Anh gật đầu.
Bố mẹ anh thấy con trại có thái độ hợp tác thì rất vui vẻ. Chì có trong lòng anh mới hiểu, nếu không lấy được cô, thì cuộc đời này lấy ai chả thế? Trái tim anh giờ đây đã vô cảm rồi.
Nhà sắp có hỷ sự, người ra kẻ vảo nô nức nhộn nhịp, bàn ghế được chuyển tới, cồng hoa cũng được dựng xong, trong nhà trang trí chữ hỷ màu đỏ thật đẹp mắt. Cô dâu đứng trước gương thử váy cưới, chiếc váy cưới tinh khôi đuôi dài rất lộng lẫy. Bất giác anh mỉm cười, anh nhìn thấy cô đang tươi cười thử váy trước mặt anh.
“Em của anh, em đã đi đâu mà lâu như thế? Em chẳng phải đã từng ước một chiếc váy cưới như thế sao? Anh chẳng phải đã hứa sẽ mua cho em để em mặc trong ngày cưới của chúng mình? Sao em không ở đây để anh được thực hiện lời hứa ngày xưa?”
Mắt anh lại nhòa đi. Tiếng người qua kẻ lại mang anh trở về thực tại.
Thấm thoát rồi chỉ ngày mai thôi, anh đã lả người đàn ông đã có gia đình, là cha của những đứa trẻ không phải cô làm mẹ, rồi anh sẽ ăn bữa cơm gia đình nhưng không phải do cô nấu và rồi anh cũng sẽ quên được cô như cô đã quên anh, phải không?
Màn đêm buông xuống.
Anh nhìn thấy cô, người đầy máu, mắt đẫm lệ, cố nhoài đến đế nắm lấy đôi tay anh, nhưng không kịp nữa rồi, cô bị kéo vào một chiếc hố màu đen, anh níu lắy cô nhưng không được... Tiếng cô khóc nấc...
Anh choàng tỉnh.
Nhìn đồng hồ, đã 4:00 sáng.
Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng tỉnh dậy, có một nỗi bất an dâng lên trong anh. Đầu đau như búa bổ vì đêm qua anh uống quá nhiều, rượu khiến cồ họng anh khô khốc, đắng nghét. Bước xuống giường tìm một cốc nước, anh bất chợt nhìn thấy một tắm ảnh của cô còn rơi sót lại trong khe bàn. Nụ cười thật tươi và đôi mắt luôn sáng long lanh mỗi khi nhìn anh.
Anh vuốt nhẹ tấm ảnh, cho vào ngăn kẻo.
Mặt trời lên, chuyện buồn ngày hôm qua có lẽ từ nay phải khép lại dù trong lòng anh nó luôn hiện hữu. Quần áo chỉnh tề, anh ngồi ngay ngắn trong phòng, mở ngăn bàn lầy ảnh của cô đặt vào trong ví.
Chuông điện thoại bất chợt đồ liên hồi.
Là số của cô.
Tim anh như ngừng đập...
Anh vội nhấc máy như sợ chỉ cẩn chậm đi một giây thôi, cô sẽ dập máy mất. Nhưng đầu dây bên kia là tiếng của một người đàn ông, tim anh một lần nữa quặn thắt.
“Tôi là em trai của chị áy, chúng tôi lớn lên cùng với nhau ở cô nhi viện, chị ấy sắp sinh rồi, là con của anh đấy. Chị bị tai nạn nên sinh non, anh nói chuyên với chị một lát đi.”
Nước mắt anh không ngừng rơi, đầu óc anh quay cuồng, quá nhiều câu hỏi, quá nhiều cảm xúc, ngay tại giây phút này, anh không biết phải làm sao.
“Em ơi, là anh đây, là chồng của em đây, em có nghe anh nói gì không? Em ở đâu vậy? Anh đến ngay bây giờ với em, anh đến với em ngay đây, em đợi anh nhé. Vợ của anh, em đợi anh.” - Anh khóc òa trong điện thoại.
Bất chợt, mẹ của anh đi vào: “Con ơi, đến giờ đi đón dâu rồi.” Mọi thứ ngưng lại.
Đầu dây bên kia, có lẽ cũng đã nghe được, lặng im...
Tiếng loảng xoảng băng ca, tiếng dao kéo, tiếng bác sĩ hối hà: “Cô ấy nguy kịch rồi, cứu đứa bé.”
Khi con của anh cất tiếng khóc chào đời, cũng là lúc cô trút hơi thở cuối cùng...
Tiếng tít dài của máy trợ tim xé nát trái tim anh, mọi thứ như chết lặng, ỡ giây phút anh tìm thấy cô, anh sắp chạm vào được cô, thì cũng là lúc anh một lần nữa mất cô mãi mãi...
Ông trời luôn biết cách trêu ngươi con người.
Sau hai giờ bay, anh đến được chỗ của cô. Mặc kệ đám cưới, mặc kệ cười chê, mặc kệ mẹ anh gào khóc, bố anh nồi giận và gia đình nhà gái phẫn nộ, anh vẫn lao đi.
Người đón anh ở bệnh viện chính là người đàn ông tình tứ cùng cô trong bức ảnh trên Facebook. Anh gần như ngã quỵ khi nhìn thấy cô, lạnh toát, một màu trắng tang tóc. Cô nằm ở đó, chẳng trách hờn gì anh, chẳng nói được một câu nhung nhớ, chẳng còn cười với anh, cũng chẳng thể nào bật khóc, cô cứ nằm ở đó, bất động, mặc cho anh đau đớn.
Gia đình và định kiến xã hội đã chia cắt họ, giờ đây âm dương lại một lần nữa tách rời họ vĩnh viễn.
Ngày quyết rời xa anh cũng là ngày cô biết mình đang mang giọt máu của anh. Vì tự trọng của cô vả tương lai của anh, cô quyết định chuyến đến một thành phố khác, cắt đứt mọi liên lạc. Cô biết, anh sẽ bằng mọi giá tìm cô. Cô muốn khiến anh đau đớn mà buông tay. Cô đảng một tẩm ảnh như một nhát dao cuối cùng cắt đứt tình yêu của họ, vĩnh viễn chấm dứt những tháng ngày ngọt ngào, đế anh có thế quên được cô mà buông tay đi tìm hạnh phúc mới. Người đàn ông trong ảnh cũng chính lả người em trai lớn lên trong cô nhi viện cùng với cô.
Đến một thành phố xa lạ, đế xin một công việc mới thật không dễ dàng, trong khi tiền dành dụm của cô cũng dần vơi cạn. Những ngày ốm nghén không có ai bên cạnh, vật vã trong căn phòng với bốn bức tường đơn độc, đó là giây phút cô thèm cháy lòng một vòng tay của người chồng, cần sự vỗ về trong những đêm giật mình tỉnh giấc, cần một người mua cho bát phở, nấu cho bát mì những lúc đói lòng. Vậy mà...
Sức khỏe của cô xưa nay yếu, chỉ cần trái gió trỏ' trời đã nhức đầu sổ mũi. Một phần vì buồn đau, một phần vì cuộc sống thiếu thốn và không có người chăm sóc, dù mang thai nhưng cô lại gầy đi rất nhiều, ỡ tháng thứ tám của thai kỳ, cô vẫn gắng gượng đi dạy kèm đế có thêm chút tiền sinh con, lo cho con.
Đêm đó trời mưa rắt to, vừa xuống khỏi trạm xe bus đế đi bộ về nhà, cô bị một tên say rượu đâm phải, hắn ta bỏ chạy để lại cô với vũng máu nhòa trong mưa.
Anh khóc không thành tiếng: ghì chặt lấy đôi tay của cô gái bé bỏng, tội nghiệp của anh...
“Em đã đau lắm phải không? Em đã cô độc lắm phải không? Vợ à, anh đây rồi, em có thể mở mắt ra nhìn anh được không? Tại sao em không đợi anh? Tại sao em hết lần này đến lần khác bỏ anh lại một mình...?”
Số phận đôi khi sắp đặt rắt trớ trêu, ỡ một vùng trời cách nhau hàng nghìn cây số, anh đi bên pháo đỏ rượu hồng thì cũng là lúc cô ra đi vĩnh viễn trong cô độc, từ bỏ cõi đời này, từ bỏ anh, từ bỏ đứa con còn chưa biết mùi sữa mẹ...
ỡ những phút cuối cùng đó, cô đã nghe được tiếng của anh, cô quả thật rất muốn sống tiếp, nhưng cô không thể cố được nữa rồi. Cô đã khóc cho mối tình của họ suốt những năm tháng đẹp nhất của một người con gái. Vả giọt nước mắt cuối cùng trong đời, vẫn là dành cho anh...
Anh nhận lại kỷ vật của cô. Chiếc điện thoại với tin nhắn “Em yêu anh, cả đời này”, vẫn chưa được gửi đi, cô đã viết tin nhắn này trên đường đi cấp cứu. Nếu cô gửi đi, có lẽ anh đã kịp đến với cô. Họ đều vô thức ngóng đợi nhau suốt những chuỗi ngày xa cách, vậy mà khi sắp gặp nhau, cô lại không thế đợi được nữa. Những dòng nhật ký kế từ ngày cô rời khỏi anh, những tắm ảnh siêu âm con gái của họ lớn lên từng ngày trong bụng mẹ. Không phải vì anh chẳng thế ở cạnh mẹ con cô trong những ngày tháng đó, nên cô viết tắt cả vào đây để anh được biết giọt máu của anh đã dần lớn ra sao? Cô đã buồn tủi nhớ nhung anh đến thế nào?
“Đau đớn quá phải không em. Tại sao đớn đau thế này em giành gánh một mình?” - Nước mắt của người đàn ông mà cô yêu nhất đời, lại một lần nữa rớt xuống, ướt đẫm những dòng tâm sự của cô.
Ngày... Tháng... Năm...
Con đến với cuộc đời mẹ, thật bất ngờ, nhưng mẹ hạnh phúc lắm. Có lẽ ông trời biết mẹ không được phép ở cạnh ba con nên mang con đến bù đắp cho mẹ. Cả cuộc đời này; mẹ chỉ yêu một mình ba con. Mẹ biết mẹ buộc phải rời xa ba, nhưng không sao con à, giờ đây mẹ đã có con rôi. Quăng thời gian sau này nhìn thấy con cũng như nhìn thây ba, mẹ sẽ mạnh mẽ mà sống tiếp, mẹ sẽ yêu con luôn cả phần của ba.
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay con biết đạp rồi. Thỉnh thoảng con thúc vào bụng mẹ một cú điếng người. Giá như ba con ở đây. Giá như ba được áp tai vào bụng mẹ đê lắng nghe con lớn từng ngày. Mẹ nhớ ba con lắm...
Ngày... Tháng... Năm...
Mẹ hay tin ba con sắp lắy vợ rồi. Cuối cùng ba con cũng đã chịu quên mẹ mà tìm lây một hạnh phúc trong cuộc đời này một người phụ nữ sẽ thay thế mẹ chăm sóc cho ba, một nguôi tốt hơn mẹ rắt nhiều. Mẹ vừa buồn vira vui. Cô ấy chắc hẳn sẽ mặc áo cưới rắt đẹp...
Ngày... Tháng... Năm...
Mấy hôm rồi con chẳng đạp, mẹ lo lắm. Hôm nay mẹ hơi mệt. Mẹ lấy chiếc áo của ba con ra để đêm nay mẹ con mình có thêm hơi ấm. Con có cảm nhận được không? Vòng tay của ba con thật sự rất ấm áp. Ba đang ôm mẹ con mình. Con có thây không?
Đêm nay mẹ không ngủ được, bụng to quá nên mẹ bắt đầu khó thỏ dù đã đổi nhiêu tư thê năm rôi. Chân mẹ lại phù lên nữa, nhưng mẹ không tự với để xoa được. Trời mưa rồi. mẹ sợ sấm sét. Con biết không. ngày trước ba không bao giờ để mẹ ở một mình khi có sấm sét. Nêu có ba con ỏ đây mọi việc sẽ đểu ổn hết con à, ba sẽ che chở cho mẹ con mình...
Ngày... Tháng... Năm...
Ngày mai ba con sẽ không còn là của mẹ con mình nữa. Không sao đâu con à, rôi sẽ ổn cả thôi. Mẹ vẫn yêu ba con, cả đời này. Nếu có kiếp sau, nhắt định ba và mẹ sẽ được ỏ cạnh nhau có phải không?
Anh hãy hạnh phúc đi, bão dông em nhận gánh.
Chỉ cẩn thấy anh cười, em nguyện đứng trong mưa.
Đường thênh thang anh bước, gập ghểnh lối em về.
Nắng ngập trên lối ấy, gió lạnh mình em mang...
Từng dòng nhật ký của cô như những nhát dao cứa vào da thịt của anh, cô đã nhở anh đến thế này, cô đã đơn độc đến thế này. Anh đã từng hứa sẽ yêu và chở che cho cô cả cuộc đời. Giờ đây, đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa của mình rồi. Cho dù là muộn màng...
Ôm con gái bé bỏng trong tay, nhìn vào di ảnh của cô, cô như đang mìm cười với anh.
Về nhà thôi vợ, em đã đi quá lâu rồi...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận