Món quà mà Diệp Tiểu Thiên tặng Oánh Oánh và Triển Ngưng Nhi đương nhiên lấy ở "Tiệm tạp hóa Đại Hanh" vốn "chỉ bán đắt, không bán đúng". Cũng chỉ có ở đó, mới tìm được đá Hoàng điền để làm ra bảo vật là cái hộp đựng phấn vớ vẩn và vô tích sự như vậy.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Thiên cũng không có ý định mua cả hai hộp, nhưng Đại Hanh vừa bán vừa cho, đưa hết cho hắn, lại ném cho hắn một cái lí do hết sức hợp lí:
- Đại ca, ta không gạt huynh, bảo bối như vậy, trong thiên hạ chỉ có hai hộp thôi.
- Huynh cũng biết, trong khắp thiên hạ, chỉ có dưới ruộng lúa nước hẹp, dài mấy dặm ở hai bên con suối nhỏ ngoài sơn thôn Phúc Kiến Thọ mới có Hoàng điền. Mảnh đất đó bị người ta lật tung lên vô số lần rồi, Hoàng điền càng ngày càng ít, không còn ai nỡ dùng nó để làm hộp phấn đấu, một lạng Hoàng điền bằng ba lượng vàng....
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Không ai nỡ, sao người lại có hai hộp?
Đại Hanh nói:
- Trong thiên hạ, luôn có một số người có những suy nghĩ kỳ quặc, cái này cũng không biết đường nào mà lần. Không ngờ lại nghĩ đến việc dùng Hoàng điển làm hộp đựng son phấn, kết quả là mang đến Nam Kinh, Bắc Kinh thì lại không bán được. Châm ngôn của tiệm chúng ta là "Không gì không có", chuyên môn bán những vật kỳ dị cổ quái, nên mua nó lại. Hôm nay huynh mua một hộp, ai mà biết chắc ngày mai không có người khác mua tiếp hộp khác. Đây là - quà huynh tặng đại tẩu tương lai, nếu bị nàng phát hiện ra người khác cũng dùng đồ y hệt, vậy thì có phải sẽ mất hứng không?
Diệp Tiểu Thiên trầm ngâm:
- Nói cũng đúng...
Đại Hanh nói:
- Chi bằng, đại ca cứ cầm cả hai hộp này về tặng cho chị dâu đi. Trên đời này sẽ không còn hộp thứ hai nữa, đây mới là tâm ý của đại ca.
Diệp Tiểu Thiên hớn hở nói:
- Tiểu tử ngươi không tệ, cũng nói được mấy câu có lý.
Như vậy, Diệp Tiểu Thiên liền mua cả hai hộp son phấn về, tuy nhiên việc tặng cho Triển Ngưng Nhi là ý định này lên nhất thời của hắn. Cái không khí ám muội đó luôn làm cho nam nhân bị choáng váng, nhưng mà nhìn thái độ Triển Ngưng Nhi bề ngoài thì khinh thường nhưng thực ra trong lòng rất vui mừng đó, thì hắn cũng cảm thấy vui vẻ. Cho dù thế nào thì tâm ý với Triển Ngưng Nhi, hắn cũng coi như bảo đáp được một chút, cô phụ tấm lòng của mỹ nhân là việc khó nhất mà...
Triển Ngưng Nhi ở lại nhà của Diệp Tiểu Thiên hai ngày liền vội vàng trở về Quý Dương. Lúc nàng rời đi, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Không phải vì lễ vật mà Diệp Tiểu Thiện tặng, mà bởi vì, nàng là người phụ nữ đầu tiên ở trong nhà mới của hắn.
Kiến trúc cơ bản trong trạch viên của Diệp Tiểu Thiên đã hoàn thành, có thể vào ở, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ đang trong giai đoạn kết thúc, bao gồm đồ đạc phòng khách nối các sân viện, sương phòng, lần này Triển đại tiểu thư đến, Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể đề nàng ở phòng ngủ chính của chính phòng đại trạch.
Theo tập tục, nơi này sẽ là nơi ở của nam nữ chủ nhân trạch viện. Tình ý trong lòng của Triển Ngưng Nhi khó cất lên lời, có thể ngủ ở nơi này cũng coi như là tạm an ủi bản thân, giống như giấc mộng ngắn ngủi lúc ban trưa. Nghĩ đến việc nơi đây là nơi ở của nữ chủ nhân Diệp gia, nàng lại giống như là chiếm trước của Oánh Oánh, nên cũng cảm thấy mừng thầm.
Sau khi đại trạch của Diệp Tiểu Thiên hoàn thành, hắn liền lập tức nghĩ đến cha mẹ mình. Trước kia, hắn một mình bôn ba bên ngoài, không có nơi ở cố định. Nên chưa từng nghĩ đoàn tụ với gia đình, nhưng hiện tại, hắn đã làm quan, lại là tôn giả của Cô giáo, nếu đón song thân đến phụng dưỡng, thì cho dù sau này bị vào núi, ở gần cũng dễ dàng chăm sóc, cho nên liên muốn đón phụ mẫu đến.
Chỉ là, chuyến đi này chặng đường xa xôi, hắn lại mang trọng trách trên người, không thể - chuyển cho ai để hồi kinh được, Diệp Tiểu Thiên lo cha mẹ không muốn rời bỏ quê hương, hoặc giả không muốn để đại ca vứt bỏ sự nghiệp vững chắc có thể truyền lại đời đời kia, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Hắn chuẩn bị cho người nhà một phần hậu lễ, nhằm chứng tỏ hắn ở đây lăn lộn lợi hại đến mức nào. Để tránh người nhà lo lắng về sau, hắn còn viết một bức thư dài, trong thư hắn ba hoa chích chòe, chỉ mong có thể thuyết phục cha và chị dâu. Trong nhà, cha làm chủ, nhưng nhà đại ca thì chị dâu làm chủ. Chỉ cần hai người bọn họ đồng ý, thì mẹ và đại ca nhất định sẽ không chút dị nghị, vậy thì một nhà có thể đoàn tụ rồi.
Một xe đầy lễ vật, một phong thư dài 10 trang, sau khi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Diệp Tiểu Thiên không muốn thông qua Triệu Văn Viễn chuyển đi. Thứ nhất, đây không phải là một phong thư đơn giản, một xe lễ vật quý giá cần người vận chuyển, có người coi sóc, Triệu Văn Viễn chỉ là "thổ địa" đoạn đường huyện Hồ, y không có sức mạnh lớn như vậy, có thể tạo sức ảnh hưởng đến các trạm dịch khác trên từng chặng đường, nhân tình này quá lớn.
Hơn nữa, Triệu Văn Viễn có bối cảnh là Dương gia ở Bá Châu, trước mắt mặc dù là để tung phó Từ Bá Di, Hoa Tình Phong, thậm chí là Vương Chủ Bộ lúc gần lúc xa, hắn cần đồng minh chiến lược là Triệu Văn Viễn, nhưng cũng không muốn kết giao tình quá sâu với y.
Tin rằng Triệu Văn Viễn rất ít khi trực tiếp ra mặt, qua lại với hắn luôn thông qua phu nhân, cũng có cùng suy nghĩ với hắn. Như vậy, giữa bọn họ có thể duy trì được quan hệ tốt, nếu có động tĩnh gì, cũng có thể kịp thời biết được tính toán của đối phương, đảm bảo cùng tiến cùng lui.
Một khi quan hệ trở lên gay gắt, hai người lại có thể nhanh chóng tách ra, không đến nỗi có ràng buộc quá nhiều với đối phương. Chỉ là, nữ quyến hai bên qua lại tốt đẹp, điều này cũng đủ để có đất trống để xoay chuyển rồi. Đây cũng là thủ đoạn thường dùng trong quan trường của đại đa số người làm quan cẩn thận.
Do đó, Diệp Tiểu Thiên liền nghĩ đến Đại Hanh. Hiện tại, việc kinh doanh của Đại Hanh rất tốt, vừa mở một cửa tiệm tại phủ Đồng Nhân, một cửa tiệm "Tạp hóa Đại Hanh"
Quý Dương, những bảo vật quý hiếm cân cũng càng nhiều, cho nên thường xuyên phải người đến khắp nơi ở Trung Nguyên, tìm kiếm vơ vét vô số vật quý giá, hiếm lạ. Bản thân gã cũng mở nhà xe, muốn làm chuyện này rất dễ dàng, hơn nữa cha gã là Hồng Bách Xuyên cũng đã giao một phần mạng lưới kinh doanh nhiều năm của mình cho gã. Tìm gã giúp đỡ chuyện này là thỏa đáng nhất.
Diệp Tiểu Thiên tìm La Đại Hanh nói chuyện, Đại Hanh đương nhiên đồng ý chuyện người đại ca kết nghĩa của mình nhờ cậy. Gần đây gã phải người vào kinh, nhân dịp năm mới, đến kinh thành mua một lô hàng quý hiếm, cho nên lập tức gọi người đi lấy các loại lễ vật mà Diệp Tiểu Thiên muốn chuẩn bị cho người nhà, chất riêng thành một xe, cùng thương đội của gã rời khỏi huyện Lộ.
Diệp Tiểu Thiên rời khỏi chỗ của Đại Hành, đi theo ngã tư đến huyện nha, vừa đi không xa, lại gặp Tô Tuần Thiên đi ra từ một con ngõ, bên cạnh gã còn có hai thanh niên mặc áo ngắn giống du côn, khi bước đi thì giống như đạp trên lò xo, không ngừng run rẩy.
Nhưng, bọn chúng lại rất cung kính với Tô Tuần Thiên. Gã nói mấy câu gì đó với hai gã, lấy ít bạc vụn từ trong tay áo ra, vung lên, hai tên lưu mạnh giống như là chó thấy xương, bước tranh lên trước, tiếp bạc của Tô Tuân Thiên, liên tục khom lưng cúi đầu cảm tạ gã.
Tô Tuần Thiên mất kiên nhẫn vung tay áo, vừa ngẩng đầu lên thì gặp đúng ánh mắt của Tô Tuần Thiên. Tô Tuần Thiên sắc mặt vui mừng, lập tức quay đầu nói mấy câu với hai tên kia. Hai tên lưu mạnh nhìn Diệp Tiểu Thiên một cái, nhe răng cười lấy lòng với gã, rồi lập tức chuồn thẳng.
Tô Tuần Thiện bước nhanh đến chỗ Diệp Tiểu Thiên, vui vẻ nói:
- Điền sử đại nhân.
Diệp Tiểu Thiên thuận thế quay người lại, cùng sóng bước với gã đi đến huyện nha, vừa đi vừa nói:
- Hai người vừa rồi, là thủ lĩnh lưu manh vùng này sao?
Tô Tuần Tiên cười nói:
- Đúng vậy, Điển sử đại nhân cũng biết họ?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ngươi là Bộ đầu phụ trách dẹp loạn bắt cướp, bị người khác bắt gặp có qua lại với bọn chúng nhất định sẽ có dèm pha. Bình thường nên chú ý một chút, không nên rêu rao.
Tô Tuần Thiên cảm thấy không đúng, nhưng cũng biết Diệp Tiểu Thiên có ý tốt, liền gật đầu cười nói:
- Vâng, ty chức hiểu rồi.
Diệp Tiểu Thiên từ chỗ Chu Ban đầu nghe nói Tô Tuần Thiên gần đây làm một vài chuyện, cố ý nói gã một phen, nhưng cũng không muốn giọng điệu quả nặng nề, ảnh hưởng hòa khí hai bên. Dù sao thì, tuy Tô Tuân Thiên là em vợ huyện thái gia Hoa Tình Phong, nhưng vẫn luôn kiên định đứng về phía mình, với chút tình nghĩa này, hắn cũng không quá hà khắc với gã. Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Thiên ngầm thở dài trong lòng.
Phía trước không xa, chợt thấy có đám đông đang gây ồn ào, rất nhiều người qua đường Lxúm lại, giống như là xem có chuyện gì xảy ra. Diệp Tiểu Thiên và Tô Tuân Thiên cũng không bước nhanh hơn, chậm rãi đi đến gần, chợt nghe tiếng quát mắng phát ra từ bên trong đám người, Diệp Tiểu Thiên nhướng mày nói:
- Đi xem thế nào.
Tô Tuần Thiên nghe xong liền nói:
- Tránh đường, để quan phủ làm án.
Đám bách tính vây xung quanh liền quay đầu lại nhìn, thấy Tô Tuân Thiên đang mặc trang phục Bộ khoái, vội vàng tách ra một con đường. Thấy bên trong đám người, mấy tên nam tử vạm vỡ đang đánh một người, người đó cuộn tròn trên đất, hai tay ôm đầu, chảy máu mũi, bị đánh cực kỳ thê thảm, miệng còn không ngừng kêu:
- Lý đại ca, cầu người cho ta thêm mấy ngày, cho ta thêm mấy ngày.
Một tên nam nhân hung tợn mặt sẹo dẫm chân lên ngực y, đau đến nỗi y trợn mắt, liên tục hừ hừ, một lúc lâu sau vẫn chưa thở được ra hơi. Gã mặt sẹo nhổ một bãi nước bọt lên mặt y, măng:
- Còn thư thả mấy ngày? Cho thêm vài ngày thì tiểu tử ngươi có bán nhà bán đất đi cũng không trả được. Nếu hôm nay ngươi không trả được cả gốc lẫn lãi cho ta, ta liền đánh chết người chết tươi.
Nói xong, gã lại đá một cước làm cho người kia trật mũi, cả người co lại, kêu thảm thiết.
- Dừng tay.
Tô Tuần Thiên quát lên một tiếng, tách mọi người ra, bước đến trước quát:
- Lý Ngôn Đình, người làm cái gì vậy?
Gã nam nhân đang định đánh người quay đầu lại nhìn, vội vàng cười nói:
- LA, hóa ra là Tô Bộ đầu. Tô Bộ đầu, tên này thiếu tiền của ta, dây dưa mãi không trả, ta muốn giáo huấn y một chút.
Lúc này, người đang nằm trên mặt đất thấy có người của quan phủ, liền lớn tiếng kêu oan:
- Tiểu nhân bị oan, tiểu nhân chỉ nợ tiền hai gánh dầu trầu, nhưng hiện tại Lý Ngôn Đình lại bảo tiểu nhân trả tiền của 22 gánh, tiểu nhân thực sự trả không được.
Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn gã họ Lý, nói:
- Ngươi cho vay nặng lãi sao?
Lý Ngôn Đình không biết Diệp Tiểu Thiên, nhưng cũng biết nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy Tô Tuần Thiện với hắn vô cùng cung kính, hơn nữa lúc gã tranh lên hỏi cũng có ý đứng bên cạnh, không dám đứng trước Diệp Tiểu Thiên, liên hiệu người này còn có địa vị cao hơn cả Tô Bộ đầu. Gã vô cùng khách khí, nhe răng cười nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Cho vay nặng lãi thì không phải, chỉ là trong nhà có chút tích góp dùng khi khẩn cấp, cho người khác vay cũng có tính chút lãi.
Người nằm trên đất che mũi, kêu khóc:
- Một năm ròng, tiền hai gánh dầu liền biến thành 22 gánh, cái này mà gọi là một chút sao?
Lý Ngôn Đình biến sắc, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, trầm mặt nói:
-]Nhược Hiểu Sinh, người đừng nói hươu nói vượn trước mặt quan lão gia, giấy trắng mực đen, còn có chữ ký của ngươi, ta ép ngươi ký tên sao? Người nhận tiền, thiếu nợ thì phải tra, cho dù có kiện lên trời, lão tử cũng không sợ ngươi.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày:
- Lấy khế ước cho ta xem.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận