Tòa nhà của Diệp Tiểu Thiên vừa khéo mượn được thế núi tự nhiên, lại từng được qua tay con người mài dũa, nên ngọn núi vốn không có gì đặc biệt, lại trở thành một chốn u tịch nên thơ nối bởi con đường rợp bóng cây.
Trong lâm viên vốn có núi đá, cây cối, còn dẫn nước chảy đến, hình thành nhiều hồ nước hình dạng kỳ quái, kích thước khác nhau. Nước hồ trong suốt thấy đáy, cá bơi nhịp nhàng, lại có những chiếc lá đỏ, lá vàng theo gió bay xuống đậu trên mặt nước, theo dòng nước chảy mà bị lộn vòng, bị cá đớp mà trôi đi.
Bên hồ nước có một tảng đá kỳ quái, nhìn từ bên cạnh, thì giống như là bị búa, đục khắc lên vô số lần, hình thành nên những vết tích sắc lẻm hướng lên trên. Nhưng trên đỉnh lại nổi nên 5 cái mỏm tròn nhẵn, giống như là năm đầu người vậy. Mấy đầu người" đường nét mặt rõ ràng, tai to rủ xuống giống như Phật gia.
Diêu Diêu liền dựa vào đó mà gọi tảng đá này là Ngũ phật đỉnh. Mà mông của Diệp Tiểu Thiên, hiện đang an vị trên tảng đá đó, ngồi đối diện hắn là Triển Ngưng Nhi.
- Ai, ngươi của ngày hôm nay, quả nhiên đã khác rồi.
Triển Ngưng Nhi nhẹ vuốt "đầu Phật" trơn như ngọc, cảm khái.
Tảng đá này vốn ở phía dưới của thác nước, 80 thợ mộc luân phiên đục khắc, chỉ tính riêng rìu đục cũng bị hư hại trên trăm chiếc. Cuối cùng, sau khi tách khối đá từ trên vách đá ra, đám đàn ông huy động không dưới 400 người, cách mười mấy dặm qua con đường trải gỗ lăn trên núi đưa nó về đây để dựng cảnh trong vườn này, làm Tôn giả thấy đẹp mắt, hài lòng.
Diệp Tiểu Thiên lộ vẻ tự đắc giới thiệu lai lịch của tảng đá với Triển Ngưng Nhi. Không muốn để nàng cảm khái như vậy, vốn dĩ hắn còn muốn nói cây lê đang sai trĩu quả bên cạnh nàng là chuyển từ nơi khác đến, quá trình di chuyển mang theo cả quá khó khăn như thể nào, nhưng lúc này lại không tiện mở miệng.
Triển Ngưng Nhi cười nói:
- Ngươi có được quyền lực tối thượng, trong mắt những người thờ phụng Cô thần, năng lực của ngươi thậm chí còn hơn gấp chục, gấp trăm lần hoàng đế. Nhưng, điều này đã thành trở ngại ngăn cách người và Oánh Oánh ở cùng một chỗ.
Diệp Tiểu Thiên thở dài nói:
- LAi nói không phải đâu? Được cái này này, mất cái kia, có lẽ là nói đạo lý này.
Triển Ngưng Nhi cắn môi, ngập ngừng:
- Làm... ngươi có nghĩ đến...
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày:
- Hả?
Triển Ngưng Nhi nói:
- Có nghĩ đến, ngươi... chỉ có thời gian 20 năm tự do, kéo dài 1 ngày là ít đi 1 ngày. Cho nên, cho nên cần tìm một cô nương không chê bai người chỉ có 20 năm trần duyên...
Diệp Tiểu Thiên càng khó khăn, Oánh Oánh càng không từ bỏ, vấn đề là gia đình của nàng. Lời của Triện đại tiểu thư là ý gì?
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên khẽ chấn động, đột nhiên có cảm giác gì đó. Hắn vừa nhướng con người lên, Triển Ngưng Nhi bỗng nhảy dựng lên, sắc mặt hơi bối rối, nói loạn xạ:
- Được rồi! Đây là chuyện của ngươi, người ta cũng không muốn quan tâm, ta.... dù sao chỉ cân đem lời của người nói với nàng là coi như hoàn thành sứ mạng rồi.
Diệp Tiểu Thiên khẽ thở dài, cũng đứng dậy, lưu luyến nói:
- Cô mới đến hai ngày, hôm nay nhất định phải đi sao?
Triển Ngưng Nhi nhìn hắn nói:
- Ngươi không nỡ!
Trong chớp nhoáng, ngực Triển Ngưng Nhi nóng lên, trong đầu nàng bỗng nảy ra một suy nghĩ hoa đường. Nếu Diệp Tiểu Thiên gật đầu nói một câu "ta không nỡ", thì nàng sẽ không đi, cho dù bị người thóa mạ không biết xấu hổ, nàng trộm cho mình đấy, thì đã sao!
Con người nàng như cháy lên ngọn lửa, Diệp Tiểu Thiên nhìn ra ngọn lửa đó, con ngươi không khỏi co lại, bối rối nói:
- Ta... ta có một món quà cho Oánh Oánh, để ta đi lấy!
Hắn tránh né ánh mắt của Triển Ngưng Nhi, vội vàng xoay người rời đi.
- DAi nha!
Dưới sự hoảng loạn, Diệp Tiểu Thiên đạp chân vào không trung, trượt xuống từ tảng đá, Triển Ngưng Nhi nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại. Nhưng chân hắn đã bị những góc cạnh sắc của bên cạnh tảng đá cứa vào, ô quân bị xé rách, rễn ra vết máu.
- Có nặng lắm không?
Không đợi Diệp Tiểu Thiên trả lời, Triển Ngưng Nhi liền ngồi xổm xuống, xé ống quần bị rách của Diệp Tiểu Thiện ra, chỉ thấy vệt máu hình chữ Xuyên, thương tích không sâu, lúc này nàng mới yên lòng. Nhưng mà, nàng lập tức chú ý đến làn da chân không nhẵn lắm của Diệp Tiểu Thiên, nhẹ vuốt, có cảm giác mềm mại dưới da. Triển Ngưng Nhi lập tức nghĩ đến lúc bị những con trùng ăn thịt người vây khốn ở cấm địa Lôi thần, cảnh tượng Diệp Tiểu Thiên vung gươm lao về phía sông.
Trong lòng Triển Ngưng Nhi phút chốc mềm lại, bởi vì sự lùi bước của Diệp Tiểu Thiên mà làm chút oán khí dâng lên trong lòng nàng lập tức bị quét sạch. Triển Ngưng Nhi khẽ vuốt bắp chân hắn, nghĩ đến cảnh vô số côn trùng bò lên chân, cắn nát máu thịt hắn, trong lòng run lên.
Triển Ngưng Nhi thấp giọng nói:
- Lúc ở cấm địa Lối Thần, nhất định người rất đau.
Diệp Tiểu Thiên cũng ngồi xổm xuống, nói:
- Không sao, lúc đó suýt chút nữa bị dọa chết khiếp, chỉ lo cắm đầu nhảy xuống sông, cũng không quan tâm đến đau đớn. Sau khi nhảy xuống nước, càng không cảm thấy đau đớn. Nước ở dòng sông đó rất lạnh, ta cố hít thở, nhanh chóng bị ngất đi, sau khi tỉnh lại thì vị Cổ thần tiền nhiệm đã đắp thuốc cho ta....
Dứt lời, Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, hai người lúc này gần trong gang tấc, thậm chí nghe thấy hô hấp của đối phương. Triển Ngưng Nhi gò má mịn màng, làn da trắng hồng xinh đẹp, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, lông mi dày thẳng tắp như một chiếc bàn chải được nhúng đầu vào mật ong. Nhẹ chớp một cái, trong lòng Diệp Tiểu Thiên liền cảm thấy ngọt ngào 3 phần, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khỏi ngây dại.
Bất tri bất giác, Diệp Tiểu Thiên tiến sát vào nàng, Triển Ngưng Nhi xấu hổ hơi rụt lại, nhưng nàng lập tức dừng người lại, hơi nhướng đôi môi đầy đặn như cánh hoa lên, nhẹ nhàng khép đôi mắt xinh đẹp lại, giống như ong mật rơi vào nhụy hoa, sắc mặt hơi xấu hổ.
- Ta... ta đi lấy đồ!
Triển Ngưng Nhi không đợi được nụ hôn làm cho nàng tim thình thịch. Mở mắt ra liền thấy Diệp Tiểu Thiên vội vàng nhảy xuống khỏi hòn đá, bởi vì không đứng vững nên ngã một cái trên mặt đất, nhưng hắn lập tức đứng dậy, không ngừng lại phải đất trên áo, vội vã chạy đi.
Triển Ngưng Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng lúc ẩn lúc hiển trong bụi cỏ, ngón tay thon dài khẽ lướt qua đôi môi, đôi mắt ngập tràn tình cảm dõi theo hắn, đôi môi cong lên.
Lúc Diệp Tiểu Thiên quay trở lại, đã hoàn toàn mất hẳn dáng vẻ chật vật lúc rời đi. Trong lòng Ngưng Nhi chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Diệp Tiểu Thiên để một bọc lên bệ đá, mở ra, nói với Triển Ngưng Nhi:
- Cô nhìn đi, đây là quà phiền cô mang về.
Đó là một chiếc hộp vuông có chiều dài một tấc, dùng loại sơn tốt nhất, bóng lên nước sơn đen nhánh. Bên trên còn được tô vẽ hoa và chim với những nét vẽ thanh mảnh, mềm mại. Triển Ngưng Nhi nhẹ nhàng mở chiếc chốt trên hộp, đột nhiên kêu khẽ lên một tiếng " A".
Nàng xuất thân nhà giàu có, chỉ cần nhìn một cái cũng biết vật trong hộp không phải loại thường. Trong hộp lót lụa đỏ, trên lớp lụa đỏ có 6 viên đá trong suốt, sáng bóng giống như mật ong đống lại, một lạng Điền hoàng bằng ba lượng vàng đá Điền hoàng.
Sáu viên đá hình dạng và màu sắc khác nhau, có viên vỏ trắng trong vàng, có viền màu đất sét, vỏ vàng bọc ruột trắng, vàng mỡ gà hay vàng vỏ quýt... mỗi hòn đá lại khắc một câu thơ, Triển Ngưng Nhi quét mắt, nhìn thấy trên hòn đá vỏ trắng trong vàng kia có khắc câu "Thùy đồng tố ảnh thiên nham tú".
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười:
- Mở ra nhìn xem.
- Mở ra?
Triển Ngưng Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Thiên, cẩn thận cầm một khối đá Điền hoàng lên, cẩn thận xem xét. Quả nhiên, có một khe hở cực khó phát hiện ở chính giữa. Triển Ngưng Nhi nhẹ nhàng xoay tròn, khối Điện hoàng tách làm hai, một hương thơm nhẹ nhàng thấu vào tim gan, khiến nàng cảm thấy phấn chấn, bên trong hòn đá là loại Yên chi cực phẩm.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bên trong sáu hòn đá này là son phấn cực phẩm được đặc chế từ Giang Nam Bảo Xuân các - Yên chi.
Triển Ngưng Nhi nhìn bề mặt Điền hoàng nhẵn mịn, đường vẫn tinh tế, trong suốt bảo khiết, khẽ thở dài:
- Cũng chỉ có người mới nỡ dùng đá quý như vậy để đựng son phấn. Cũng chỉ có đánh Oánh, quốc sắc thiên hương mới xứng với loại phấn quý giá như vậy.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Cô không để ý đây có hai hộp sao? Triển Ngưng Nhi nghe hắn nói vậy mới nhìn lại, quả nhiên phía dưới còn có một hộp, Diệp Tiểu Thiên nói:
- LGiống hệt nhau, chỉ có hoa văn và câu thơ là khác. Hộp này là tặng cho cô nương.
- BTặng cho ta sao?
Trong lòng Triển Ngưng Nhi bỗng cảm thấy ngọt ngào, nhưng sắc mặt đanh lại, nói:
- Ta không bao giờ dùng son phấn.
- Vậy à, thế thì...
Triển Ngưng Nhi bốp" đánh vào cái tay Diệp Tiểu Thiên đang định mở cái hộp, sẵng giọng:
- Đồ đã tặng rồi mà còn muốn lấy lại?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Không phải cô nói không dùng son phấn sao? Ta muốn đổi cho cô thứ thích hợp....
Triển Ngưng Nhi trừng mắt nói:
- Trước kia không dùng, sau này không thể dùng sao?
Cướp lời Diệp Tiểu Thiên, Triển Ngưng Nhi đóng hộp phấn lại, để vào trong hộp, lại buộc gói lại, cầm lên. Sắc mặt tuy vẫn còn lạnh, nhưng giọng nói lại mềm mại hơn rất nhiều:
- LOánh Oánh vẫn còn đợi tin tức của ta, ta đi đây, ngươi... ngươi hãy chăm sóc mình cho tốt!
Xa xa có một cái đình nhỏ, nổi bật trên khung nền nửa ngọn núi bị nhuộm bởi lá cây. Thái Dương muội muội đứng trong đình, gác khuỷu tay lên lan can, hai cánh tay như hai chổi lá vừa mọc ra, đỡ khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như hoa, nhìn Diệp Tiểu Thiên phía xa.
Một mũi chân của nàng đá nhẹ trên mặt đất:
- DU-a.aaa... sư phụ và mấy vị trưởng lão nói muốn ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không dạy ta cái gì, ta làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ đây?
Thái Dương muội muội bặm môi, không nói gì, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề như "ta muốn làm nữ nhân của huynh", "ta muốn sinh con cho huynh". Chỉ cần nhắc đến chuyện này, thì sứ mệnh mà sư phụ và các trưởng lão giao phó đều xâm lấn tâm trí. Cứ như vậy, nàng cảm thấy khí thế bừng bừng, tràn đầy cảm giác sứ mạng thần thánh.
- Có rồi!
Thái Dương muội muội ngừng cái chân đang đã về phía sau một chút, sau đó lại đã trên mặt đất một cái, hào hứng xoay người rời đi. Đây là yêu cầu của Bát đại trưởng lão, là Thần dụ. A! Ta dâng Thần dụ câu dẫn huynh, huynh đừng trách ra, người ta là một cô nương tốt!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận