Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Không sao, không sao. Chỉ là chuyển nhà thôi mà. Diệp mỗ vốn không muốn làm to, chỉ là mời bạn bè thân thích cùng tụ tập một chuyến. Tẩu tẩu có thể đến là Diệp mỗ đã cảm kích lắm rồi.
Diêu Diêu cười giòn giã, nói:
- Thanh Thanh tỉ tỉ, xin mời uống trà.
Tiềm Thanh Thanh burng chén trà lên, khẽ thổi bọt, nhấp một ngụm, nhìn Diêu Diêu gật đầu. Sau đó, nàng nhìn sang Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Ta nghe nói Diệp Đại nhân chỉ cần một lần hành động mà đã tiêu diệt được Nhất Điều Long oanh tạc cả vùng Quý Châu. Quả thật vô cùng khâm phục.
Nghe nói đám giác đó vô cùng hung hãn, tung hoành đường dịch trạm đã hơn chục năm nay, gây ra bao nhiêu án lớn. Quan phủ cũng không làm thế nào bắt được chúng, Diệp đại nhân làm dễ như trở bàn tay. Nhất Điểu Long và tay chân Thập Tam Ung đều đã bị chém đầu, không một tên nào thoát. Đại nhân giỏi giang thế này mà chỉ làm Điền Sử thì phí quá, làm đại soái một phương cũng còn chưa xứng nữa kia.
Diêu Diêu nghe nàng tán dương Diệp Tiểu Thiên, trong lòng lấy làm vô cùng vui sướng. Nàng nhì liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên cười dịu dàng. Nhưng cái miệng vừa toét ra lại vội vàng mm lai.
Nàng đang thời kỳ thay răng. Tuy nói rằng Diệp Tiểu Thiên đã từng hứa với nàng rằng, khi nhỏ xấu thì lớn lên sẽ càng xinh đẹp. Khi nhỏ xinh như ngọc nữ thì lớn lên sẽ lại bình thường. Diêu Diêu lúc này vẫn còn rất tin tưởng vào những lời nói đó. Nhưng nàng cũng không muốn Diệp Tiểu Thiên thấy được bộ dạng xấu xí của mình.
Diệp Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không nói với Thanh Thanh chuyện khi hắn công kích sơn trại của Nhất Điều Long thì đã bị đám thổ phỉ Nhất Oa Phong đi trước giết mất bọn thủ lĩnh. Hắn cười ha hả, đối đáp vài câu cho qua chuyện:
- Có gì đâu, trận chiến này đều do quân Tuấn Kiếm một lòng anh dũng giết địch.
Thực ra gì, bọn trộm kia cũng chỉ là phường trộm cướp, bắt nạt dân lành, có bản lĩnh gì đầu. Quan phủ ngày thường không tiêu phỉ được vì hang ổ của bọn chúng mãi trong rừng sâu, không làm thế nào vào được tận sào huyệt. Mà Diệp mỗ may mắn thăm dò được nơi ở của chúng mà thôi.
Tiềm Thanh Thanh âm thầm quan sát nét mặt Diệp Tiểu Thiên. Thấy thần sắc hắn không có gì khác thường, trong bụng nàng bất giác khẽ thở ra, thầm nghĩ: "Xem ra việc Lăng Long Vân câu kết với Triệu Văn Viễn quả nhiên hắn không biết gì cả".
Tiềm Thanh Thanh lấy tay che miệng, khẽ nói:
- Điển Sử đại nhân nói dễ như chơi. Những tên đạo tặc đó trước kia còn khiến cho quan chức xám mặt lại. Có thể một lần tiêu diệt gọn như vậy làm sao mà quân Tuấn Kiểm làm được. Chắc chắn là... Điển Sử đại nhân phải có cao thủ tuyệt chiêu gì đó chứ?
Diêu Diệu trỡn ngực, nói tranh vào:
- Đúng thế mà, Diệp Tiểu Thiên ca nhà ta lợi hại lắm. Lúc đầu khi còn ở Hoa Khế, Quế Dương, Thiếu gia của cốc chủ Lương Nguyệt Cốc là Quả Cơ Cách Long đã khiêu chiến với Tiểu Thiên ca ca. Tiểu Thiên ca chỉ một chương đã đánh hắn ngã sấp mặt rồi.
Tiềm Thanh Thanh vốn dĩ là định chế nhạo Diệp Tiểu Thiên, nghe xong những câu này đột nhiên ánh mắt lấp lánh lên một tia kỳ lạ, vội vàng hỏi:
- Ai da, Diệp Điển Sứ quả nhiên là một cao nhận giấu mặt nhé?
Diệp Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt, trừng mắt nhìn Diêu Diêu nói:
- Con ngoan không được nói linh tinh.
Rồi hắn quay sang Tiềm Thanh Thanh cười nói:
- Làm gì có chuyện đó. Hôm đó ở Quý Dương, ta đấu với Qua Cơ Cách Long ở Hoa Khế chẳng qua chỉ là có chút đụng chân đụng tay thôi. Còn nếu nói thực thì Long Lăng Vân và Thập Tam Ưng quả thật có bản lĩnh, bọn hắn tụ tập ở nơi hiểm yếu, muốn tiêu diệt chúng cũng phải dùng hết sức đấy.
Có điều, cũng may là ta nuôi "Kim Cương Cự Viên", chị dâu chắc chắn cũng đã từng thấy con vượn lớn này. Nó nhanh như gió và mạnh vô cùng. Cao thủ quyền thuật số một cũng không phải đối thủ của nó. Hôm đó Diệp mỗ nói chung phải dựa vào con vượn này mới quét sạch được mẻ lưới đó.
Những lời này của Diệp Tiểu Thiên chẳng qua chỉ để im đi chuyện cái chết của Long Lăng Vân và Thập Tam Ưng. Nhưng mà Tiềm Thanh Thanh lần đó cũng đã đến tận đầu thành xem thủ cấp của Long Lăng Vân và Thập Tam Ưng. Những tên đó đều bị những vết thương chí mệnh đầu và trán, tất cả đều là những vết thương do binh khí gây ra. Thế thì làm sao có thể để cho con vượn kia được?
Những lời nói này của Diệp Tiểu Thiên rất không thật. Nó khiến Tiềm Thanh Thanh không khỏi hoài nghi. Hơn thế, nàng còn biết cả quan hệ giữa Diêu Diêu và Diệp Tiểu Thiên. Nếu nói Diệp Tiểu Thiên thực sự có bản lĩnh xuất thân nhập quỷ, hắn nhất định sẽ không giấu Diêu Diêu.
Lại thêm vừa rồi Diêu Diêu vừa buột miệng ra những lời kia, cái tên Diệp Tiểu Thiên này có phải thực sự là một cao thủ võ lâm ẩn mình không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiềm Thanh Thanh không khỏi cảnh giác. Nàng khẽ dịch người sang một chút, chỉ sợ bị một kẻ võ công cao thủ như Diệp Tiểu Thiên biết mình không phải là một phụ nữ yếu đuối mà lại là một giang hồ cao thủ võ thuật.
Diệp Tiểu Thiên nào biết trong lòng Tiềm Thanh Thanh đang nghĩ mình là một kẻ tuyệt kỹ cao thủ cao cao thủ. Hắn vẫn cười ha hả, lấp liếm:
- Nếu nói cao thủ thực sự thì Diệp mỗ đã từng nhìn thấy một người, còn là nữ nhân kia.
Tiềm Thanh Thanh kinh ngạc nói:
- Được Diệp Điển sử coi là cao thủ thực sự phải là một đại cao thủ rồi. Thân ta tuy không rành kỹ thuật võ nghệ, nhưng từ nhỏ rất thích nghe các câu chuyện kỳ bí, xem các truyện võ lâm du hành ký. Đối với các cao thủ võ lâm ta hết sức ngưỡng mộ. Không biết nữ nhân hào kiệt mà Diệp đại nhân nói tới là ai vậy?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Người này à, Phách Thiên Hổ có tiếng trong ba vị tam hổ Quý Châu đấy. Vị cô nương này một bồ công phu tuyệt chiêu. Chỉ tiếc... thiên hạ này, nữ nhân không được coi vũ dũng là đẹp. Nếu là thời Tiến Tần thì Thái Sử Công nhất định sẽ viết rất nhiều về nàng ta.
Diệp Tiểu Thiên đặng hắng một tiếng rồi cao giọng nói:
- Triển Ngưng Nhi, người Dạ Lang, thân cao chín thước, mắt chim ưng gảy đàn làm vui, thường múa võ tiêu khiển. Tần Vương nghe tiếng cô ấy đã nạp làm sủng cơ. Lục quốc tấn công Tần, Vua cả sợ, nàng một mình khoác áo bào cung tên, ngự giá ra trận, bắn xa chém gần giết được tướng giặc cướp cờ xông về. An thì cháo cả đỉnh, bộ đội con mới tạm gọi là lừng dạ.
Diệp Tiểu Thiên nói xong, phình bụng ra bắt chước hình dángTriển Ngưng Nhi. Hoa Vân Phi nhớ lại hình ảnh Triển Ngưng Nhi không nhịn được bật cười. Mao Vấn Trí ngồi bên chái hiên khẽ động hắng một tiếng, thò tay ra nháy nháy Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên quay đầu cười nói:
- Thế nào, ngươi không thấy buồn cười à?
Mao Vấn Trí lại đặng hắng thêm một tiếng, nháy mắt ra hiệu. Diệp Tiểu Thiến ngạc nhiên hói:
- Ngươi sao vậy? Mắt có tật à? Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên ngay sau Diệp Tiểu Thiên:
- Cháo ăn cả đỉnh, bò ăn đồi con mới lửng dạ, hả?
Diệp Tiểu Thiên nghe xong, tóc gáy dựng ngược cả lên. Hắn cố kìm sự kinh ngạc, chậm rãi Lxoay người, miễn cưỡng khoe ra cái mặt không thể khóc cũng không thể cười lúc này, lắp bắp hỏi:
- Ngưng Ngưng... Nhi cô nương. Sao cô lại tới đây?
Triển Ngưng Nhi cầm kiếm nhìn Diệp Tiểu Thiên, khi khái anh hùng, sát khí bức người, nói:
- Hừ, chỗ này là Long đàm Hổ huyệt của ngươi sao? Sao ta lại không được tới?
Diệp Tiểu nương tử đứng ngay sau Ngưng Nhi khiếp vía thốt lên:
- Nô gia định bảo trước, nhưng cô nương này....
Triển Ngung Nhi nhìn nàng khoát tay chặn lại, nói:
- Không phải giải thích, ta muốn tới thì tới. Xem ra thì hắn cũng không dám trách cứ nàng đâu.
Diệp Tiểu Thiên gượng cười, đứng dậy nói:
- Sao lại nói vậy. Cô đến ta hoan nghênh còn không kịp nữa là. Ha ha ha... Vừa hay lúc ta chuyển nhà, soạn sửa tiệc rượu, Ngưng Nhi cô nương đến đây thì tốt quá. Mau mời ngồi đi. Một lát nữa ta sẽ cho bày tiệc mời khách.
Tiềm Thanh Thanh dịu dàng đứng dậy, mỉm cười nói:
- Vị này chính là Triển cô nương à? Nô gia xin được kính lễ.
Triển Ngưng Nhi liếc sang nhìn nàng ta, thấy mặt mày tú lệ, miệng xung nô gia, thế mà lại mặc đồ đàn ông, chẳng ra thể thống gì. Nàng nhìn đã thấy không ng mắt, lại thấy nàng ta dáng người cao dong dỏng, so với mình cao hơn chút đỉnh, thế nên lại càng có ác cảm hơn.
Nàng cũng không buồn để ý đến Tiềm Thanh Thanh đang thi lễ với mình, quay sang Diệp Tiểu Thiên, lạnh lùng chế nhạo:
- Người ta vì mình mà tự nhốt ở một hòn đảo nhỏ, chẳng thiết cơm cháo gì, lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế đưa tin cho ngươi. Thế mà không ngờ ngươi lại đang sống vui vẻ với Diêu Diêu, diễm phúc vô biên. Đây quả thật là gái ngốc si mê bị đàn ông phụ mà.
Diệp Tiểu Thiên khẽ giật mình, rồi đột nhiên vui mừng nói:
- Cô nương nói ai? Là Oánh Oánh, Ngưng nhi cô nương, cô có tin của Oánh Oánh cho ta ư?
Triển Ngưng Nhi thấy hắn đột nhiên vui mừng như thế, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái. Nàng mỉm cười hếch cằm lên, kiêu ngạo nói:
- Vốn là có, Oánh Oánh lo lắng người đàn ông của nàng mà không ăn uống gì được, ngủ cũng không yên. Nhưng hôm nay xem nhà người sống vui vẻ thế, còn nói để làm gì.
Diệp Tiểu Thiền lì mặt, tới gần nói:
- Chuyển nhà mới mà, chẳng lẽ ta lại phải trưng bày vẻ mặt khổ sở ai oán? Cô nương này... à, vị phu nhân này là phu nhân của bản huyện Triệu Dịch Thừa bạn hữu của ta. Bởi Triệu Dịch thừa công vụ bận rộn, nên phu nhân đến trước chúc mừng đấy.
Triển Ngưng Nhi cô nương, thực ra ta luôn rất nhớ Oánh Oánh. Từ lúc rời Quý Dương tới giờ ta không thiết cơm, không thiết trà, công vụ liên miên. Nhưng cứ có chút thời gian nào là ta lại cảm thấy hết sức khổ tâm. Người xem lại đi, có phải là ta đã gầy đi rất nhiều không?
Triển Ngưng Nhi liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên mấy ngày trước xông pha trong núi, giải quyết vấn đề chống hạn, sau lại nảy sinh vấn đề xây nhà, rồi lại phá án giết giặc, thế nên, đâu chỉ có gầy, thậm chí còn đen hơn chút nữa cơ.
Triển Ngưng Nhi chỉ nghe nói tới hắn nhớ Oánh Oánh thì trong lòng đã cảm thấy đau xót. Nàng không muốn giấu nữa, nói:
- Oánh Oánh nói...
Nói đến đấy, nàng đột nhiên im bặt.
Diệp Tiểu Thiên hiểu ý, vội vàng nói với Tiềm Thanh Thanh:
- Chị dâu Triệu, tiểu đệ xin thất lễ một chút. Xin xá tội, xả tội. Lão Mao, Diêu Diêu, các người ngồi tiếp Triệu phu nhân. Triển Ngưng Nhi cô nương, xin mời cô.
Triển Ngưng Nhi hừ một tiếng, rời khỏi đại sảnh. Diệp Tiểu Thiên vội vàng nhấc gót, ngoảy mông đi theo, dáng vẻ hết sức nịnh nọt, chả khác gì một tên thái giám hầu hạ quý phi được sủng ái.
Tiềm Thanh Thanh lại trở về ghế ngồi, nhìn bọn Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đi khỏi, chậm rãi bưng chén trà lên, bên môi ẩn hiện một tia nhìn vui vẻ kỳ quái:
- Xem ra thì Diệp Tiểu Thiên và Hạ gia ở Hồng Phong hồ không hề giống bọn ngoại giới. Hơn thế, đại tiểu thư họ Triển này đối với hắn chắc cũng có chút tình ý. Việc này xem ra ngày càng thú vị rồi đây....
- Ngưng nhi cô nương, Oánh Oánh cuối cùng là muốn nói với ta điều gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên đi theo Triển Ngưng Nhi rời khỏi đó, đi dọc theo hành lang, tới góc tường liền không nhịn được hỏi luôn.
Triển Ngưng Nhi dừng chân, quay người lại nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Oánh Oánh bị người nhà lừa về, không cho nàng đi nữa.
Diệp Tiểu Thiên nắm tay lại nói:
- Quả nhiên không ngoài dự tính của ta. Ta biết ngay mà, Hạ lão gia cố ý lừa nàng quay về mà.
Triển Ngưng Nhi nhìn sâu vào Diệp Tiểu Thiên, nói:
- Hạ gia đã chọn người cho Oánh Oánh. Còn tính Oánh Oánh thì ngươi cũng đã biết. Nó không chịu. Hạ gia cả nhà từ trên tới dưới không ai làm gì được nó. Có điều, họ vẫn không chịu chấp nhận cho nó và người qua lại. Về sau, bà cổ nhà Hạ gia cũng nới lỏng hơn....
Hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, tuy hôm nay người đến là Triển Ngưng Nhi chứ không phải Hạ Oánh Oánh. Việc này không đơn giản vậy, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng, hỏi:
- Nới lỏng thế nào?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận