỏng một vòng tay yêu thương. Cô đã có một quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời, đó là quãng đời cô được bên anh, được chở che trong vòng tay anh.
Gia đình anh là một gia đình gia giáo và có địa vị xã hội, anh suỵ nghĩ mọi cách để làm thế nào khiến gia đình yêu quý vả chấp nhận cô, một cô nhi không cha không mẹ, không người thân và không cả môn đăng hộ đối với gia đình mình. Nhưng anh chưa ki.p đưa cô về ra mắt gia đình để xin cưới như dự tính thì gã cha dượng năm nào ra tù. Gã tìm hiếu về cô, tìm hiếu về người cô đang yêu. Bằng cách nào đó, quá khứ của cô lại một lần nữa bị xới tung và mọi việc truyền đến tai gia đình anh.
Lẽ hiến nhiên, gia đình anh phản đối cuộc hôn nhân này. Một gia đình sáng như thế, lẽ nào họ lại đế một vết đen như cô bôi bản bức tranh đầy danh dự và tự hào của họ? Anh có thế chọn kết hôn với một người xứng đáng hơn cô rắt nhiều...
Anh vẫn quyết đưa cô về ra mắt bố mẹ, anh hy vọng tiếp xúc với cô rồi, mọi người sẽ có nhìn nhận khác, sẽ yêu thương và cảm thông cho cô gái bé bỏng tội nghiệp của anh hơn.
Nhưng anh đã sai, đó là ngày sai lầm nhất trong cuộc đời anh...
Khi cô đến, bố anh không xuống tiếp, mẹ anh mắng cô lả con đàn bà mưu mô, dơ bẩn và ti tiện mới đi quyến rũ con trai bà, rằng con trai bà có thể nhất thời mê đắm mà ngu ngốc chứ bà thì không.
Bà giáng xuống cô những lời đớn đau nhất thế gian.
Tai cô ù đi, mắt nhòa lệ, đôi chân chẳng còn vững.
Anh vụng về đến thảm hại giữa hai người phụ nữ của cuộc đời mình, anh càng cố ngăn cản thì mẹ anh lại càng thốt ra những lời chà đạp người con gái của anh đến tận cùng.
Nhưng...
Ai phải làm mẹ rồi mới hiếu được, đó là tắm lòng của một người mẹ. Có lẽ khi nói ra những lời đắng cay đó; lòng bà cũng quặn thắt vì thương đứa con trai mình dứt ruột đẻ ra. Bà có gì sai khi mong mỏi con trai mình có được một cuộc hôn nhân an toàn? Bà có gì sai khi mưu cầu một người con dâu trọn vẹn hơn để gia đình này được yên ấm, danh dự gia đình này được gìn giữ? Bà có gì sai khi muốn cưới cho con trai mình một người vợ có tương lai? Bà có gì sai cơ chứ?
Người sai là Thượng Đế; là người đã sắp đặt số phận này, sắp đặt cho họ gặp nhau, yêu nhau để rồi chẳng thế buông tay nhau được...
Tối hôm đó, anh ôm cô trong lòng, nước mắt cô ướt đẫm ngực áo của anh, thấm ngược vào trái tim anh, mặn đắng.
“Trong lòng anh, em đã là vợ của anh rồi. Xin em, đừng bao giờ rời xa anh. Em đừng đi đâu cả. Cả cuộc đời này anh không thế yêu được ai khác ngoài em.” - Anh nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi. Cô hiểu anh cũng đau đớn chẳng khác gì mình, rằng khi đàn ông rơi nước mắt nghĩa là khồ đau đó đã quá sức chịu đựng với họ.
Cô ôm chặt lểy anh, như sợ nếu lỡ buông lơi một phút, anh sẽ biến mất.
Suốt đêm, họ cứ ôm chặt láy nhau như thế cho đến lúc ngủ thiếp đi, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô. Anh đã từng nói sau cơn mưa trời sẽ sáng, nhưng đêm nay cô không muốn trời sáng. Vì cô biết, khi trời sáng thì cũng là lúc cô mát anh, cô sẽ phải buộc lòng buông tay.
Những ngày sau đó, cô quyết định tránh mặt anh.
Mỗi lời nói của mẹ anh như từng nhát dao đâm thẳng vảo tim cô, ghim sâu ờ đó và xéo nát ruột gan cô thành từng mảnh vụn. Cô nghĩ, có lẽ bà đã đúng, anh xứng đáng cưới một người khác tốt hơn cô, gia cảnh xán lạn hơn cô, không có thứ ô nhục khiến anh phải bị người đời cười chê. Yêu là mong nhau hạnh phúc, yêu là nhường lối cho người mình yêu đi đến một con đường bằng phẳng hơn. Vậy thì hà cớ gì cô lại cố níu giữ? Hà cớ gì cô lại lảm khồ anh, khổ những người thân của anh?
Anh đến tìm cô nhưng cô đóng chặt cửa. Căn hộ cũ kĩ, đằng sau cánh cửa ấy là nơi họ đã từng có những ký ức ngọt ngào, những tháng ngày quá đỗi hạnh phúc với nhau, những bữa cơm nóng hổi VỚI món anh thích và đích thân cô nấu bằng tình yêu thương vô bờ bến. Những cơn mưa rào ngoài cửa sổ, cô trong nhà ngồi đơm lại cúc áo cho anh, miệt mài như một người vợ thảo.
Vậy mà giờ đây cánh cửa đó lại im lìm, lạnh lẽo.
Mưa như trút nước, anh vẫn đứng đó, cả đêm...
Cánh cửa vẫn lặng im. Cô vẫn lạnh lùng đến thế. Phải rồi, cô lạnh lùng để tương lai của anh rạng rỡ, dù điều đó khiến trái tim cô rạn vỡ theo. Nhưng biết làm sao được? Giá như cô có một gia đình, giá như bố mẹ ruột đừng bỏ rơi cô mà hãy cho cô một gia đình dù là bình thường nhất, thì có lẽ cuộc đời cô vẫn còn một cơ hội đế hạnh phúc, một cơ hội đế yêu và được yêu.
Giờ đây điều duy nhất mà cô có thể làm được, là phải thật lạnh lùng và nhẫn tâm!
Sau đêm đó, anh ốm nằm liệt giường, trong cơn sốt mê man nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn gọi tên cô, anh lại bị hen suyễn từ bé nên tình hình sức khỏe càng trầm trọng, phải nhập viện cấp cứu. Qua một người bạn của anh, cô biết tin. Đã ba hôm kể từ ngày anh nằm viện, cô không đến. Mẹ anh càng tin tưởng một điều rằng cô chỉ là một người con gái bạc tình, không xứng đáng với anh.
Họ không biết rằng, mỗi đêm khi phòng bệnh đã vẳng dần, có một cô gái lặng lẽ đứng từ xa nhìn vào ô cửa sồ nơi anh đang nằm, những giọt nước mắt đã rơi xuống trong bóng đêm lầm lũi đó tủi hờn; đau thắt, ước gì có thế chạm vào nhau một lẩn, một lần thôi...
Vả dường như anh cũng có linh cảm, mỗi đêm anh đều ngoái nhìn ra cửa sổ, chờ đợi điều gì trong bóng đêm đó...?
Ngày anh ra viện cũng là ngày cô đăng lên mạng xã hội một tấm ảnh chụp cô và một người đàn ông không phải là anh. Cô cười thật tươi trong vòng tay lạ. Trời đất như đồ sụp dưới chân, anh không tin rằng cô thay đỗi, làm sao có thế nhanh như vậy? Cô đang đùa với anh, cô muốn bỡn cợt anh mà thôi. Anh chạy thật nhanh đến nhà cô, anh muốn được biết sự thật!
Nhưng cô đã chuyến đi tử bao giờ, chỉ để lại vỏn vẹn một tin nhắn, cô viết: “Em vẫn luôn tin rằng, tình yêu không phải là cố chấp giữ lấy nhau với những nỗi đau không hồi kết. Mà tình yêu chính là khi em sẵn sàng lùi lại một bước để anh có thể tiến lên thêm một bước, sẵn sàng tránh sang một bên để lối anh đi được thênh thang và vững vàng. Điều duy nhất em cần trong cuộc đời này, đó là được nhìn thấy anh bình an sống tiếp những tháng ngày tương lai và dần quên em đi như một trong những ký ức của một thời trẻ dại...”
Cô không trả lời bất kỳ một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh. Anh như điên cuồng xới tung cà thành phố để tìm cô, đến những nơi mà anh nghĩ cô sẽ đến, nhưng đều không có. Cô biến mất như chưa từng tồn tại. Dù cố gắng hỏi thăm, nhưng anh vẫn không thế biết thêm thông tin gì về cô.
Đã hai tuần...
Thêm một tuần nữa là ba tuần...
Một tháng đã trôi qua...
Rồi hai tháng...
Không có một tin tức nào, anh muốn đi tìm cô cũng chẳng biết phải đi đâu. Anh nhớ cô điên cuồng, cô làm anh đau đớn bao nhiêu thì anh lại càng nhớ cô bấy nhiêu. Vì sao cô lại làm anh yêu cô nhiều đến vậy đề rồi vứt bỏ anh ở lại một mình trong những chuỗi ngày khủng khiếp thế này?
Tại sao cô lại hành hạ anh?
Có phải cô trả thù anh không?
Vì sao vậy?
Mỗi đêm rít thuốc và uống cạn những cốc rượu cay, anh đều gào thét tận tâm can mình như vậy. Anh như phát điên phát dại kế từ ngày cô đi. Chẳng còn là một chàng trai nhiều hoài bão và hy vọng như ngày nào. Những chiếc bánh quy nhỏ xinh cô làm cho anh còn sót trong hộp nơi góc bàn, anh lôi ra ngắm nhìn rồi ngấu nghiến nhai, vừa khóc vừa cười.
Mẹ anh thấy con trai mình như thế thì vô cùng đau lòng, nhân lúc anh đi làm, bà đốt sạch những tắm ảnh chung của hai người mà anh đã vùi dưới gối. Họ đã từng cùng nhau rong ruổi khắp nơi, năm tháng thanh xuân xanh màu núi rừng, xanh màu biển cả, màu của bình minh và nụ hôn dưới những ánh hoàng hôn. Năm tháng hạnh phúc đó giờ đã thấm đẫm nước mắt của anh.
Đốt những bức ảnh đó, nhưng nào có đốt được những ký ức trong trái tim anh? Nào có hóa tro bụi được những kỷ niệm quá đậm sâu về một người con gái mà anh đem lòng yêu thương nhiều đến thế?
Đã gần nửa năm kế từ ngày cô biến mất không một tin tức. Anh vẫn lặng lẽ đi về, có lẽ nỗi buồn đã lắng thật sâu vào trong tim, nhiều đêm lái xe về nhà, ngang qua những con phố từng đưa cô đi qua, khóe mắt anh vẫn cay, góc phố nào cũng ẩn hiện tiếng cười trong trẻo của cô. Dạo này cô chẳng đãng hình ảnh gì, Facebook của cô im lìm. Anh bất chọt mong cô đăng một cái gì đó, cho dù là ảnh hạnh phúc với người đàn ông kia. Ngày nào anh cũng dạo qua Facebook cô vài chục lần, nhưng mọi thứ vẫn câm lặng.
Nhà anh cũng hay có một cô bẻ sang chơi, là con gái của một gia đình quen biết khá thân với bố mẹ anh. Gia đình đó quả thật rất môn đăng hộ đối với gia đình anh. Cô bé kia cũng xinh xắn, học hành giỏi giang, tương lai thật sự rắt xán lạn. Bố mẹ anh đã sắp xếp cả rồi, hai nhà kết thông gia với nhau thì quá tuyệt vời, thông gia tương trợ lẫn nhau, địa vị càng thêm vững vàng. Đôi trẻ thì trai tải gái sắc, còn có điểm gì đáng chê trách nữa? Cuộc hôn nhân này chỉ khiến thiên hạ thêm trầm trồ ngưỡng mộ mà thôi. Cưới cho anh một cô vợ hiền, rồi sinh con đẻ cái, chẳng mấy chốc anh cũng sẽ quên đi mối tình trẻ dại tưởng chừng đậm sâu kia.
Ngày lành tháng tốt cũng đã định rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận