Dưới một gốc cây cổ thụ lớn phía trước sơn trại "Nhất Điều Long", Diệp Tiểu Thiên lau mồ hôi mặt, vội vàng phân công nhiệm vụ cho mọi người. Nơi đây rừng sâu cỏ cây rậm rạp, vốn dĩ rất mát mẻ, nhưng vì quá kín nên không được thoáng gió, một khi đã vận động thì rất dễ bị ra mồ hôi.
- Mọi người nhớ kỹ, chúng ta muốn lấy đầu của giặc và cứu Lâm viên ngoài ra thì phải nhanh chóng. Chỉ một lát nữa là phải hành động ngay, mọi người ai cũng phải thể hiện bản lĩnh của mình, nhanh chóng xông vào trại giặc, nếu gặp phải sự phản kháng, giết chết không tha.
Diệp Tiểu Thiên đầm đìa mồ hôi, tiếp:
- Mọi người yên tâm, quan binh còn cách nơi này khoảng năm mươi dặm, lại phải đợi chúng ta đi liên hệ thì mới có thể đến. Trong khoảng thời gian này, trong sơn trại có của cái gì đủ cho mọi người mang được, cứ mang, quan binh sẽ không tranh giành với các ngươi.
Kỳ thật những lời nói này của Diệp Tiểu Thiến hơi thừa. Những chiến sĩ Sinh Miêu đều là những người đặc biệt trung thành với Cổ Thần của họ. Khi được lựa chọn tới đây, Thái Dương cũng nói trước rằng đây là việc mà Tôn giả đại nhân làm giúp quan phủ.
Đối với họ mà nói, quan phủ chỉ là phường chó má. Họ chỉ làm việc cho tôn giả mà thôi, dù không được một xu nào, họ cũng cam tâm cống hiến. Có điều đối với Diệp Tiểu Thiên mà nói, bọn họ không nhận quân lương mà lại phải làm việc cho triều đình nên rất băn khoăn. Thế nên, hắn rất để ý tới việc phân chia chiến lợi phẩm.
Khi Diệp Tiểu Thiên nói ra những lời này, Phúc Oa và Varợn khổng lồ đều đứng ngay sau lưng hắn. Những chiến sĩ này đều không biết Diệp Tiểu Thiên, có điều họ đã nghe nói về hai thần vật ở ngay bên cạnh tôn giả là Kim Cương và Tì Hưu. Nhìn thấy hai cổ vật này ở ngay cạnh Diệp Tiểu Thiên, họ liền chắc chắn đây chính là người kế cận với Tôn giả, tự nhiên nghe theo lời nói của hắn.
Diệp Tiểu Thiên dặn dò xong liền quay người nhìn một chùm rễ phụ của cây đại thụ rủ _xuống như một con rắn, hắn lấy sức hua tay, lạnh lùng quát to:
- Sát....
Các chiến sĩ Sinh Miếu sớm đã chuẩn bị sẵn, dạ ran lên một hồi rồi đồng loạt ào lên phía trước. Có người lao đi như điên, giống như một bầy bảo dữ, có người lao nhanh như vượn, di chuyển bằng việc đu trên các rễ cây cổ thụ. Chỉ trong chốc lát, chỗ đó chỉ còn lại bóng cỏ cây đung đưa, gần ba trăm chiến sĩ Sinh Miếu đã mất tăm mất dạng. Biến mất cùng với họ có cả Vượn khổng lồ và Phúc Oa nhi.
Diệp Tiểu Thiên vung tay lên, con vượn liền hưng phấn nhảy lên cây lớn, chỉ thấy một bóng màu nâu trên không trung lắc qua lắc lại vài cái rồi mất hút. Còn Phúc Oa nhi cắm đầu xuống đất độn thổ, lao thẳng về phía trước, liên tiếp vài lượt cũng không thấy bóng dáng đâu.
Diệp Tiểu Thiên ngây người ra, vội kêu lên:
- Này, các ngươi trở về ngay. Các ngươi phụ trách bảo vệ ta! Hai con vật đã mất hút hình dáng rồi đâu còn nghe thấy lời gọi của hắn. Diệp Tiểu Thiên tức giận giẫm chân, rồi lao lên đuổi theo.
Ngay từ đầu Diệp Tiểu Thiên cũng không muốn mang theo hai vật này. Nhưng khi hắn lên núi tuyển chọn các dũng sĩ, đúng lúc hai con đang đùa chơi trong rừng, cảm nhận được mùi vị của hắn hay nghe được âm thanh của hắn nên bọn chúng sung sướng vui mừng lao đến trước mặt hắn.
Diệp Tiểu Thiền bông nhiên cảm thấy xúc động, cảm thấy trong lần đột kích này, có thể Vượn khổng lồ sẽ có tác dụng nào đó, thế nên hắn đã mang theo nó. Kết quả là Phúc Oa nhi và Varợn khổng lồ suốt ngày chơi với nhau, giờ đã dính như keo, kiên quyết cùng đi theo.
Diệp Tiểu Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, liền mang theo cả hai. Vượn ở trong rừng thì chẳng có ai làm nó bị thương được. Diệp Tiểu Thiên không lo lắng, nhưng Phúc Oa nhi từ trước tới giờ luôn được hắn nuôi và coi như một vật may mắn. Với hình dáng nhỏ bé của nó, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy nó không có chút khả năng chiến đấu nào. Dù là đã nhìn thấy mẹ nó dùng một chưởng quặc lại đám sài lang dũng mãnh như thế nào.
Phúc oa nhi chính là tâm can bảo bối của Diêu Dêu, nhỡ nó bị đám sơn tặc kia làm thịt thì tiểu nha đầu kia không phải khóc chết mất sao? Diệp Tiểu Thiên hết sức lo lắng. Hắn vội vàng rút dao phóng theo, đuổi theo hướng hai con vật đi tới.
Hoa Vân Phi dẫn theo vài chiến sĩ đi theo Diệp Tiểu Thiên, vốn là để bảo vệ hắn. Thấy Diệp Tiểu Thiên cầm dao, bọn hắn ngăn không kịp nên đành đuổi theo. Rất nhiều bóng như một trận gió cuốn lao thẳng về phía sơn trại Nhất Điều Long.
Trong rừng có hai cái lầu quan sát, hai cái lầu này không phải dùng tre gỗ dựng lên mà mượn luôn thân cây của hai cây cổ thụ lớn. Cây cổ thụ to mười mấy người ôm, bên trên có một chiếc động giống như một căn phòng, ở đó có thể bày ba chiếc bàn rượu ngay giữa mấy chiếc thân cây.
Hai lầu quan sát này xây dựng trên hai cây cổ thụ, nhưng người trên đó sẽ chẳng bao giờ chịu đứng nhìn ra xung quanh với mục đích thám thích. Chúng cho rằng khả năng tìm thấy một sơn trại nơi rừng sâu thăm thẳm thế này quả thực là quá khó. Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám tự tiện tìm tới nơi này.
Giờ đây, kẻ phụ trách việc quan sát là một tên sợ tặc đang nằm trên cây, bắt chéo hai chân, cầm hồ lô rượu, ngân nga vài câu, tự thưởng cho mình một ngụm rượu, rồi lại tự khà một tiếng để giết thời gian. Bỗng nhiên, một tiếng chuông tinh tang kêu lên, gã lập tức ngồi bật dậy.
Tiếng chuông từ trong sơn trại vang tới, gã đi tới bên góc, nhìn về trong sơn trại, lại không thấy có động tĩnh gì, quay đầu nhìn xem thì thấy trạm quan sát bên kia, đồng bọn của gã cũng đang nhìn về sơn trại. Gã cất giọng gọi:
- Kỳ Lão lục, ngươi cũng nghe thấy rồi à? Tại sao lại có tiếng chuông vang lên thế?
Tên sơn tặc đối diện nói:
- Không phải là Lão đại triệu tập các huynh đệ để bàn việc chứ? Chẳng phải là sắp làm một vụ lớn ư? Tên sơn tặc bên này đáp lại:
- Vậy làm sao lại chỉ vang lên một tiếng chuông a....
Tiếng a của hắn cũng không phải là mang ngữ điệu thắc mắc. Là bởi vì đúng lúc này, một mũi tên thôi đúng gáy hắn. Hắn chỉ kịp a lên một tiếng rồi rơi xuống đất. Tên đối diện vừa quay lại nhìn thấy không khỏi vừa cười vừa hoảng sợ nói:
- Hà.., ngươi uống nhiều quá rồi đấy, tự nhiên lại có thể té xuống được. Ngươi...
Gã vừa nói tới đây, trên đỉnh đầu đột nhiên thấy có rất nhiều lá cây rơi xuống. Kỳ Lão lục ngâng đầu nhìn lên, thấy một cái bóng đen to lớn từ trên trời rơi xuống, lưng lưng ngay trước mặt hắn. Trước mặt gã đột nhiên thấy xuất hiện một bức tường chắn màu nâu vàng.
Ánh mắt Kỳ lão lục dọc theo bức tường lông màu nâu vàng nhìn lên trên, chỉ thấy một chiếc đầu to như một cái đấu tròn, mắt sáng như chuông đồng, mũi to, môi dày, nhìn gã cười nhe răng, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn. Đây chính là một con vượn to lớn gấp mấy lần so với vượn bình thường mà gã biết.
Kỳ lão lục hủ lên một tiếng kỳ quái, còn chưa kịp rút đao ra thì con vượn thân hình to lớn ấy đã đưa đôi bàn tay to như cái quạt, tát một tát lên mặt hăn. Cái cổ của Kỳ lão lục kêu rắc lên một tiếng, chiếc đầu nghẹo sang một bên, người bay lên không trung. Người chưa kịp rơi xuống đất đã tắt thở.
Cũng đúng lúc này, các chiến sĩ Sinh Miêu đang giao đấu với bọn sơn tặc. Đầu Phúc Oa nhi va vào một thân hình vạm vỡ. Nó đưa hai vuốt vuốt vào mặt gã, tên này đau quá ném vội đao đi, ôm mặt lăn lộn dưới đất rên rỉ. Phúc Oa nhảy người lên, cái mông to nặng của nó lấy sức đề tên nọ bất tỉnh. Sau đó, nó lại tiếp tục ngoáy mông lao về phía trước.
- Ngươi đừng chạy, Phúc Oa...
Diệp Tiểu Thiên hua đao, thở hồng hộc lao tới. Chỉ tiếc hắn vừa kêu lên một tiếng, Phúc Oa nhi đã cao hứng chạy mất tăm mất tích rồi.
Lúc này, rừng cây trước mặt đột nhiên chui ra hai tên sơn tặc. Nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, chúng liền hung tợn nhằm hướng hẳn lao tới. Diệp Tiểu Thiên âm thầm than khổ: "Con mẹ nó, đã bao nhiêu người xông lên rồi, mà còn để cá lọt lưới thế này".
Quay đầu chạy trốn lúc này còn nguy hiểm hơn. Diệp Tiểu Thiên đành cứng rắn lao vào chúng, - quơ đao thép để tăng thêm lòng dũng cảm.
- Táp, táp Diệp Tiểu Thiên chỉ cảm nhận tại mình sắp vỡ ra, lông tác dụng ngược lên, một mũi tên sượt qua vai hắn lao thẳng vào cổ họng tên tác đối diện hắn. Một cái khác vào chính lông mày của tên khác.
Diệp Tiểu Thiên giơ đao xông đến trước mặt gã. Thêm một nhát chém hụt. Hai tên sơn tặc đã bị hai mũi tên có sức tấn công mạnh mẽ làm cho ngã xuống. Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Vân Phi xoay tay chụp lấy hai mũi tên, đưa vào cung. Đồng thời, gã lao ra, tiến lại gần Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên không đừng được dùng ngón tay cái ra hiệu khen ngợi.
Chỗ ở của bọn sơn tặc đều xây theo kiểu dựa vào hoàn cảnh tự có, thế nên không được ngăn nắp trật tự giống như một doanh trại bình thường. Mãi tới khi đến được vị trí trung tâm, trật tự kiến trúc mới không linh tinh pha tạp như những khu vực khác ở trong rừng.
Cả đám Sinh Miếu sau khi vào sơn trại, ngay lập tức bọn sơn tặc phát hiện ra ngay. Chúng lập tức tuốt binh khí chống lại. Những chiến sĩ Sinh Miêu đã được Diệp Tiểu Thiên dặn dò trước - Tấn công hệt như cái khoan cái đục, nhất quyết không để cho bọn sơn tặc có thể chạy trốn, đánh cho chúng không kịp trở tay.
Bởi vậy, cả đám chỉ để ý phía trước, không quan tâm tới những thứ xung quanh. Đi thẳng thọc sâu vào sơn trại, những tên chưa giải quyết hết, để lại phía sau giải quyết nốt.
Trong rừng, tiếng hét to, tiếng kêu sợ hãi, tiếng mắng chửi liên tiếp. Nhưng, bọn sơn tặc không thấy có cầm đầu ra chỉ huy, bọn chúng tự chiến đấu. Cả lũ bị những chiến sĩ Sinh Miêu vốn quen thuộc rừng núi hơn giết tới mức quăng hết cả mũ áo. Chỉ trong chốc lát đã bị hạ cả.
Diệp Tiểu Thiên xung trận một hồi, mắt thấy mà không làm thế nào đuổi kịp Phúc Oa nhin, đành phải chậm chân lại. Hắn cơ bản không thể đo về sức khỏe với các chiến sĩ Sinh Miêu. Nếu không có Hoa Vân Phi ở phía sau hộ tiến, hắn sớm đã bị sơn tặc chém ngã rồi.
Diệp Tiểu Thiên dùng đao chống xuống đất, thở hổn hển, nói với Hoa Vân Phi.- Bọn hắn đều đã không còn sức đánh trả, không cần giết nữa, tập trung lại, cái quan trọng nhất là... Long Lăng Vân cầm đầu và Lâm viên ngoại.
Hoa Vân Phi nói:
- Đại ca, huynh cảm thấy lúc này ra lệnh còn có người nghe sao. Hơn thế, có kêu to thì cũng không lại được.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói.- Vậy thôi. Không cần để ý tới bọn hắn, mau đi tìm Nhất Điều Long và Lâm Viên Ngoại.
Hoa Vân Phi giương cung, lắp tên đi ở phía trước. Mấy chiến sĩ Miếu gia gia hộ tống Diệp Tiểu Thiên ở giữa, cùng nhanh chóng bước vào khu trung tâm của sơn trại. Đã có rất nhiều chiến sĩ Sinh Miếu đục thung tường chăn lao vào đây, vây quanh một ngôi nhà gỗ lớn lợp có kiến trúc to hơn hẳn những ngôi nhà khác.
Vita thấy Diệp Tiểu Thiên đuổi tới, cả bọn liền nhường đường. Một tên hiểu tiếng Hán đi đến rỉ tai Diệp Tiểu Thiên điều gì đó. Diệp Tiểu Thiên nhướng mày, tách mọi người đi thẳng về phía trước.
Hắn bước thẳng vào cánh cửa to chính diện, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị. Chính giữa là Tụ Nghĩa Đường, hai bên xếp hai hàng ghế dựa to thô. Cuối cùng có ba bậc gỗ, trên bậc cũng có một chiếc ghế dựa lớn, trên ghết phủ một tấm da hộ. Trên mỗi chiếc ghế đều có người ngồi, còn có một người đang đứng.
Tên đứng trong đại sảnh mặc áo bào nhăn nhúm, nhưng có thể nhìn thấy bản sắc thương nhân của lão. Mà xem phục sức của những người đang ngồi kia lại rõ ràng là thủ lĩnh của Nhất Điều Long. Những người ngồi đó đều đã chết cả. Duy nhất chỉ có người đang đứng kia, mặt cắt không còn hạt máu đầy vẻ sợ hãi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận