Hạ Oánh Oánh ngồi trên một tảng đá lớn, trên tay cầm một chiếc cần câu, khẽ thả "vèo" xuống nước. Mặt nước lấp loáng, phao câu nhún nhảy trên mặt nước hai ba cái, nàng không nhịn được lại giơ cần lên, rồi lại quăng xuống nước. Cứ lặp đi lặp lại như vậy mười mấy lần, cuối cùng Hạ Oánh Oánh tức giận đứng dậy, mang theo giỏ cá vẫn trống không ra chỗ khác ngồi.
Lúc này, ở phía xa có một chiếc thuyền lá nhỏ đi vào trong đảo giữa hồ. Cuối thuyền có một người đang cầm chèo lái. Đầu thuyền là một cô gái đang đứng, chiếc áo khoác ngắn thắt eo rộng bằng vải gấm Tứ Xuyên, đại giắt một thanh đoản kiếm, chân đi một đôi giày nhỏ làm bằng da dê màu đen. Nàng đứng vững ở phía đầu thuyền, bóng dáng thướt tha xinh đẹp, tư thế rõ ràng rất anh tú hiên ngang và thoải mái.
Từ rất xa, cô gái đứng ở mũi thuyền đó đã nhìn thấy Oánh Oánh đang câu cá kiểu vung toi - quất ngựa. Nàng bật cười, chỉ về phía Hạ Oánh Oánh, quay đầu nói vài câu gì đó. Người cầm lái lập tức quay chèo hướng thuyền về phía đó.
Hả?
Oánh Oánh chẳng cầu được con cá nào, đang cảm thấy hết sức khó chịu. Đúng lúc đó, nàng phát hiện phía trước có thuyền đi tới lại càng thêm bực bội. Chắc lại một huynh đệ của gia đình tới làm thuyết khách đây mà. Đang khi bực bội muốn trách đối phương dọa cả của nàng chạy hết thì nhận ra cô gái đang ở đầu thuyền, nàng không nhịn được la lớn:
- Nhị tỉ, nhị tỉ...
Oánh Oánh ném ngay cần câu, hua cánh tay về phía Triển Ngưng Nhi. Chiếc cần câu trôi tuột xuống mặt nước. Nhìn thấy hành động trẻ con vậy, Triển Ngưng Nhi bất giác thở dài.
Vốn dĩ, Oánh Oánh luôn giành được sự yêu thương của nàng. Tuy nàng biết lỗi không phải là do Oánh Oánh, nhưng vẫn có chút oán hận. Nhưng hôm nay nhìn thấy một Oánh Oánh vô tư không chút tính toán như vậy, những bực dọc oán hận ấy đột nhiên biến mất hẳn.
- Nói chung là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc.
Nàng khẽ cười khổ trong lòng, rồi đột nhiên nhún người nhảy lên.
Người chèo thuyền chỉ thấy đuổi thuyền nhếch lên một cái, tựa hồ như cả chiếc thuyền nhỏ đều bị lật úp. Y không khỏi kêu lên sợ hãi. Lúc này Triển Ngưng Nhi đã bay lên không trung, đuổi thuyền kêu ba lên một tiếng rồi đập lại xuống nước, bắn nước tung tóe.
Triển Ngưng Nhi như một con hạc tiến màu trắng đang soái cánh trên không, người lao về phía trước, đầu trên chân dưới, thuận tay bắt lấy chiếc cần câu đang nổi trên mặt nước. Sau đó, toàn thân nhân một cái đã đáp vào một bên núi.
- Á... Công phu đẹp tuyệt! Hạ Oánh Oánh vỗ tay cười to, nhào đến ôm lấy cổ Ngưng Nhi, khóc òa lên:
- Nhị tỉ, tỉ đến thăm ta rồi. Người ta bị nhốt trên đảo, một mình cô đơn biết mấy...
Triển Ngưng Nhi cảm thấy khó xử với thái độ vừa cười vừa khóc của nàng, nói:
- Nào được rồi được rồi, sắp bị người ta dỗ dành, gọi là Tiểu tổ tông mất rồi đây. Có ai không cho ngươi rời khỏi hồ Hồng Phong đâu. Nếu không phải là ta hiểu tính người, còn cho rằng người bị người khác tức hiếp cơ đấy.
Hạ Oánh Oánh chu môi nói:
- Như thế còn không gọi là bắt nạt ta ư? Nhị tỉ cũng không nói giúp ta câu nào.
Triển Ngưng Nhi vết cần câu qua một bên, khẽ vỗ nhẹ lưng Oánh Oánh, cất giọng ôn hòa:
- Ta còn không thương người ta. Người cho rằng ta nhàn rỗi không phải làm gì như nhà ngươi sao? Nhận được tin nhắn của ngươi là tỉ phải bỏ hết tất cả, chạy tới đây gặp người đấy.
Hạ Oánh Oánh cười nói:
- Ừm, ta biết ngay mà. Chỉ có nhị tỉ mới thực bụng thương ta thôi.
Triển Ngưng Nhi vịn tay Oánh Oánh, cùng thong thả men theo các phiến đá đi xuống phía bên hồ.
Sóng nước hồ khẽ nhè nhẹ vỗ vào bờ, tạo nên những âm thanh triều tịch. Có một số chim đang nghỉ chân ven hồ, theo bóng hai người đi qua, chúng liền kêu chíp chíp bay lên.
- Người tìm ta có chuyện gì vậy?
Hạ Oánh Oánh cao giọng gắt:
- Ta nhớ tỉ không được sao? Không có chuyện thì không được gọi tỉ tới à?
- Được được được. Ngươi nói nhé, nếu không có việc gì, ta ở với người vui vẻ vài ngày là được rồi.
- Đừng mà, người ta.... Người ta có tí việc.
- Ha ha ha - Tỉ lại trêu chọc ta - Ai cha. Nhóc con muốn chọc ta hả.
Hai cô gái vui vẻ chơi trò đuổi bắt ầm ĩven hồ. Mấy con chim vừa đáp xuống lại sợ hãi bay vụt lên, xoay vòng.
Xung quanh bờ Thần hồ, chim kêu sợ hãi bay vòng quanh.
Lục đại trưởng lão và hai tân trưởng lão tiến vào. Vẫn là tám người, đều đứng ở bên hồ, hai vị tân trưởng lão là người trẻ nhất cũng đã tâm gần lục tuần. Tám vị trưởng lão vẫn là những bậc lão niên không tăng cũng không giảm thêm tí tuổi nào.
Từ rất xa có người nhìn thấy tám vị trưởng lão đều đúng nguyên đó, hành lễ một cách cung kính xong đó mới lặng lẽ thối lui. Y không dám đi lên quấy nhiễu. Thái Dương đeo một cái túi nhỏ đứng ở ven hồ, chứng kiến cảnh đó khiến nàng trở nên luống cuống.
- Sư phụ, tất... tất cả các vị trưởng lão, xin trở về đi... Thái Dương ở trước mặt sư phụ có thể làm vẻ ngây thơ và tùy tiện, nhưng trước mặt các vị trưởng lão khác, nàng không khỏi có chút căng thẳng.
Cách Đức Ngõa đi tới, gọi tên tục của Thái Dương một cách thân thiết:
- Đóa Ny ơi, sứ mệnh vĩ đại và vinh quang như thế, làm sao chúng ta giao cho người được!
Thái Dương hơi xấu hổ. Cái gì là sứ mệnh vĩ đại và vinh quang nào? Dụ dỗ hắn, sinh con cho hắn ư? Nghĩ lại thì còn thấy sợ hơn, Nhưng các trưởng lão lại có vẻ rất trang trọng, tựa hồ như đây là một nhiệm vụ lớn lao vậy.
Cũng có thể là...
Thái Dương nhớ tới Sư phụ Cách Thái Lão tối qua đã dặn dò nàng một lô một lốc những lời, nào là:
- Cô giáo chúng ta đã có gần ngàn năm tuổi rồi, không thể bị mai một trong tay chúng ta. Đây quả thực là chuyện động trời đấy.
Vị tôn giả này của chúng ta là người có số mệnh phải quay lại nhân gian. Hai vị trưởng lão Cách Đức Ngõa, Cách Cách Ốc đều cảm nhận được sự kỳ lạ này. Mắt thấy thần giáo chia năm xẻ bảy, vào lúc quan trọng nhất, tôn giả liền nhập vào hắn. Đây không phải là người mà Cổ Thần yêu quý sao?
Tôn giả rời khỏi thần giáo hai mươi năm. Thời gian này hơi dài, trong thời gian đó không biết xảy ra những việc gì nữa. Chúng ta đều rất lo lắng. Tuy nói rằng, nếu con thực sự muốn theo, sau này mai danh ẩn tích, nuôi dưỡng con cái cho hắn, chắc chắn sẽ thiệt thòi cho con. Nhưng tất cả những điều con làm đều đáng giá. Tất cả những gì con làm cho Thần giáo, Thần giáo đều ghi nhận cả.
- Con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bằng bất cứ giá nào.
Thái Dương nắm chặt tay, tự khuyến khích mình.
Cách Thái Lão run rẩy đi tới, nói giọng trìu mến:
- Đứa con ngoan. Con đi đi, nhớ kỹ là không tiếc gì cả.... khụ khụ, nếu con không thể hoàn thành nhiệm vụ, thể thì sự phụ chỉ có thể phái người khác đi.
Hai má Thái Dương đỏ rần lên, nhếch môi, gật đầu thật mạnh, rồi một bước nhảy lên chiếc bè nữa. Chiếc bè khẽ nảy lên, dao động trên mặt nước, giống hệt như tâm trạng nàng bây giờ vậy.
Một con thuyền nhỏ rạch nước hồ đi tới.
Triển Ngưng Nhi quay đầu nói với Hạ Oánh Oánh:
- Vốn là muốn ở lại chơi với người thêm vài ngày. Ai ngờ ngươi lại vội như vậy. Thế thì ta đi đây.
Hạ Oánh Oánh nói:
- Ta cũng muốn cùng nhị tỉ chơi đùa thêm một chút thời gian. Chỉ là đã quá lâu không liên lạc với chàng nên có chút lo lắng. Nếu không có lệnh của Lão tổ tông, người của hồ Hồng Phong sẽ không dám đưa tin cho ta, ta đành phải nhờ Nhị tỉ đến. Xin nhị tỉ giúp cho, chờ xong việc, chúng ta sẽ họp mặt.
Triển Ngưng Nhi cười cười, khẽ lắc đầu nói:
- Nói chung là si nữ tình thâm, mà thôi, ta làm nguyệt lão cho ngươi một lần. Ta đi nhé! Tuy lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nàng lại như muối xát. Sợ Oánh Oánh nhìn ra thì không ổn, nàng vội quay người đi về phía chiếc thuyền mới dừng ở ven hồ.
Triển Ngưng Nhi vừa đáp lên thuyền đã ra hiệu cho người chèo thuyền bắt đầu, rồi quay người lại, cười mỉm nói:
- Về đi, ta nhất định sẽ làm tốt cho ngươi.
- Ừm Oánh Oánh vầng một tiếng, lại đi thêm mấy bước, giày chạm cả vào mặt nước, gọi:
- Nhị tỉ.
Oánh Oánh đột nhiên gọi một tiếng, bao hàm cả thâm tình:
- Nhị tỷ, ngươi không được biến thủ nhé.
Thuyền rời bờ, bóng Triển Ngung Nhi lấp loáng, chốc lát đã biến mất vào trong nước.
Oánh Oánh thấy nàng không trả lời, tự nhiên lo lắng:
- Nhị ti, tại sao tỉ không trả lời ta, không phải tỉ thực sự có ý đó chứ? Trời ơi... Thế không phải là ta dẫn sói vào nhà sao?
Trên mặt nước truyền tới tiếng gào tức giận của Triển Ngưng Nhi:
- Nha đầu thối, ngươi nghĩ ta là dạng người như thế à?
Hoa tri huyện tự mình hộ tống Lâm Viên Ngoại đi Đồng Nhân phủ. Tạm thời, y để huyện thưa Từ Bá Di thay thế chức vụ tri huyện tạm thời. Ban đầu Diệp Tiểu Thiên còn lo Từ Bá Di sẽ nhân cơ hội này làm khó dễ cho hắn. Nhưng không ngờ, Từ Bá Di sau lần thiệt thòi chịu giáo huấn kia đã không có cử động nào.
Diệp Tiểu Thiên đề phòng hai ngày, thấy Từ Bá Di cũng một mực nằm im, không có hành động gì với hắn, hắn giờ mới yên tâm, hàng ngày chỉ lo việc quan nha, không tự tìm phiền toái. Sau hai ngày, Hoa Vân Phi đưa tin tới, nói đã xây xong phần chính của tòa nhà, giờ có thể chuyển vào rồi. Diệp Tiểu Thiên nghe xong vui mừng khôn xiết.
Diệp Tiểu Thiên cố nhịn đợi tới chạng vạng tối, khi tan làm, lập tức trở về nhà, đem tin tức tốt lành báo cho mọi người trong nhà. Diệp Tiểu Thiên về tới công mở cửa lớn thì chợt nghe thấy giọng oang oang của Mao Vân Trí.
- Tên đểu giả, ngày nào cũng vậy, không việc này thì việc kia. Hở ra là bới lông tìm vết. Người chơi gà măng chó là muốn nói ai vậy?
Diệp Tiểu Thiên không hiểu lão Mao đang cãi lộn với ai. Đang vội đẩy cửa thì thấy Mao Vấn Trí đang đứng trong sân, hai tay chống nạnh, chửi đổng sang nhà bên cạnh:
- Cái quần lót hôm trước bị gió thổi vào chuồng lợn nhà người rồi. Đất đường quan người chiếm dụng, nhặt hộ người ta một cái có sao đâu? Thế mà tiểu nương tử nhà người ta vừa mới nhờ giúp thì người đã để cho con lợn béo chết giẫm nhà người giẫm cho thành giẻ lau rồi. Người làm ta đau lòng chết đi được. Hôm nay nhà ngươi lại bị dịch gà, người lại chỉ cây dâu măng cây hòe, chơi gà mắng chó. Người làm cái trò mèo gì vậy. Gà nhà người chết tại sao lại trách lão Mao ta, ta biến người thành gà toi bây giờ!
Phía cách một bên tường cũng có kẻ đang chửi mắng. Có điều, âm thanh ấy không lại được với tiếng oang oang của Mao Vấn Trí nên không nghe ra mà thôi.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, trách:
- Đều là hàng xóm láng giềng, không nói chuyện được à?
Mao Vấn Trí nghe tiếng Diệp Tiểu Thiên, vội quay lại, thay đổi ngữ khí:
- Ta đang nói đại tẩu tử nhà bên, ngươi đừng câu, cáu giận mệt người. Ngày thường thì rõ ngọt ngào, còn nói tiến ngàn mua nhà, tiền vạn mới mua được tình làng xóm, chúng ta là hàng xóm, là duyên phận cả đời, ta không phải chỗ nào, chị dâu cũng bỏ qua cho...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận