Một tối nọ, vì bất đồng quan điểm mà em và phụ huynh cãi nhau ầm ĩ. Nhà có hai mẹ con cùng với một chủ cún tên Pope ù, cãi nhau xong dỗi hờn ngúng nguẩy, ai về phòng náy đóng sầm cửa lại. Pope ù đứng giữa nhìn tới nhìn lui. Cuối cùng nó vào phòng em, cảm tháy được an ủi vì ít ra cũng có đồng minh.
Được một lúc, chắc chợt nhớ ra là em chưa ăn tối nên phụ huynh đi ra làm cho em một bát mì xào, để trên bàn ăn rồi mở đèn nhà bếp, là để em ra ăn đấy ạ.
Nhưng em không ăn.
Thật ra em cũng cỏ tí đói.
Nhưng mình không thế vì miếng ăn mà hèn được các bác thấy có đúng không?
Nên là em sẽ không ăn.
Một lúc sau, em đã nghe thấy tiếng phụ huynh mở cửa đi ra tắt đèn rồi. Ha ha đã nhìn thấy em không ăn rồi. Em tính có thế một lát nữa em sẽ ăn bánh trong phòng, khuya một tí có thế rón rén đi ra ăn vụng một ít. Mà chỉ ăn vụng một ít thôi để phụ huynh không biết được là em có ăn. Nhất quyết là mình không thể hèn được (quyết tâm quyết tâm quyết tâm!).
Mà con Pope ù nhà em, bình thường giờ này là hay sang cào cửa phòng phụ huynh để vào liếm láp âu yếm, hôm nay sao nó không sang nhỉ? Nó mà đi sang thì em còn có cớ sang cùng để mở cửa cho nó vào rồi mon men với phụ huynh. Đằng này nó lại nằm quấn trên ghế, ngủ tít, thế hiện thái độ trung lập kiểu: ;‘Ông không quan tâm vì lúc nãy ông được chén thịt đầy, no rồi, hi hỉ”
Đợi mãi, cuối cùng em quyết định túm lấy thằng Pope ù, bưng sang phòng phụ huynh. Tội nghiệp, thằng bé đang ngái ngủ, chả biết tự dưng bị túm lấy để làm gì. Em mở cửa đi vào, phụ huynh nhìn thấy em tay bưng thằng Pope ù mặt ngái ngủ xệ như quả mướp thì tự dưng cũng buồn cười.
Thế là hết giận.
Hết giận xong phu huynh dằn dỗi: “Ra ăn mì đi kìa.” Chỉ đợi có thế, em phi ra ngốn hết bát mì, no nê phè phỡn về phòng ngủ một mạch đến sáng.
Chuyện bất đồng quan điểm giữa phụ huynh và con cái, vốn là những việc rẳt bình thường, nhiều lúc còn cãi nhau to. Nhưng mà mọi người thử nghĩ xem, khi cãi nhau với bạn trai hay bạn gái, chúng ta đều có thế xuống nước nhường nhịn, rồi lân la dỗ dành làm hòa trước, vậy tại sao với phụ huynh thì chúng ta không thế lảm như vậy? Thật ra, các phụ huynh cũng thích được con cái dỗ dành, âu yếm mình lắm các bạn ạ. Khi tuồi càng về già, cha mẹ sẽ luôn cảm tháy cẩn được quan tâm, thấu hiếu nhiều hơn, cần được con cái chia sẻ nhiều hơn. Đừng tiếc gì một lời xin lỗi, một câu vỗ về với cha mẹ của mình. Vì đó là những người dành cả cuộc đời này đế yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Vì sao các bạn có thế dành cả ngày đế nân nỉ, dỗ dành người yêu của mình mà không thế dành một phút đế dỗ dành cha mẹ của các bạn, người đã thức mỗi đêm đế chờ cửa, lo cho các bạn từng miếng ăn giấc ngủ, hy sinh mọi thứ để đổi lấy sự đủ đầy; lớn khôn cho các bạn, để rồi dù đã trưởng thành, mỗi lẩn các bạn gặp chuyện thì tóc cha lại bạc, nước mắt mẹ lại rơi...
Em cũng từng là một đứa rất ngang bướng. Không bao giờ em làm hòa trước với mẹ của em. Mỗi lần cãi nhau mà em không ăn uống gì, mẹ em sáng hôm sau lại chạy ra chợ mua món em thích, đế sẵn trên bàn. Nhiều lúc thương mẹ đến cháy lòng, nhưng em vẫn nhất quyết không nói.
Như thế để làm gì?
Rồi một ngày em bừng tình, yêu thương là phải nói ra, yêu thương là phải thể hiện bằng hành động. Vả nhường nhịn người thân của mình, chẳng bao giờ là điều gì đó đáng xẳu hỗ cả.
Chúng ta có thế ra đời luồn cúi, nhỏ giọng với thiên hạ, rồi vỗ về, yêu chiều người yêu của chúng ta, nhưng chúng ta lại cảm thấy thật khó khăn để mở lời xin lỗi với cha mẹ. Tại sao lại như vậy?
Các bạn biết không, cha mẹ cũng chờ đợi chúng ta vỗ về như thế, họ cũng tủi thân lắm các bạn à. Tuồi thơ chúng ta được cha mẹ vỗ về, các bạn còn nhớ không?
Vậy thì, tuồi già của cha mẹ, hãy cầm lấy đôi tay của họ mà nói những lời yêu thương từ đáy lòng, hãy ôm lấy họ mà nhận lỗi dù ta đúng hay sai. Và hơn hết, đừng bao giờ bỏ rơi cảm xúc của cha mẹ một mình trong tủi thân và phiền muộn. Cũng giống như cha mẹ không bao giờ đế con cái phải sợ hãi hay cô độc...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận