Triển Ngưng Nhi nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Lão tổ tông Hạ gia đã biết thân phận của ngươi!
Hắn cau mày hỏi lại:
- Ta có thân phận gì?
Nàng lườm hắn:
- Ngươi đang đùa hay không nghiêm túc đấy hả? Quên thân phận Tôn giả Cổ giáo của ngươi rồi sao?
Hắn trầm ngâm. Nàng nói tiếp:
- Lão tổ tông Hạ gia nói, trừ phi người làm thế nào để Cô giáo bỏ quy định Tôn giả không được lấy vợ, nếu không, chắc chắn bà sẽ không gả cháu gái bảo bối của mình cho ngươi.
Hắn khó xử lúng túng:
- Đám người trên núi kia rất bảo thủ, bảo họ biến báo một chút đã khó lắm rồi. Muốn họ hủy quy định này chỉ sợ khó càng thêm khó. Ngươi nên biết, nhìn bề ngoài chỉ là vấn đề Giáo chủ có được lấy vợ sinh con không, nhưng trên thực tế lại liên quan đến việc truyền thừa của Cổ giáo. Nếu Tôn giả có thể lấy vợ sinh con, y có thể sẽ biến Cổ giáo thành sở hữu của cả nhà mình. Một khi Cô giáo bị một nhà nắm quyền, dã tâm của kẻ đó chỉ sợ sẽ không chỉ dừng lại ở việc xưng vương xưng bá trong vùng rừng núi thăm thẳm. Những lão gia hỏa kia đã nhìn thấu vấn đề này.
Nàng nhìn hắn:
- Ngươi có thể buộc bọn họ phải đồng ý cho ngươi đi du lịch dân gian hai mươi năm, ngầm đồng ý với việc người sẽ lấy vợ sinh con, chẳng lẽ không thể buộc bọn họ đồng ý thêm sao....
Hắn cười khổ:
- Người có biết Cách Đức Ngõa nói gì với ta không? Lão nói, nếu ta ép bọn họ, họ sẽ không tiếc biển ta thành một con rồi mặc cho người ta định đoạt. Ngưng Nhi cô nương, sự nhẫn nại của người ta cũng chỉ có hạn, bọn họ đã nhượng bộ rất nhiều, ta không dám ép bọn họ quá đáng, cũng phải cho ta một khoảng thời gian, để cho ta bước từng bước, nóng vội quá sẽ phản tác dụng đấy.
Nàng cười lạnh:
- Bước từng bước là bao lâu? Năm năm hay mười năm? Hay là ba mươi năm, năm mươi năm? Nga còn không xác định được là có thể thuyết phục bọn họ hay không, cứ để cho Oánh Oánh theo người như vậy sao? Nếu hai mươi năm sau người vẫn không thể thuyết phục mấy vị trưởng lão đó thì làm thế nào? Ngươi cứ thế bỏ mặc thế nhi mà về núi sao? Ngươi đã từng nghĩ ngươi làm vậy là rất ích kỷ không?
Mới đầu hắn còn khép hai mắt nghe nàng quở trách, nghe tới đây bèn mở mắt, nghiêm túc hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Bảo ta đi nói với nàng răng đi theo ta sẽ hại nàng, bảo nàng đi tìm nam nhân nào tốt mà gả đi sao? Lại chúc bọn họ hạnh phúc viên mãn, sớm sinh quý tử sao? Ta không làm được. Ta không phải thánh nhân!
Nàng ngẩn ra, cười lạnh:
- Nhưng nếu ngươi không thể thuyết phục bát đại trưởng lão, Hạ gia sẽ không đồng ý với hôn sự của các ngươi. Ngươi có thể làm gì đây?
Hắn nhìn nàng chăm chăm, nhấn mạnh từng lời:
- Biện pháp gì ta sẽ từ từ nghĩ, còn từ bỏ thì tuyệt đối không có khả năng.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi. Nàng bật thốt nên:
- Nói thật dễ nghe. Vậy trước kia sao người lại từ bỏ Tiết Thủy Vũ? Bây giờ đến Oánh Oánh lại tuyệt không buông bỏ. Nói cho cùng vẫn là người tham sắc đẹp và gia thế xuất thân của nàng.
Hắn khựng lại. Nàng cắn chặt môi dưới, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói những lời ngoa ngoắt như thế, nàng hối hận, nhưng chẳng thể nào nói với hắn hai tiếng:
- Xin lỗi!
Hắn không quay đầu lại, chỉ đứng thẳng người, trầm thấp nói:
- Nếu như khi mẫu thân của Thủy Vũ trăm phương ngàn kế cản trở chúng ta, nàng nói một lời cho dù thế nào cũng sẽ không rời bỏ ta... Ta quyết không bao giờ rời bỏ nàng. Nhưng đánh Oánh đã nói... Chỉ cần nàng không phụ ta... ta quyết không thể phụ nàng.
Hắn bước từng bước vững vàng, dường như cho dù trước mắt hắn là hơn trăm huynh đệ Hạ gia, hắn cũng không do dự, sẵn sàng nghênh đón.
"Chỉ cần nàng không phụ ta, ta quyết không thể phụ nàng" – lời này như ngân như chuông vang mãi bên tai Triển Ngưng Nhi. Nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt nàng lại thêm vài phần say mê.
Năm vị đầu bếp của Diệp gia sau một hồi xào nấu đã chuẩn bị xong một bữa thịnh yến. Nghe Diệp tiểu nương tử báo, Diệp Tiểu Thiên liền mời Ngưng Nhi cùng ăn tiệc.
Lúc này, hắn đã ổn định được cảm xúc, nói với nàng:
- Vừa rồi nếu có gì thất lễ mong người thông cảm. Bên phía Oánh Oánh sau này cần nhờ ngươi vất vả tới một chuyến, nói với nàng, ta sẽ không để cho nàng phải chờ quá lâu.
Rõ ràng trong lòng thích hắn, nhưng vẫn xe duyên cho các nữ tử khác, nỗi u oán trong lòng mình, Triển Ngưng Nhi biết kể với ai? Nàng khẽ liếc sang hắn, lặng lẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Hắn nghiêng người nói:
- Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, được bày trong Thinh Vũ Tạ. Xin mời, nhãn giới của ngươi cao, thuận đường xem giúp ta một chút xem có chỗ nào trong lâm viên của ta chưa ổn, mong ngưu chỉ điểm một hai, ta cũng kịp thời sửa đổi.
Nàng hừ một tiếng:
- Vừa rồi ta đã xem qua, rất khí phái, bố trí sáng tạo. Nếu chỉ nói về to hay không, thì sợ là cả huyện Hồ không ai bằng rồi. Người chỉ là một điển sử, làm to như vậy, không sợ mấy quan viên lớn hơn người như Huyện lệnh, Huyện thừa, Chủ bộ bực mình sao?
Hắn thờ ơ đáp:
- Cho dù bực mình thì bọn họ có thể làm gì ta? Không nói gạt ngươi, ta và mấy người quyền cao chức trọng kia vẫn luôn xung đột. Cho dù ta có cúp đuôi làm người, không chọc vào ai, hiềm khích vẫn sẽ xảy ra. Nếu đã vậy, ta cần gì phải tự làm khổ mình?
Nàng nhè nhẹ quệt quệt khóe môi.
Thính Vũ Tạ là một cái sảnh đỏ thắm, mái nhà cuốn ngói, mái hiên nhẹ nhàng mềm mại, ở dưới còn có cột đỏ lớn tinh xảo, bên trong là ghế dựa cong cong tự nhiên, đơn giản phóng khoáng.
Phía trước Thính Vũ Tạ là một ao nước, nước được dẫn từ trong núi dẫn ra, nước suối trong vắt, lại được dẫn đường gặp nước dưới sông. Một nửa Thính Vũ Tạ nằm trên mặt nước, mở cửa sổ, ngồi trong đình, trước mặt là một hồ bích thủy, trên bờ là tùng là trúc, tu nhã vô cùng.
Diêu Diêu rất thân thiết với Tiềm Thanh Thanh. Tuy hai người chênh nhau tới hơn mười tuổi nhưng lại là một đôi bạn thân thiết. Có điều câu chuyện của hai người thực buồn cười Hiện giờ Diêu Diêu chỉ là một cô bé, ở cùng Tiềm Thanh Thanh sẽ không nói chuyện son phấn trang sức, tình yêu nam nữ, hai nàng đang nói về câu truyện mà Diêu Diêu thích nghe nhất "Tây Du Ký truyện".
Thực ra Tiềm Thanh Thanh chưa từng đọc quyển này, nhưng trên đường từ Quý Dương đến huyện Hồ thường nghe Diêu Diêu kế, tới nơi đã tìm tòi khắp nơi mua được một quyển, chăm chú đọc một lượt cũng đủ để bàn luận với Diêu Diệu.
Bây giờ Tiềm Thanh Thanh đã đọc sách, còn Diêu Diêu chỉ được nghe Thủy Vũ kể cho từng đoạn vào mỗi tối trước khi đi ngủ, đương nhiên không hiểu rõ và toàn diện bằng Tiềm Thanh Thanh. Cho nên cả buổi này hai người chỉ hàn huyên về Tây Du.
Diêu Diêu nắm tay Tiềm Thanh Thanh tiến vào Thính Vũ Tạ, vẫn hào hứng hỏi:
- Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ nói xem, Tôn Đại Thánh đánh với nhện tinh lâu như vậy, vì sao không dùng Định Thân Thuật định trụ họ lại chứ? Đã bao nhiêu việc.
Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên cũng từ một phía khác bước vào định tình cờ nghe được câu hỏi này. Triển Ngưng Nhi hừ lạnh một tiếng, lườm ngang Diệp Tiểu Thiên, một lời nhiều nghĩa đáp:
- Không phải chuyện này rất đơn giản sao? Nam nhận thấy mỹ nữ tìm đâu ra định lực?
Tiềm Thanh Thanh cười với nàng:
- Triển cô nương, nàng đừng hiểu lầm. Thực ra ta...
Triển Ngưng Nhi trách móc:
- Ta biết ngươi là Dịch thừa phu nhân của bốn huyện, nên không nói gì ngươi. Ta chỉ nói là, nam nhân ấy, đừng quan tâm hắn ta chánh nhân quân tử thế nào, thực ra nguyên một đám đều là kẻ háo sắc.
Đông Thiên tiên sinh đã quá già, trong đầu chỉ đầy trùng và trùng, chẳng buồn phản ứng với lời nói của Triển Ngưng Nhi. Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí dường như lây bệnh của Diệp Tiểu Thiên, cùng ngượng ngùng vuốt vuốt mũi mình.
Diệp Tiểu Thiên vuốt vuốt mũi, cười khan:
- Tới tới tơi, mọi người mau mời ngồi. Ngưng Nhi cô nương, tẩu tẩu Triệu gia. Xin mời ngồi.
Thực ra trong lòng Diệp Tiểu Thiên cũng hiểu vì sao Triển Ngưng Nhi luôn thích gây sự với hắn. Có điều, có những chuyện đã lỡ qua rồi thì đành cho qua, mặc dù hiểu tình cảm của Triển cô nương với mình, bản thân hắn cũng rất thích vị Triển đại tiểu thư tính tình chua ngoa này, nhưng cũng không có cách nào khác.
Nếu Oánh Oánh thực sự là một cô nương bán lẻ, Ngưng Nhi chỉ là một nữ tử phong trần diễn xiếc trong giang hồ, đoán chừng Diệp đại lão gia nhất định sẽ hào khí vượt mây, tràn đầy tự tin rủ ân ban thưởng cho các nàng rằng:
dung mạo dế coi, sẽ thu các ngươi về. Sau này hầu ngủ cho bản đại lão gia, các ngươi sẽ được ăn ngon, uống cay, cẩm y ngọc thực, hưởng dụng vô cùng, các ngươi cũng không cần phải bôn ba lưu ly nữa.
Không biết thế nào mà cả hai vị cô nương kia đều có địa vị lớn, Diệp Tiểu Thiên hắn muốn cưới được một vị cô nương như vậy đều phải qua năm cửa, trảm sáu tướng, gian nan không thua gì tuyến phò mã, còn muốn tận hưởng cái phúc lớn đó nhiều lần sao?
Hắn vẫn tự biết mình như vậy, nên căn bản không dám trêu vào lửa, càng không dám đón nhận tình cảm của nàng. Nhưng vì vậy, theo bản năng, lại cảm thấy mình cô phụ mỹ nhân, vẫn luôn bao dung khác thường với tính tình tiểu thư bốc đồng của Triển Ngưng Nhi.
Tuy cũng có cảm thấy thái độ của vị Ngưng Nhi cô nương này hơi lạ, luôn trách móc Tiểu Thiên ca ca của mình, nhưng Diêu Diêu vẫn không nhận ra được sự bất thường giữa hai người. Nhưng Tiềm Thanh Thanh lại nhìn thấy rõ, không đáp trả, chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Diêu Diêu.
Mặc dù nói lời trách cứ, nhưng việc thực sự cần làm vẫn phải làm, Triển Ngưng Nhi đành ngại ngại ngùng ngùng ngồi xuống bên phải hắn. Bên trái Diệp Tiểu Thiên là Diêu Diêu, rồi tới Tiềm Thanh Thanh, bên phải là Triển Ngưng Nhi.
Mao Vân Trí và Hoa Vân Phi cũng không muốn động vào lão hổ này, bèn ấn Động Thiên lão đầu nhi vào cạnh nàng. Diệp Tiểu Thiên giơ chén, đầy nhiệt tình nói:
- Hôm nay Diệp mỗ tân gia, lại gặp Triển cô nương đường xa tới thăm. Song hỷ lâm môn, nào nào, chúng ta cạn ly rượu này, cùng ăn mừng.
Trước mặt Diêu Diêu cũng có một cái chén, nhưng bên trong là nước trái cây. Nàng nâng chén, tự cụng với Diệp Tiểu Thiên một cái, hắn đưa chén rượu sang bên phải, Triển Ngưng Nhi không thèm để ý, bưng chén cạn sạch.
Đụng phải đinh, sắc mặt Diệp Tiểu Thiên vẫn không đổi, vẫn tươi cười, hạ chén, khẽ cụng vào chén của nàng, sua đó uống một hơi cạn sạch. Nàng lườm hắn:
làm quan rồi, nhà cũng xảy rồi, nhưng có vẻ vẫn thiếu một vị nữ chủ nhân. Nhân gia muốn dâng nữ nhi cho người nhất định không ít.
Diệp Tiểu Thiên còn chưa lên tiếng, Hoa Vân Phi đã đáp hộ:
- Triển cô nương, với thân phận địa vị của đại ca ta, muốn tìm một vị phu nhân vừa lòng đẹp ý thực không khó, có điều đại ca ta vẫn giữ mình trong sạch. Người xem, trong ngôi nhà này ngay cả một nữ nhân cũng không có.
Mao Vấn Trí tiếp lời:
- Đúng vậy. Đại ca ta làm quan đã lâu như vậy, có quyền lại có tiền, nhưng còn không nói nữa lời với nữ nhân.
Triển Ngưng Nhi dễ chịu hơn một chút, liếc sang Diệp Tiểu Thiên:
- Oánh Oánh là bạn kim lan của ta, ta vẫn coi nàng như thân muội muội, bây giờ hai người cách Lxa nhau, không cho người làm những việc có lỗi với nàng.
Diệp Tiểu Thiến ung dung thở ra, nhìn rừng trúc bên ngoài qua cửa sổ, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy hơn, trầm trầm ngâm vịnh:
- Ra ngoài cửa đông, mỹ nữ như mây, tuy là như mây, tâm ta vẫn vậy. Ba ngàn con sông, Diệp Tiểu Thiên ta cũng chỉ cần một hồ lô nước, lòng ta sáng như sao như trăng lấp lánh hằng đêm... Ngưng Nhi cô nương, nếu ngươi không tin, thì cứ xem thử trong phủ ta xem có nữ tử trẻ tuổi nào không nhé?
Sắc mặt Triển Ngưng Nhi hơi dịu lại, khẽ gật đầu:
- Tạm tin người. Thực ra, ta chỉ nhắc ngươi một chút thôi...
Nàng chưa dứt lời, bên đình đã vang lên một tiếng hoan hô như chim hoàng anh:
- Tiểu Thiên ca, ta về rồi.
Hắn nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân nhỏ nhỏ, mặc áo khoác ngắn tay hẹp, đi một đôi giày thêu hoa bên dưới chiếc quần ống rộng, vòng eo thon đeo thắt lưng thêu hoa bản to, trên cổ còn lấp lánh một chiếc vòng cổ bạc, xinh đẹp khả ái, tươi tắn như hoa.
Diệp Tiểu Thiên trợn mắt há mồm...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận