Phong Nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên cầm đao đi vào, người trung niên đứng trong sảnh sắc mặt xám Lxịt, lảo đảo như muốn ngã, hỏi:
- Ngươi, ngươi là ai....
Khi Diệp Tiểu Thiên còn chưa vào, một chiến sĩ Sinh Miêu đã nói cho hắn biết tình hình rồi. Dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng chứng kiến tình cảnh này, Diệp Tiểu Thiên vẫn cảm thấy lạnh người.
Tất cả những kẻ đang ngồi đều đã chết. Có tên nhìn thấy rõ vết thương ở trán, cổ họng hay ngực. Nhưng cũng có tên nhìn không ra bị thương ở đâu, nhưng từ tư thế ngồi và những vệt máu bị kéo đến chỗ ngồi đã chỉ ra chúng bị thương. Đại bộ phận chúng không phải chết ở trên ghết mà là bị giết hại rồi đưa đến đây.
LÁnh mắt Diệp Tiểu Thiên nhìn hết lượt từ trái qua phải, hắn nhìn kỹ từng khuôn mặt một, chỉ thấy cái chết của chúng thật là vô cùng kỳ quái. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở một tên đàn ông ngồi ở chính giữa trên chiếc ghế xếp có tay vịn, bọc da hổ. Một cái mâu ngắn đính cả người ở trên mặt ghế.
Tên này hai mắt trợn ngược, hai tay vịn vào ghế. Nhìn tư thế như muốn thả người nhảy dựng lên, cả người vẫn giữ được trạng thay muốn nhảy nhưng chưa kịp nhảy. Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Kẻ này chính là Long Lăng Vân, đại ca của nhóm Nhất Điều Long tr?
Người đứng ở đại sảnh run run trả lời:
- Đúng vậy. Ngươi là ai?
Diệp Tiểu Thiên khẽ thở phào, mỉm cười nhìn y, nói giọng ôn hòa:
- Vậy túc hạ là Lâm viên ngoại chứ?
Người đàn ông trung niên khẽ co người lại, chần chừ nói:
- Vâng.
Tiếng cười của Diệp Tiểu Thiên càng thoải mái hơn, hắn chắp tay, vui vẻ nói:
- Lâm viên ngoại đừng run sợ. Tại hạ không phải là giặc, mà là mệnh quan triều đình. Bản quan chính là Điền Sử của huyện Hô, họ Diệp, tên là Tiểu Thiên. Phụng mệnh Đồng Nhân Trương tri phủ và Hoa tri huyện của bàn huyện, vào núi tiểu phỉ.
Lâm viên ngoại nghe xong, hai gối nhũn xuống, đổ sụp xuống đất, gào khóc lớn, nói:
- Trời xanh ơi, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi....
Diệp Tiểu Thiên đỡ Lâm Viên ngoại vừa đi vừa dặn dò:
- Lâm viên ngoại, trại này ở trong rừng âm u, có thể còn có sơn tặc vẫn chưa giết hết, nên không thể không đề phòng. Bản quan phải đưa người rời khỏi đây trước, để đảm bảo an toàn.
Lâm viên ngoại cảm kích nói:
- Đa tạ Diệp đại nhân. Ơn cứu mệnh của Diệp đại nhân, Lâm mỗ ta suốt đời không quên.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Lâm viên ngoại, ngài quá khách khí rồi. Không giấu gì ngài, Diệp mỗ ta là môn sinh của Trương tri phủ, tính như vậy thì đúng phải là vãn bối của ngài.
Trưởng nữ của Lâm viên ngoại làm thiếp cho Trương tri phủ. Nếu nói một cách nghiêm túc thì Lâm viên ngoại chưa được coi là nhạc phụ của Trương tri phủ, nhưng con gái lão được Trương tri phủ sủng ái, địa vị cũng khác đi.
Diệp Tiểu Thiên nói như vậy, Lâm viên ngoại lại thêm phần cảm kích, khẽ à lên một tiếng rồi nói:
- Hóa ra là môn sinh của Đồng Nhân Tri phủ, chúng ta quả nhiên là người một nhà.
Diệp Tiểu Thiên đỡ Lâm viên ngoại, dưới sự hộ tống của hơn chục chiến sĩ Sinh Miếuôi ra ngoài. Đồng thời, hăn khẽ ra hiệu cho Hoa Vân Phi, Hoa Vân Phi hiểu ý, chờ cho bọn Diệp Tiểu Thiên đi khỏi, chỉ huy quân các chiến sĩ Sinh N Lần thu hoạch này quả thật là tìm được rất nhiều tiền hàng nhóm sơn tặc chiếm giữ được. Nhiều năm qua vô số lần gây án, tuy nói đều là những ngày tháng chém giết nguy hiểm, có ngày hôm nay chưa biết đến ngày mai, mỗi lần có tiền hàng đều hết sức lãng phí, nhưng dù sao vẫn phải có chút tiết kiệm dành dụm.
Nhất là lâu năm làm sơn tặc trên núi đã trưởng thành hơn, bọn chúng cũng phải nghĩ đến ngày bỏ đạo thương xuống, rửa tay gác kiếm. Thế nên, chúng đều đã tiết kiệm tiền tài từ lâu. Những chiến sĩ Sinh Miếu lỗi hết đám quan tài ra lục soát, thu hoạch rất đậm.
Cái gì cầm được đều cấm đi hết, trên người quấn lấy vải vóc xiêm y, tay cầm châu báu vàng bạc, đầu đội nồi sắt. Cho đến lúc rời đi, những cơ thể vốn dĩ di chuyển rất nhanh nhẹn, giờ trở thành những chàng béo mập mạp, lặc lè.
Hoa Vân Phi thấy cảnh đó không khỏi cảm thấy hơi đau đầu. Cứ như vậy mà về huyện Hồ được sao? Gã liền tranh thủ phái người xin ý kiến của Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên nghe xong, dứt khoát trả lời.- Thế thì không cho họ về huyện Hồ nữa, về thẳng sơn trại đi.
Người được phái đến lại nói:
- Hoa Vân Phi còn muốn hỏi, có cần san ra chút tiền hàng trợ giúp cho người chết trận?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Không cần, các ngươi nhắn hộ cho Thái Dương, bảo nàng đi Thần Điện đòi tiền. Cứ nói là ta bảo, những chiến sĩ Sinh Miêu chết trận sẽ được Thần Điện trợ cấp.
Người dũng sĩ Sinh Miếu hiểu được tiếng Hán kia vừa nghe xong, khuôn mặt biểu cảm rất kỳ lạ, thầm nghĩ: "Khấu khí thật lớn. Người có tư cách gì mà dám ra lệnh cho Thần Điện làm việc cho ngươi".
Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy thần khí của y, vội vàng sửa lại nói:
- 0, đây là Tôn giả đại nhân giao cho ta đấy. Tôn giả tính toán không sai tí nào, vốn đã tính trước sẽ có chiến sĩ hi sinh. Bọn họ đều đã vinh quy Thiện quốc, trở thành chiến sĩ bên Cổ Thần. Những thân nhân của bọn họ ở nhân gian, tự nhiên phải được Thần Điện chăm sóc.
Tên chiến sĩ Sinh Miêu kia lúc này mới cảm thấy thoải mái, nghĩ đến Cổ Thần vĩ đại có gì mà không biết. Người ở trên trời nhất định nhìn thấy tất cả những gì mà các tín đồ đang làm. Nhất thời y cảm thấy vô cùng kích động. Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy khuôn mặt y đỏ rần lên, hai mắt sáng trung, chỉ sợ y sẽ vui quá tới mức té xỉu, vội vàng dừng lại, đuổi y đi khỏi.
Đợi tên đó đi khỏi, Diệp Tiểu Thiên trở lại bên dưới gốc cây cổ thụ, nói với Lâm viên ngoại:
- Lâm viên ngoại, mời nói tiếp.
Lâm viên ngoại nói:
- Vâng, lúc đó, ta bị ép đến đại sảnh, chỉ thấy tất cả các thủ lĩnh của sơn tặc đều ở đó. Nhất Điều Long ngồi ở trên cùng, nói với một người: Lão cu, bọn Nhất Oa Phong sắp tới đây. Chúng ta sẽ cùng theo chan họ rời núi làm một vố lớn. Người mang đám này theo, thuận đường lấy tiền chuộc Lâm Viên ngoại.....
Lâm viên ngoại bị giam rất lâu, bữa đói bữa no có thể nói là cầm cự cho khỏi mất mạng. Mãi tới giờ cũng chẳng ai thèm qan tâm lão. Hôm nay tự nhiên có người đến phòng giam, đưa lão tới Tụ Nghĩa đại sảnh.
Ban đầu, Lâm viên ngoại cho rằng lão bị đưa ra để xử tử, trong lòng vô cùng sợ hãi. Đến lúc nghe nói mang đi đổi tiền chuộc, lão nhất thời mừng rỡ. Lúc này, những người của Lão Cửu được Long Lăng Vân gọi đến đều ngồi trên ghế, đồng loạt nói:
- Đại ca, giao dịch của chúng ta với đám Nhất Oa Phong nếu thành công thì cả đời này chúng ta cũng không tiêu hết tiền của. Thế thì cần tiền chuộc Lâm viên ngoại làm gì, hay là chúng ta kết liễu luôn cho rồi.
Lâm viên ngoại nghe tới đó, sợ đái ra quần, Long Lăng Vân cười nói:
- Ngươi thật là, còn chưa phát tài đã phô trương. Câu nói của y khiến cho cả đám được một trận cười lớn.
Long Lăng Vân nói:
- Chân muỗi cũng là thịt. Chúng ta đã đi đường này rồi, ôm cỏ dự thỏ, mang theo. Năm ngàn lượng, xem ra thì hơi ít.
Y mới nói đến đây thì có một lâm tặc đi vào trong bẩm báo, nói là người của lão Đinh tới. Lâm viên ngoại không biết lão Đinh là ai, cũng không dám quay đầu lại nhìn. Lão chỉ thấy Long Lăng Vân đứng lên, nhìn ra phía cửa, cười ha hả nói:
- Định huynh, chúng ta đã đợi huynh rất lâu rồi.
Lúc này, Lâm viên ngoại mới hơi nghiêng người, nhìn trộm ra phía cửa đại sảnh. Chỉ thấy một người đàn ông áo đay, thân hình không cao, bị bịt mắt đang đứng ở trước cửa đại _sảnh. Người đó tóc hoa râm, có vẻ tuổi tác không còn trẻ, phía sau lão còn có hai tên khác cầm đao.
Nghe thấy giọng của Long Lăng Vân, người này lấy tay bỏ bịt mắt ra, lộ ra một khuôn mặt quả thực đã khoảng hơn năm mươi tuổi.
về phía Long Lăng Vân Người này thích ứng một chút với ánh sáng trong sảnh, ra cười đáp:
- Long đại vương gia, các vị đương gia, để các người chờ lâu rồi.
Lão nói xong, hai tay đang chắp lại đột nhiên quặt ra phía sau, toàn thân vọt lên, nhằm thẳng hướng một chiếc ghế gần cửa, bên cạnh có hai đoản mẫu.
Khi tên này tháo chạy ra ngoài, phía sau có hai tiếng kêu đau đớn, hai tên đại hán cầm đao bị lão dùng một khuỷu tay đánh trúng ngực, cả người bắn ra ngoài, miệng phun máu tươi, vô cùng bắt mắt.
Lúc này, lão già đã phi thân đến gần tên ngồi ở bên cạnh cửa, đưa một tay ra chộp lấy đầu y, chỉ nghe rắc một cái, đầu tên đó xoay một trăm tám mươi độ quay về phía sau.
Lão già đưa tay ra, trong phút chốc vồ lấy hai cây đoản mẫu. Tay trái lão giơ lên, Lâm viên ngoại chỉ cảm thấy một luồng kình phong sạt qua gò má nóng rát, quay đầu nhìn lại đã thấy Long Lăng Vân hét to lên một tiếng, cả người bị ngọn đoản mẫu đó găm xuyên qua, chết đứng ngay tại chỗ.
Hai mắt Long Lăng Vân mở trừng trừng, dáng vẻ như đang định lao ra, nhưng đã bị chính đòn này lấy đi mạng sống. Đúng thời điểm này, cơ thể hai tên vừa bị trúng đao lao ra ngoài mới nặng nề rơi phịch xuống đất. Cả hai chỉ giãy giụa một cái rồi cũng bất động.
Lâm viên ngoại nhìn hoa cả mắt, thấy lão già huơ chiếc đoản mâu bên tay trái, trường mẫu bên tay phải cũng thuận thế bắn đi, xuyên thủng vào huyệt thái dương sang bên cạnh một tên. Y sợ tới mức thét ầm lên.
Tới giờ, những tên thủ lĩnh khác mới có phản ứng. Cả lũ hò hét, nhảy dựng lên muốn nhào tới nghênh chiến. Ai ngờ, xung quanh đột nhiên nhào tới vô số kẻ lạ mặt bịt mặt, bọn họ vừa động thủ, những tên đầu sỏ thủ lĩnh vừa hò hét kia đã bị chém giết như cắt dưa chém độ ăn, tan nát cả.....
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày:
- Nhất Oa Phong...
Đại danh Nhất Oa Phong hắn đương nhiên đã từng nghe nói, nhưng không ngờ Nhất Oa Phong lạ tập kích sơn trại Nhất Điều Long. Theo lời thuật lại của Lâm viên ngoại thì Nhất Điều Long còn đang sắp hợp tác với Nhất Oa Phong. Vậy tại sao Nhất Oa Phong lại hạ độc thủ với Nhất Điều Long?
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra được. Hắn bèn quay sang Lâm viên ngoại, hói:
- Sau đó thì sao?
Lâm viên ngoại nói:
- Trong khi đấu bọn họ đụng vào chiếc chuông ở Tụ Nghĩa đường vang lên một tiếng lớn. Nhưng không thấy có người xông vào, có nghĩa là người bên ngoài đã bị cả đám người ghế gớm này giết hết. Lão phu sợ tới mức đứng đó không dám có một cử động nào. Nhưng điều lạ là bọn chúng lại không động tới ta.
Sau khi bọn chúng giết được thủ lĩnh của Nhất Điều Long, bên ngoài đột nhiên thấy có một người bịt khăn đen chạy vào, nói với một tên chắp tay không tham gia động thủ từ đầu tới cuối vài câu gì đó. Tên đó cười gắn nói:
- Không ngờ hắn cũng tìm tới đất này. Lão phu coi thường hắn rồi. Rút lui.
Lâm viên ngoại bắt chước theo ngữ khí của tên bịt mặt, nói tới đây liền im bặt lại. Diệp Tiểu Thiên nhíu mày lại, hỏi:
- Thế sau đó thì sao?
Lâm viên ngoại ngượng ngập nói.- Không có sau đó nữa, bọn hắn lối những người bị giết để lại trên ghế ngồi, rục vịch một lát rồi đi hết, nhanh hệt như khi chúng tới. Chỉ một lát là biến mất hẳn, giống như một bầy ong vỡ tổ. Lão phu cũng không rõ cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cứ đứng nguyên đó không dám đi lại lung tung, chỉ sợ lại bị một đao mất mạng. Lão cứ đứng ở đó cho tới khi... Đại nhân, ngài mang người đến....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận