Tôi từng là một người rất cố chấp.
Với những lỗi lầm của người khác, tôi luôn cảm thấy bị dằn vặt. Sự bức bối không nguôi khiến tôi cũng dằn vặt luôn cà người gây ra lỗi lầm đó.
Tôi ghi nhớ những điều tồi tệ mà người khác đã làm với mình. Những lúc như thế, bản thân tôi đã quên hết những gì tốt đẹp họ đã từng làm, tôi chỉ nhớ những sai lầm của họ. Chính vì thế mà tôi dù có tha thứ cho ai đó thì thật lòng cũng chẳng thế nào quên đi để mà nguôi ngoai được.
Thế rồi sau những dằn vặt, tôi chợt nhận ra rằng: Trên đời này có hai loại kỷ niệm, đó là kỷ niệm vui và kỷ niệm buồn.
Không ai có thể chọn lựa được những kỷ niệm trong cuộc đời mình, cũng không thể chọn quên hay nhớ, cho nên cứ mãi loay hoay để rồi tự hỏi sao cuộc đời mình lại ngồn ngang như thế.
Thật ra nghĩ đơn giản đi. Kỷ niệm vui thì chúng ta biến nó thành ký ức để thỉnh thoảng giỏ' ra hoài niệm, trân trọng. Còn kỷ niệm buồn, ta lại hóa nó thành bài học để nhắc nhở bàn thân đừng bao giờ mắc lại sai lầm như ta đã từng.
Giống như khi yêu nhau cũng vậy. Với những lỗi lầm như một kỷ niệm đáng buồn, nếu đã bỏ qua được thì hãy thanh thản xem như đó là một bài học cho cả hai. Để cùng nhắc nhở nhau và giúp nhau đừng phạm phải sai lầm đó thêm một lần nào nữa. Chì chiết hay nhắc lại chỉ khiến trái tim của một người thêm thương tổn và một người thì ngày càng mệt mỏi đến mức chẳng còn thiết tha đến việc sửa chữa sai lầm. Đừng vì một lần làm sai mà bôi xóa đi vạn điều tốt đẹp dẫu biết rằng người ta thường nói: “Một lần bất tín, vạn lần bất tin.” Nhưng nếu đã chọn tin thêm lần nữa, thì xin đế niềm tin đó được đặt một cách trọn vẹn.
Và bạn biết không, khi những kỷ niệm được xếp thật ngăn nắp gọn gàng, thì đời ta cũng sẽ bớt đi những ngồn ngang.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận