Diệp Tiểu Thiên thấy Mao Vân Trí đầu tiên là hống hách sau chuyển sang cung kính, thì thầm buồn cười:
- Tốt rồi tốt rồi, chỉ cần thu phục được cái giọng oang oang của ngươi là yên tĩnh hơn nhiều.
Y giải thích:
- Đại ca, ngươi không biết rồi, mấy bà lão kia...
Diệp Tiểu Thiên tức giận:
- Được rồi được rồi, mặc kệ ai đúng ai sai, một đại nam nhân như người mà lại như vậy sao? Hay để ta chửi giúp người?
Mao Vấn Trí vội can:
- Đừng, huynh là quan đấy, cần phải để ý đến thân phận. Ta thì không giống, ta là...
Diệp Tiểu Thiên ngắt lời:
- Đừng giải thích, ngươi chả làm sao cả. Đêm nay dọn dẹp cho cẩn thận một chút, sáng mai chúng ta sẽ dọn nhà lên núi. Hắn một cái nhà to, quần lót của ngươi có bay thế nào cũng không bay vào trong chuồng heo của người ta được. Đúng rồi, ngươi nói tiểu nương tử nhà người ta làm cho ngươi, tiểu nương tử nhà ai vậy?
Hắn vừa nói vừa vui vẻ bước vào trong phòng, Mao Vấn Trí đi theo sau, nghe vậy mặt già đỏ lên, ngượng ngùng đáp:
- Là... là Diệp gia tiểu nương tử chứ sao.
- Diệp gia tiểu nương tử nào? 0, là nàng sao?
Đột nhiên hắn nhớ lại tiểu phụ nhân ngày trước tới công đường xin cứu, quay đầu nhìn Mao Vấn Trí, mỉm cười:
- Thực không nhận ra, tiểu tử ngươi cũng có chút ít bổn sự đấy, mới có hai ngày, mà người ta làm cả quần lót cho người nữa.
Mao Vấn Trí chột dạ cười theo:
- Nào có, bây giờ nàng ở trên núi cũng chẳng có việc gì để làm, thấy quần áo của ta đã rách, bèn bảo ta mang lên cho một ít vải, rồi làm cho ta bộ đồ mới. Quần lót là ta tự nói đấy, một nữ nhân biết nữ tắc người ta sao có thể há miệng nói lời không biết xấu hổ như vậy.
Diệp Tiểu Thiên cười rộ lên:
- Vậy đúng rồi! Da mặt phải dày, dày hơn cả tường thành, mới mong có được nương tử vừa ý. Ta nói, lão Mao, hai chúng ta khác nhau nhiều điểm, chỉ có một điểm này, tuyệt đối là do một thầy dạy ra.
Diêu Diêu nghe tiếng Diệp Tiểu Thiên, từ trong phòng chạy ra, tay vẫn cầm một cái khung thêu, trên đó cũng một mảnh vải, đã thêu được hai bông hoa tươi tắn. Vừa thấy hắn, con bé tung tăng chạy như chim sẻ:
- Tiểu Thiên ca ca!
Diệp Tiểu Thiên xoay người ôm lấy nó:
- Muội đang làm gì thế? Học ai thêu hoa vậy?
- Người ta ở trong nhà không có việc gì làm, thấy Diệp gia nương tử may áo cho Mao đại ca, người ta lại không biết làm, bèn hỏi xin tỷ ấy một ít vải vụn, muốn may cho Tiểu Thiên ca ca cái túi tiền.
Hắn khẽ véo lên cái má trắng nõn của nó, cười nói:
- Diêu Diêu nhà chúng ta thực hiệu chuyện. A, muội nói ta mới nhớ, muội còn nhỏ tuổi nhưng cũng không thể chơi không cả ngày không làm gì. Sáng sớm mai chúng ta sẽ dọn lên núi, đến đó nhà lớn cửa lớn, ca ca sẽ đi tìm cho muội một vài vị tiên sinh, học một ít cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, làm một tiểu tài nữ.
- Nhà lớn của chúng ta đã có thể vào ở sao?
- Còn có một vùng rất lớn cần xây dựng, nhưng vào ở cũng không sao rồi. Phòng ở đây thực sự quá chật, sáng mai chúng ta sẽ đi luôn. Chính ta cũng muốn...
Hắn vừa nói vừa bế con bé rẽ trái rẽ phải lách vào trong nhà, tìm một cái ghế ngồi _xuống:
- Ta đang nghĩ có nên phải người đón cha mẹ ta đến luôn không nữa. Có điều không biết họ - có đồng ý rời Kinh thành không, có thể khó rời, lão nhân gia rất cố chấp. Nếu họ đồng ý đến, đại ca ta cũng không cần làm đội trưởng nhà lao rồi, thế nào ta cũng sẽ thu xếp cho huynh ấy một công việc đường đường hoàng hoàng...
Diêu Diêu nghe hắn kể chuyện trong nhà, vui vẻ vỗ tay:
- Được được, ca ca hay bàn với người nhà đi, để họ chuyển cả tới đây. Như vậy, nhà chúng ta sẽ đông người hơn, vậy mới vui.
- Hừm, đại ca ta còn có một đứa con trai, nhỏ hơn muội một chút. Nếu họ cũng tới, muội _sẽ có một tiểu đệ đệ rất dễ thương để chơi chung đây.
Nghĩ đến cảnh cả nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận, hắn hớn hở:
- Ta phải đi chuẩn bị một chút lễ vật, nhờ dịch trạm hỗ trợ đưa tới cho người nhà, lại viết phong thư hỏi ý cha ta. Chỉ cần lão gia tử nhà ta đồng ý, mẹ ta cũng sẽ không phản đối. Chỗ đại ca, chỉ cần đại tẩu gật đầu sẽ không có vấn đề gì. Ha ha, xem ra ta cần phải chọn một lễ vật khiến cho đại tẩu động tâm!
Tại phương bắc, nhà nào chuyển sang nhà mới vẫn có một tập tục tên "đốt đáy nồi". Gia chủ chọn một ngày hoàng đạo, khi mặt trời mới mọc sẽ bắt đầu dọn nhà. Việc đầu tiên khi dọn nhà là phải chuyển nội sắt trên lò xuống, phải đưa sang đầu tiên.
Trong cái nồi đó phải có một ít bánh mỳ, nhưng chỉ nướng chín nửa mặt, nửa mặt vẫn còn sống. Khi chuyển nhà phải đậy nắp vung, dùng dây đỏ buộc một vòng, đến nhà mới, đặt nồi lên bếp lò, lại lật mặt bánh mỳ nướng.
Sau đó là bày tiệc rượu, khoản đãi bằng hữu đồng liêu, hàng xóm láng giềng. Quy mô tiệc rượu đương nhiên tùy vào năng lực tài chính của mỗi nhà, nhưng cái bánh mỳ kia nhất định phải chia với mọi người, để đảm bảo may mắn, không khí vui vẻ sẽ không bị mất. Diệp Tiểu Thiên là người phương bắc, Mao Vấn Trí cũng là người phương bắc, đương nhiên bọn họ cũng đem tập tục này đến Quý Châu. Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Mao Vấn Trí làm là tập trung vào cái nồi sắt kia, nướng cái bánh chín nửa mặt, chờ cái nồi nguội, buộc dây đỏ, gỡ xuống khỏi bếp, ôm trong ngực.
Y ôm nồi sắt đi một lúc, cảm thấy hai tay hơi mỏi, thông minh lật ngược nồi lại đội nắp nồi lên đầu, cứ như vậy mà đi khắp nơi, nghiễm nhiên là một cảnh tượng lạ vào sáng sớm ở huyện Hồ.
Diệp Tiểu Thiên đã sớm xin Từ Huyện tha cho nghỉ phép. Cho dù bình thường Từ Huyện thừa, Vương Chi bộ có hiềm khích gì với hắn, vào lúc này đương nhiên vẫn nói mấy câu chúc mừng, sau đó còn quay về nha môn làm giúp công việc. Mấy người Chu Ban đầu, Tô Tuần Thiên, Mã Huy thì sang giúp hắn dọn nhà, chuyển hết đồ dùng sang nhà mới.
Nhưng đến khi Diệp Tiểu Thiên giữ họ lại ăn cơm thì ai nấy đều từ chối. Giờ là giờ trực, không tiện xin nghỉ hẳn một ngày, bọn họ cũng biết Từ Huyện thừa và Diệp Tiểu Thiên không hợp, không muốn cho y có cơ hội làm khó dễ hắn.
Những đồng liệu này không thể ở lại ăn tiệc, nhà của Diệp Tiểu Thiện ở tít trên núi, không có hàng xóm láng giềng gì, bữa tiệc "đốt đáy nồi" này đành cho cả nhà hưởng dụng.
Tòa nhà tương đối lớn, ở huyện Hồ, nói về diện tích, coi như là lớn nhất. Trước kia hắn cũng không muốn rêu rao như vậy, nhưng từ khi những người Sinh Miêu tới đã tự làm to hơn.
Một căn nhà khổng lồ như vậy cần phải có rất nhiều gia phó hạ nhân, nha hoàn thị tì mới chăm sóc nổi. Diệp Tiểu Thiên đã dặn người ta chọn cho mình, nhưng bây giờ vẫn chưa được đưa tới, còn đầu bếp đã thuê được mấy người, không ảnh hưởng gì tới bữa tiệc này.
- Đốt đáy nồi? Tập tục gì vậy?
Dịch thừa huyện Hồ Triệu Văn Viễn cầm thiệp mời trong tay, lắc đầu cười khổ. Tối qua y đã nhận được thiệp mời do Diệp Tiểu Thiên cho người mang tới, biết hôm nay hắn chuyển nhà, nhưng cũng không tới chúc mừng, chỉ ngồi trong sảnh, tâm sự nặng nề.
Y và Nhất Điều Long là một phe, mới làm một chuyến làm ăn. Hang ổ của Nhất Điều Long bị nhố, Triệu Văn Viễn vẫn luôn lo sợ, tuy y làm việc cẩn thận, Nhất Điều Long có thu nhận cũng không có bằng chứng nào để xử lý y, nhưng vẫn gây bất lợi cho y.
Hôm nay đã qua được vài ngày, từ đầu tới cuối vẫn không có chuyện gì dị thường, y mới dần yên lòng. Lần đầu tiên là y trực tiếp liên lạc với Nhất Điều Long, lần thứ hai là cùng Thập Tam Ung thủ hạ của Long Lăng Vân. Hai người kia hiện đều bị bêu đầu ở thị trấn huyện Hồ, thân phận của y vẫn chưa bị lộ.
Có điều, Diệp Tiểu Thiên vừa mới diệt trừ Nhất Điều Long lại muốn gặp một kẻ có quan hệ thân thiết với Nhất Điều Long là y, nên y chột dạ.
Tiềm Thanh Thanh cũng sợ y căng thẳng quá mà lộ sơ hở trước mặt Diệp Tiểu Thiên, bèn bàn:
- Chàng không tiện ra mặt, thì cứ lấy cớ dịch trạm lộ mới thông, công vụ vô cùng bạn rộn mà tránh đi, cho người đưa lễ tới là được.
Triệu Văn Viễn lắc lắc đầu:
- Diệp Tiểu Thiên đã lập nhiều công lớn, căn cơ ở huyện Hồ rất chắc chắn. Hoa Tri huyện, Từ Huyện thừa, Vương Chi bộ, nguyên một đám đó, ta cũng chỉ có thể liên thủ với Diệp Tiểu Thiên, nếu ta không tới chúc mừng cũng không ổn. Ta chỉ lo lắng trong số những sơn tặc bị bắt kia có ai đó biết đến sự hiện hữu của ta, cho dù họ có không biết rõ thân phận của ta, nhưng Diệp Tiểu Thiên biết có nội tặc cũng rất phiền phức.
Tiềm Thanh Thanh suy nghĩ một chút lại bàn:
- Chàng lo lắng như vậy cũng rất có lý, không bằng để ta đi thay chàng, nhìn mặt mà nói chuyện, xem thử động tĩnh của hắn. Nếu hắn quả thực có nghi ngờ với chàng, hoặc đã biết được điều gì đó, thì làm sao có thể che giấu được hoàn hảo. Chúng ta biết được cũng có thể tính toán trước.
Triệu Văn Viễn hớn hở nói:
- Được! Xưa nay nàng vẫn tinh tế, đi tìm hiểu một chút cũng tốt!
Nàng gật đầu:
- Đợi ta chuẩn bị một chút lễ vật rồi đi. Đúng rồi, Nhất Điều Long đã sụp đổ, không dùng được nữa, chàng định làm thế nào để nắm được đường dịch trạm?
Triệu Văn Viễn hơi nheo mắt, thâm trầm nói:
- Thường Tự Tại đã không còn chỗ dựa, ta định đánh ngã y trước, âm thần nuôi nhân thủ mà thay đổi dần. Tạ Truyện Phong biết nếu Điện gia bỏ con, rất có thể sẽ cài một quả bom ở huyện Hồ, bây giờ y rất thân cận với Vương Chi bộ. Vương Chi bộ cũng không phải kẻ ngốc, đã chịu tiếp nhận y, tám chín phần mười là đã đầu phục Điện gia. Nói vậy, y và Từ Bá Di trên thực tế là người cùng đường rồi, ta cũng nên coi chừng, cứ nuốt Thường Tự Tại đã rồi tính. Đây cũng là một nguyên nhân mà ta muốn lôi kéo Diệp Tiểu Thiên.
Triệu Văn Viễn cũng không nói toàn bộ kế hoạch của mình cho Tiềm Thanh Thanh, những biện phá v đã nói ra khiến cho Tiềm Thanh Thanh rất hài lòng. Nàng gật đầu:
- Đi nhầm đường, sắp thành lại bại. Làm chút gì đó chắc chắn cũng là biện pháp.
Tiềm Thanh Thanh dịu dàng đứng dậy, khẽ cười:
- Được rồi, ta tới Diệp gia dự tiệc "đốt đáy nồi", sẽ tranh thủ đi tìm hiểu thêm về Diệp Tiểu Thiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận