Trong nhà mới của Diệp Tiểu Thiên, các vị đại sư phụ ra công nấu nướng những món sở trường của mình cho ông chủ thưởng thức. Thức ăn thơm lừng, có điều nhà rộng quá, khiến Diệp Tiểu Thiên chưa cảm nhận được. Diệp Tiểu Thiên mang theo Diêu Diêu, Mao Vấn Trí, Đông Thiên đi tham quan nhà mới. Bọn Hoa Vân Phi đi theo.
Con đường bằng đá xanh chạy thẳng tắp, hai bên vườn, lối vào vườn là những chiếc cổng được xây dựng và trang trí rất đặc biệt. Đi vào phía trong lối đi quanh co gấp khúc với những khoảng sân vườn nhỏ không biết rộng bao nhiêu khiến cho người ta có cảm giác đi vào mê cung.
Diệp Tiểu Thiên cười hài lòng nói:
- Nghĩ lại Diệp Tiểu Thiên ta chẳng qua chỉ là một tên lính canh ngục, không ngờ cũng có ngày tươi sáng như hôm nay.
Mao Vấn Trí tiếp lời:
- Chỉ tiếc còn thiếu vị trí nữ chủ nhân, bằng không thì tòa nhà này chả thiếu gì.
Tiểu nha đầu Diêu Diêu trừng mắt nhìn Mao Vấn Trí một cái, rồi lập tức trỡn bộ ngực nhỏ lên, nắm chặt tay Diệp Tiểu Thiên hơn một chút.
- Nữ chủ nhân à?
Diệp Tiểu Thiên dừng lại ở một cây bần to lớn được mang từ nơi khác về. Vẻ mặt hắn như đang nghĩ ngợi gì. Một lúc sau, đôi mày của hắn khẽ nhíu lại.
Hắn nói với Hoa Vân Phi:
- Oánh Oánh từ khi về Hồ Hồng Phong chẳng có tin tức gì. Lần đó nàng bảo về thăm bệnh của bà cố. Nhưng xem ra, người nhà nàng đã cố tình lừa nàng trở về với mục đích tách chúng ta ra. Từ khi ta nhậm chức tới nay, mọi việc bận rộn, chẳng có chút tự do nào. Muốn đi hồ Hồng Phong thăm nàng một lần mà không có chút thời gian rảnh nào. Vân Phi, ta muốn phiền người thay ta đi hồ Hồng Phong một chuyến xem sự tình thế nào.
Hoa Vân Phi thoải mái nói:
- Đại ca yên tâm. Dù như thế nào thì ta cũng nhất định mang tin tức của đại ca đến nơi.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Những người Hạ gia chính là những kẻ bất phân phải trái. Họ luôn có thành kiến với ta, e rằng đối với người cũng không khách khí đấu. Ngươi tùy theo tình hình mà tính. Nếu không có cơ hội thì quay về, đừng gây sự với họ.
Hoa Vân Phi vâng dạ gật đầu.
Lúc này, Diệp tiểu nương tử bước nhanh tới, nhẹ nhàng thi lễ với Diệp Tiểu Thiên:
- Lão gia, có Tiểm phu nhân tới chúc mừng.
Giờ Diệp gia không có ai làm quản gia, thế nên tiểu nương tử nhà Diệp gia kia tạm thời làm nhiệm vụ đón tiếp khách. Diệp Tiểu Thiên nghe nói Tiềm phu nhân liền biết ngay nương tử của Triệu Dịch thừa đã đến. Diêu Diêu tung tăng như sẻ non nói:
- Thanh Thanh tỉ đã đến, ca ca, chúng ta ra nghênh đón đi.
Diệp Tiểu Thiên nắm đôi bàn tay nhỏ bé của Diêu Diêu rồi đi ra phía trước cửa. Mao Vấn Trí có ý đi chậm lại ở phía sau, giữ một khoảng cách với hai người họ. Y nhìn về phía tiểu nương tử của Diệp gia cười ngu ngơ nói:
- Hic, Diệp tiểu nương tử, lần trước, cám ơn đã may quần áo cho ta.
Diệp tiểu nương tử hơi đỏ mặt, xấu hổ cúi thấp đầu, nói:
- Mao đại ca, người khách khí quả, tiện tay thôi mà. Không biết quần áo đó có vừa với ngươi không.
Mao Vấn Trí vội vàng trả lời:
- Vừa vừa vừa, thật là rất vừa vặn. Tiểu nương tử quả thật có tay nghề tốt.ha ha ha. Chỉ là... chỉ là quần áo mới thì phải mang đi giặt một chút. Ta giặt quần áo, phơi ở trong sân. Kết quả là gió to quá thối cái quần lót của ta vào chuồng lợn nhà hàng xóm mất... Mao Vấn Trí cười toe toét Diệp Tiểu nương tử cúi thấp đầu nói:
- Ồ, thế ta làm cho đại ca cái khác là được mà.
Mao Vấn Trí cười toe toét, không ngậm nổi miệng vì mừng vui, nói:
- Được, được, được. Thế thì phiền Tiểu nương tử nhé. Mao Vấn Tri nói rồi bắt đầu cởi áo bỏ thắt lưng, kinh ngạc nhìn Diệp tiểu nương tử lùi lại một bước, bụm miệng nói:
- Mao đại ca, ngươi... ngươi làm gì vậy?
Mao Vân Trí bỏ áo khoác, tiện thể vắt lên lưng, thì thấy thắt lưng hắn quả nhiên có quấn vài mảnh vải. Chả trách hôm nay vùng eo lung của hắn to hơn bình thường một chút. Lại không biết tại sao hắn mua vải lại phải giấu ở bên hông.
Mao Vân Trí rút miếng vải từ hông ra, để vào tay Diệp tiểu nương tử, cười ngây ngô nói:
- Đây là vài hôm qua ta lên phố mua được. Phiền tiểu nương tử nhé!
Tiểu nương tử bang lấy chồng vải dầy, lắp bắp nói:
- Lần... lần trước Mao đại ca mua vải còn dùng chưa hết. Chỗ còn lại thừa làm một cái - quần lót. Mao đại ca, đây là muốn làm tiếp một bộ quần áo mới ư? ồ...
Tiểu nương tử nói xong, cảm giác như có gì đó không đúng. Phía trên cùng của xấp vải là một thớt vải bạch điệp. Cái này là để dùng làm quần áo lót, còn thớt vải gai, có thể làm sơ mi, quần áo mùa hè, lại cả một thớt gấm, dùng làm áo khoác. Nhưng còn hai thớt vải sa tanh hoa nữa.
Hai thớt vải sa tanh hoa văn tinh tế tỉ mỉ, chất liệu mềm nhẵn, màu sắc... là màu tím. Một người đàn ông cường tráng, thô kệch như Mao đại ca thì sao có thể dùng loại vải này được? Diệp Tiểu nương tử quả thật không dám tưởng tượng lão Mao vận trang phục này sẽ như thế nào? Nhân vêu?
Mao Vấn Trí đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Phiền Tiểu nương tử may giúp quần áo cho ta, cũng chẳng có gì hay để cảm ơn. Cái này... chỗ vài này là để may quần áo lót, còn chỗ kia là để cảm ơn tiểu nương tử. Thấy quần áo của tiểu nương tử cũng cũ rồi, may lấy bộ mới đi.
Diệp Tiểu nương tử nghe xong, vội vàng đẩy ra nói:
- Không, không, không... Thế làm sao được, tấm vải sa tanh này quý lắm. Mao đại ca, ngươi mau mang về đi, người ta không thể lấy được đâu.
Mao Vấn Trí nói:
- Đồ đã mang ra thì làm sao có chuyện mang về. Với lại, quản lý bán hàng cũng không cho lấy lại tiền, để chỗ ta thì làm gì được. Tiểu nương tử, ngươi cũng đừng từ chối nữa.
Diệp tiểu nương tử nhìn thấy mấy người Sinh Miêu đang đứng ở phía xa dò xét mình, đành cúi đầu ngại ngùng nói:
- Cái đó, thế thì cám ơn Mao đại ca. Ta... ta mang đồ về phòng trước.
- Ai, ai da...
Mao Vấn Trí nhìn theo bóng lưng của Diệp tiểu nương tử. Dáng nàng thư thái nhẹ nhàng uyển chuyển. Hắn đột nhiên ngoác cái miệng rộng, bật cười ngốc nghếch...
Diệp Tiểu Thiên dắt Diêu Diêu bước ra phòng chính, từ xa đã nhìn thấy Tiềm Thanh Thanh mang theo hai thị nữ đứng ở trước cửa. Vừa nhìn thấy họ, Tiềm Thanh Thanh liền cười mỉm bước lên phía trước. Hai thị nữ cũng bước lên đứng ngay sau lung Tiềm Thanh Thanh, mỗi người tay nâng một hộp quà.
Tiềm Thanh Thanh bước đi nhẹ ngàng, kim trâm cài tóc không động đậy, váy áo chỉ hơi đúng đưa dường như lướt trên mặt đất vậy, nhìn rất đẹp mắt. Diêu Diêu buông tay Diệp Tiểu Thiên, vui vẻ vẫy Tiềm Thanh Thanh:
- Thanh Thanh tỉ tỉ Nàng nhấc váy toan chạy tới, nhưng đột nhiên ý thức hành động này không phù hợp với một thục nữ nên lại vội vàng thả chậm bước chân, nhẹ nhàng tiến ra nghênh đón. Diệp Tiểu Thiên mỉm cười bước chậm hơn một bước. Đang đi, bỗng nhớ ra điều gì, hắn vội gọi to:
- Chị dâu xin dừng bước! Mời chị đi sang bên cạnh, Chị dâu.....
Tiềm Thanh Thanh nghe tiếng của hắn, ngạc nhiên dừng lại, không hiểu ý gì. Đột nhiên, Tiềm Thanh Thanh thấy dưới chân có một cột nước suối phun lên, cột nước suối quả thật không nhỏ, khiến váy áo nàng tốc lên trên xoáy như một bông hoa sen, chụp lấy phần đầu của Tiềm Thanh Thanh, Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy không khỏi vỗ vỗ trán. Nếu hắn không gọi, có thể Tiềm Thanh Thanh đã vừa vặn bước ra khỏi mắt suối phun. Chỉ vì chính vào lúc hắn cất tiếng gọi, Thanh Thanh dừng lại, thì gặp mắt suối phun nước.
Tiềm Thanh Thanh cảm thấy cả người mát lạnh, bất giác hét lên. Mắt suối phun cho cả người nàng ướt nhẹp. Cũng may là nàng có mang quần bên trong. Nếu không thì đã lộ ra cả một tấm xuân quang rồi. Chỉ là cái quần quá mỏng, lại màu xanh nhạt, bị nước suối tát vào, toàn bộ dán vào bắp chân, khiến cho cơ thể ẩn hiện cũng đủ tưởng tượng rồi.
Mắt suối phun ra bất chợt và cũng đột nhiên dùng lại. Chiếc váy nặng nề rơi xuống, Tiềm Thanh Thanh Lướt sũng đirng như tượng, kim trâm rơi xuống đất, trên mặt đầy những nước, trông thảm hại vô cùng. Nàng dường như sợ quá mà ngày người ra, đứng đó không có cử động gì.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói:
- Diêu Diêu, mau mau đưa Tiềm Thanh Thanh phu nhân đi thay đồ.
Diêu Diều tỉnh người, vội vàng nói:
- Thanh Thanh tỉ tỉ, mau lại đây. Tí nữa suối lại phun đấy. Thanh Thanh vừa nghe giật nảy người, vội vàng rời khỏi vị trí đó. Hai a hoàn phía sau ngoan ngoãn đi vòng quay hai bên, giống như hai con cá hoa vàng lượn tới. Diệp Tiểu Thiên cười xấu hổ:
- Chị dâu Triệu, quả thật là xin lỗi chị. Giữa đường lại có mạch suối phun,... Tại vì nhà vẫn chưa xây sửa xong. Ở đó vốn định xây bể cá. Xin mời đi thay xiêm y trước.
Tiềm Thanh Thanh lúc này cũng không hiểu là mình nên khóc hay nên cười đối với một tên ngoại tộc quan trường như Diệp Tiểu Thiên. Nàng không thể lấy tiêu chuẩn của một quan viên ra yêu cầu hắn, cũng không thể bê được cái giá của quan thân quý phụ. Giờ nàng chỉ biết giương mắt nhìn hắn, rồi vội vàng cùng Diêu Diêu lui khỏi.
Diệp Tiểu Thiên gãi gãi đầu, rồi vội vàng đuổi kịp Mao Vân Trí, nói:
- Lão Mao à, tính ra thì chúng ta cũng là những người có tiếng, cái trò đùa này thật sự không hay. Hay là gọi người tới đây xây một cái hồ nước, nuôi cá, trông ngó sen thì hơn.
Mạo Vấn Trí mặt mày hớn hở nói:
- Vâng, ta lập tức sẽ để cho các sư phụ xếp đặt việc này, ha ha ha....
Diệp Tiểu Thiên nhìn y kỳ quái, không phải là làm người đẹp trớt thân sao? Bỗng dưng hưng phần như vậy nhỉ?
Ngôi nhà này của Diệp Tiểu Thiên không những thiếu một nữ chủ nhân thành niên, ngay cả một nữ a hoàn cũng không có. Người phụ nữ duy nhất trong nhà là Diệp Tiểu nương tử, Tiềm Thanh Thanh đến nhà lại không thể mang theo đồ để thay, lấy đâu ra đồ để thay bây giờ?
Diêu Diêu ngược lại cũng đã nghĩ ra cách. Nàng gọi Diệp Tiểu nương tử mượn quần áo lót trước. Diệp Tiểu nương tử mấy khi ra ngoài, áo khoác thì chỉ có một bộ. Nhưng Diệp Tiểu Thiên lại có mấy bộ nho bào mới. Nàng chọn lấy một bộ, cho Tiểm Thanh Thanh khoác lên.
Tiềm Thanh Thanh chân dài eo nhỏ, người cao ráo, chắc chỉ thấp hơn Diệp Tiểu Thiên khoảng đối phân. Nàng mặc chiếc áo của Diệp Tiểu Thiên rất vừa vặn. Có điều, mặc đồ của nam nhân, trông ra lại có vẻ là một thiếu niên tuấn tú, không có chút nào của nữ nhi nữa.
Tiềm Thanh Thanh quay trở lại phòng khách. Diêu Diêu mời nàng ngồi, sau đó tự mình ngồi lên một chiếc ghế dựa ngay cạnh Diệp Tiểu Thiên, trông rất ra dáng. Nàng ta dáng người nhỏ nhắn, ngồi chân không đến đất, ngồi lọt thỏm trong ghế, hai tay phải để lên gối, ra dáng nghiêm chỉnh, trông hết sức buồn cười.
Vì màn hài kịch lúc trước nên Tiềm Thanh Thanh vốn có điều muốn nói giờ lại không thốt nên lời. Nàng đành cố giả lả nói:
- Diệp đại nhân, lễ vào nhà mới đáng phải chu đáo hơn. Có điều dịch trạm mới thông, những quân nhu đều đã thu xếp đi vận chuyển đồ cả, chuyết phu cũng không thể rời đi. Thế nên đã để ta tới đây xin lỗi trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận