Người vụng dại cho rằng yêu là phải biết mọi thứ về nhau, lùng sục từ hiện tại ngược về quá khử. Muốn nghe chuyên về người cũ của người yêu mình, muốn biết người đó là ai, xinh đẹp hay tài hoa thế nào, thậm chí muốn biết họ đã từng yêu nhau ra sao. Lục lọi đến từng cái tin nhắn, từng lá thư mà họ đã gửi cho nhau trong quá khứ đế đọc đi đọc lại. Để rồi đau. Mà buồn cười là đau vì một chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, khi còn chưa có sự hiện diện của mình.
Kẻ trưởng thành thì cho rằng yêu là quan tâm đến hiện tại và hiếu rổ giới hạn nằm ở đâu. Chỉ cần biết người mình yêu đã từng yêu người A người B, nhưng bây giờ hết rồi vả hiện tại hạnh phúc này là của mình chứ chẳng phải của ai khác. Kẻ trường thành đủ thông minh để hiểu rằng có những thứ không nên đọc, có những điều chẳng nên lục lọi hay đào xới. Bởi hơn ai hết, chính bàn thân họ mới là người bị ám ảnh và sự ám ảnh đó là không đáng - bời vì để quá khứ làm phiền đến hiện tại chính là sự ngu xuẩn nhất trong tình yêu.
Người vụng dại khi yêu luôn muốn giám sát, quản lý người mình yêu. Muốn biết người đó đi đâu và làm gì, nói cười với những ai. Chiếm hữu chính là một dạng khác của sự ích kỷ mà con người ta luôn lầm tưởng rằng đó là tinh yêu sâu sắc.
Kẻ trưởng thành hiểu rằng, yêu là giữ trọn trái tim, là nắm chắc tâm hồn. Có trái tim, có tâm hồn, tự khắc khóe mắt và nụ cười chỉ đế dành cho ta chứ chẳng thế cho ai khác. Ta chỉ có thế giám sát người đó đi đâu, làm gì chứ chẳng thể nào biết được họ đang nghĩ về ai. Và ích kỷ sẽ là sợi dây thít chặt vảo tình yêu, mỗi ngày siết một chút, đến một lúc nào đó tình yêu không thế thở được nữa và lăn đùng ra chết.
Người vụng dại khi yêu đến một thời điếm nào đó, cảm thấy tình yêu đủ chắc chắn và cảm thấy người yêu mình đã quá sâu đậm thì tỏ ra khinh xuất, nghĩ rằng đã đi vào vùng “an toàn” thì chẳng cần vun đắp, tạo cho nhau những bất ngờ hay giữ gìn hình ảnh trong mắt nhau nữa.
Kẻ trưởng thành ý thức được rằng tình yêu là một dạng cảm xúc, khi cảm xúc không được nuông chiều và vun đắp một cách nghiêm túc, thì mọi thứ đến một lúc nào đó sẽ nhạt dần rồi mất đi. Trong tình yêu, chẳng có vùng nào được gọi là “vùng an toàn”. Thứ gì đang có trong tay thì phải biết nâng niu, gìn giữ.
Người vụng dại nghĩ rằng khi yêu vả cưới được nhau, thì đó sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc, là được ở cạnh người yêu 24/24, được cùng ăn cùng ngủ, được lả của nhau vĩnh viễn.
Kẻ trưởng thành hiếu rằng đám cưới thì vui lắm, nhưng cưới xong thì buồn lắm. Ai chấp nhận được những cái “buồn” trong hôn nhân thì mới sống được với nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Yêu nhau, chán thì bỏ. Nhưng lả vợ là chồng, có đôi lúc nhìn nhau cũng chán ngán, nhưng không thể nói bỏ là bỏ. Yêu nhau, cứ lỗi lầm là chia tay. Nhưng là vợ là chồng, hỏng ở đâu thì sửa lại ở đó để mà dùng đến cuối đời chứ chẳng bao giờ lại vội vã vứt đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận