Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Thái Dương muội muội hồng hào như một đóa hoa, đôi mắt to sóng sánh như nước suối đong đầy tình ý nhìn Diệp Tiểu Thiên.
Giác quan thứ sáu là bản năng thiên phú của nữ nhân, nhất là về tình cảm, giống như chim xây tổ ong làm mật, gà ấp trứng, hoặc như đứa trẻ mới ra đời đã biết kiếm ăn, cho dù là Triển Ngưng Nhi vừa thô bạo vừa đơn giản, nhưng cũng nhìn ra được sự bất thường của Thái Dương muội muội.
Nàng nhìn Thái Dương muội muội, lại nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Thiên ý vị sâu xa.
Hắn chậm rãi đứng lên, trang nghiêm giới thiệu:
- A, Ngưng Nhi cô nương, vị cô nương này là...
Triển Ngưng Nhi như cười như không ngắt lời:
- Ta nhận ra nàng.
Hắn giật mình chợt hiểu:
- Đúng rồi, ở cấm địa Sinh Miêu hai người đã gặp nhau. Ha ha...
Sóng mắt Ngưng Nhi khẽ đánh sang, cười chế nhạo:
- Nhưng ta không hiểu, không phải Thái Dương muội muội là nghĩa nữ của ngươi sao? Sao lại thành muội muội của ngươi rồi?
Hắn nghiêm túc đáp:
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng lại không nói bậy được đâu. Thực ra ta chỉ cha nuôi của đệ đệ của Thái Dương muội muội, chứ không phải cha của muội ấy.
Nàng nhẹ nhàng gác đũa, chầm chậm bắt hai tay, nghiêng mắt nhìn hắn, thâm ý nhiếc:
- Ta không hiểu lắm, thân tỷ tỷ của con nuôi của ngươi nên gọi người là gì?
- Gọi ca ca, đúng không, Tiểu Thiên ca. Vào đúng lúc này Diêu Diêu lên tiếng. Tiểu nha đầu đã sớm không vừa mắt với Ngưng Nhi, nên tranh thủ chen miệng vào bệnh Tiểu Thiên ca của nó. Hắn xoa xoa đầu con bé, cảm động nói:
- Vẫn là Diêu Diêu nhà ta hiểu chuyện.
Thái Dương muội muội hoàn toàn không nghe thấy trận khẩu chiến giữa Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi, nàng kêu lên một tiếng, giống như một con nai nhỏ, nhẹ nhàng chạy ra giữa hồ bơi, tới cửa Thính Vũ Tạ, nhẹ nhàng bước tới, cười dịu dàng:
- Tiểu Thiên ca, ta đã về rồi.
- Ngươi về rồi đó à? Ha ha, thật vừa kịp lúc. Lại đây lại đây, nhanh ngồi xuống, tiệc rượu vừa mở, cùng ngồi dùng cơm đi.
- Dạ!
Nàng vui vẻ đáp lời, lấy cái vòng bạc trong ngực ra, đưa cho Diêu Diêu:
- Diêu Diêu, tỷ tỷ đã hứa sẽ có quà cho muội. Tỷ tỷ đã tìm sư phụ nghề bạc tốt nhất trại để làm chiếc vòng này đó, muội xem có thích không?
- Dạ thích.
Diêu Diêu cười rạng rỡ nhận cái vòng, ngọt ngào nói:
- Tỷ tỷ, mau ngồi xuống, chúng ta cùng ăn cơm. Nó đeo cái vòng lên cố, yêu thích vuốt ve không thôi.
Hoa Vân Phi ngồi bên cạnh Tiềm Thanh Thanh liền kéo ghế sang, lại lấy thêm một cái. Thái Dương cám ơn gã, rồi ngồi xuống đó.
Diệp Tiểu Thiên đằng hắng một cái:
- A, không ngờ muội về nhanh như vậy. Thực ra tòa nhà này đã xây được hơn nữa, chỉ còn một vài việc hoàn thiện nữa, muội còn bôn ba đi tới đi lui làm gì? Muội vất vả như vậy ta rất áy náy. Thực ra muội cứ ở lại bên cạnh sư phụ là được rồi.
Thái Dương muội muội vừa cầm đũa, nghe vậy trợn tròn hai mắt, rất chân thành giải thích:
- Vậy sao được? Căn nhà này của Tiểu Thiên ca ca lớn như vậy, dù sao cũng phải có người giúp đỡ cai quản. Tiểu Thiên ca làm quan, không thể tự mình lo liệu những việc này.
Sắc mặt Triển Ngưng Nhi càng lúc càng đen. Diệp Tiểu Thiên liếc nhanh qua nàng, lại vội rời mắt đi, nói với Thái Dương muội muội:
- A, không có vấn đề gì, ta đã thuê người lo liệu rồi, sau này tuyển một vài lão bà trung hậu thành thật chịu thương chịu khó, không phải tòa nhà này đã có người cai quản sao.
Thái Dương muội muội thắc mắc:
- Nhung... mấy hôm trước, không phải Tiểu Thiên ca đã lên núi, đã nói với muội, muốn muội dọn đến nhà của ca sao?
Lời vừa dứt, ngay cả Đông Thiên xưa nay vẫn luôn ngu ngốc về các mối quan hệ giữa nữ nhân cũng phải dừng đũa, Tiêm Thanh Thanh liếc sang Diệp Tiểu Thiên bằng một ánh mắt hết sức ám muội. Hoa Vân Phi và Mao Vân Trí nhìn nhau một cái, lại vội vùi đầu bới cơm.
"Đại ca, chúng ta thực sự không giúp được ngươi. Tự ngươi cầu phúc đi thôi."
Diệp Tiểu Thiên kiên nhẫn giải thích:
- Không phải, khi ta nói, lúc ấy...
Chợt nhận ra mình giải thích thế nào cũng không ổn, hắn nâng chén rượu, gượng cười:
- Nào nào nào, uống rượu uống rượu, mọi người uống rượu! Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu, không ngờ thưởng thức rượu này khá là... khổ.
Tới khi Diệp Tiểu Thiên sắp sứt đầu mẻ trán, bên phía tây huyện Hồ, một cỗ xe ngựa được gần trăm kỵ sĩ được võ trang cẩn thận hộ tống sắp lên đường.
Điền Bân Phi biết bao muội muội đang trên đường đến huyện Hồ thì bị đánh lén, vừa lo vừa giận, lập tức quên hết tất cả, tự mình suất lĩnh gần trăm kỵ sĩ dũng mãnh do tận tay Điền gia đào tạo suốt đêm đuổi tới huyện Hồ, muốn đích thân hộ tống nàng về Quý Dương.
Điều Diệu Văn còn muốn ở lại huyện Hồ thêm một thời gian nữa, tìm hiểu một chút bối cảnh và cấu thành các phe phái chính trị ở đây. Nhất là Bá Châu Dương gia, phải chăng chỉ - an bài một con cờ Triệu Văn Viễn ở đây? Tuy huyện Hồ rất quan trọng, nhưng so với bố cục toàn diện của Điện gia đương nhiên không bằng.
Mà nàng, với tư cách là nhân vật đầu não của Điện gia, hiển nhiên không nên rời Quý Dương quá lâu, huống hồ vị đại ca kia của nàng gần đây vẫn ương ngạnh, nhất là liên quan đến an nguy tính mạng của nàng. Điền Bân Phi tuyệt đối không cho phép nàng tiếp tục mạo hiểm, cho nên Điền Diệu Văn rất thông minh chọn phương án phục tùng.
Điện Bân Phi mặc bộ đồ kỵ sĩ xanh nhạt, thường ngày y vốn đã phong độ nho nhã nhẹ nhàng, nhưng hôm nay lại thêm mấy phần khí khái dũng mãnh hào hùng. Y khẽ gỡ xe ngựa lên yên ngựa, liếc nhìn Từ Bá Di và Vương Chủ bộ đứng ngoài cửa, có vẻ khá sốt ruột.
Điền Diệu Văn cất bước lên xe, đặt một chân lên bàn đạp, quay đầu nói với Từ Bá Di:
- Đừng quên ta đã nói với người, nếu chuyện này ngươi cũng không làm được, thì tự sinh tự diệt ở huyện Hồ đi.
Từ Bá Di hơi giật mình, vội cúi đầu:
- Bá Di quyết sẽ không khiến cho đại tiểu thư thất vọng lần nữa.
Nàng nhàn nhạt từ một tiếng, bước lên xe. Một tiểu tỳ lên xe trước, giữ cửa kiệu, chờ nàng vào trong xe cũng liền vào theo, nhè nhẹ đóng cửa lại.
Phu xe vung roi một vòng lớn trên không trung, đánh xuống chát một tiếng vang, bốn con ngựa lối vàng đốm trắng không ngừng bước bốn vó to chừng miệng chén, kéo xe ngựa chạy trên quan đạo tới Quý Dương.
Điền Bản Phi liếc sang Vương Chi bộ và Từ Bá Di, rung cương ngựa, chiếc xe chở Điền Diệu Văn dần dần nặng nề chuyển bánh.
Đoàn xe chuyên bánh chỉ để lại bụi đất sau lưng, Vương Chi bộ và Từ Bá Di kính cẩn đứng trên đường không né tránh, đợi đoàn xe dần khuất trong màn bụi. Từ Bá Di nói với Vương Chủ bộ:
- Vương đại nhân, sau này ta và ngài cùng làm việc cho Điện thị, xin được chiếu cố nhiều hơn.
Vương Chủ bộ bất động thanh sắc nói:
- Đều làm việc cho Điền thị, không có nghĩa lão phu phải làm việc cho ngươi.
Từ Bá Di mỉm cười:
- Đương nhiên Từ mỗ hiểu rõ chuyện này. Có điều, chỉ khi Từ mỗ ngồi vững trên ghế Huyện thừa bốn huyện, mới có thể thực sự hợp tác với Vương đại nhân ngài được, Hoa Huyện lệnh cũng phải cúi đầu cụp tai với ngài và ta. Nếu để cho Diệp Tiểu Thiên đắc thế... có lẽ Vương đại nhân không muốn nhìn thấy cục diện như vậy chứ?
Vương Chi bộ nhướn mí mắt khẽ liếc sang Từ Bá Di:
- Từ đại nhân có tính toán gì không?
Ánh mắt Từ Bá Di xẹt qua một tia hận ý khó che giấu:
- Đương nhiên là diệt trừ con sâu này rồi.
Vương Chi bộ lạnh nhạt nói:
- Diệp Tiểu Thiên cũng không phải kẻ dễ bị đánh, đánh rắn không chết, có lẽ còn bị phản đòn.
- Vậy giữ hắn lại, đánh cho đến chết.
Lông mày Vương Chi bộ hơi dựng lên:
- Từ đại nhân đã có chủ ý sao?
Từ Bá Di bước lên một bước, trầm giọng nói mấy câu với lão. Vương Chi bộ nheo mắt lại, vuốt râu nghĩ một chút, nhìn theo đoàn xe đã chỉ còn một vết đen dưới quan đạo một chút, khẽ gật đầu. Từ Bá Di vui vẻ nói:
- Vương đại nhân đồng ý chứ?
Vương Chi bộ thản nhiên nói:
- Lão phu đã lớn tuổi, cái chuyện đẩy người ta xuống này, ta không làm được.
Đột nhiên sắc mặt Từ Bá Di thay đổi. Vương Chủ bộ lại thong thả nói:
- Có điều, thuận tay đẩy mấy tảng đá thì cũng không ngại.
Từ Bá Di cười ha hả, hớn hở:
- Vậy là đủ rồi.
Vương Chi bộ không nói gì nữa, bước lên xe của mình, ra lệnh:
- Về thành!
Nhìn theo lão đi xa dần, mắt Từ Bá Di lóe lên một cái, cũng tự tháo ngựa của mình, vịn yên, đánh ngựa, chạy thẳng vào trong đồng nội.
Bữa cơm này Diệp Tiểu Thiên thực sự như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật vất vả mới ăn uống xong, gọi mấy hạ nhân, dọn dẹp bát đĩa, đổi mấy chén trà mới. Bung chén trà, chưa kịp nhấp ngụm nào, La Đại Hanh đã ầm ầm ào ào chạy tới.
- Ai nha đại ca, không ngờ ngươi mời nhà mới, đám quan nhi kia đều vung thiệp mời rồi, sao lại quên không báo cho huynh đệ ta một tiếng. Ta chỉ nghe nói được từ chỗ Tô Ban đầu, nếu không cũng không biết gì.
Diệp Tiểu Thiền mừng rơn, đang cảm thấy bầu không khí cứng ngắc thì kẻ dở hơi này tới, phải cùng gã hâm nóng bầu không khí một chút mới được, nếu không, mình cứ như đang làm việc gì trái với lương tâm vậy ấy. Bị kẹp giữa Thái Dương muội muội và bình dấm chua Triển đại cô nương thực khổ sở vô cùng.
Diệp Tiểu Thiên vui sướng đứng dậy, chưa kịp nói gì, Đại Hanh đang đâm đầu xộc vào đã lớn tiếng hô gọi:
- Ô, giờ ta đã hiểu tại sao đại ca người lại không nói với ta rồi. Thì ra ở đây có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy. Oa, vị cô nương này khi khái hào hùng, thân thể như ngọc, thoát tục khiến cho người ta phải vọng tưởng. Cô nương họ gì vậy? Ồ, cũng khá quen mặt.
Triển Ngưng Nhi:
La Đại Hanh quay sang Thái Dương muội muội, vỗ vỗ bàn tay to béo, cười nói:
- Ha ha, đây không phải Thái Dương muội muội sao? Mới vài ngày không gặp đã lớn lên mặn mà như vậy. Nhìn cái cách người nhướn mày rạng rỡ thì giống như nữ nhân được gả ấy, hắn là sao Hồng Loan đã động sao?
Thái Dương muội muội:
La Đại Hanh quay sang Tiềm Thanh Thanh:
- Vị cô nương này môi mọng đỏ hồng, mi thanh mục tú, mặc dù cải nam trang nhưng vẫn không che giấu được tú lệ, nếu thả búi tóc đeo trầm mặc váy, sợ là Tây Tử Vương Tường, Học Hoàn Phi Yến cũng chỉ như hạt bụi. Đại ca ta thực có bản lĩnh, toàn bộ nữ nhân xinh đẹp của huyện Hồ đều giữ cả trong nhà....
Tiềm Thanh Thanh:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận