Tuy Lý Ngôn Đình biết địa vị của hắn không thấp, nhưng rốt cuộc vẫn không thể xác định được thân phận của hắn, cho nên có phần hơi do dự, Tô Tuần Thiên bước tới giành lấy khế ước, mắng:
- Con mẹ ngươi, Điển sử đại nhân nói mà dám không nghe!
Vì vậy Lý Ngôn Đình mới biết trước mắt mình là Diệp điển sử có quyền có thể ở huyện Hồ, lập tức kinh sợ khom người.
Tô Tuần Thiên cầm khế ước đưa cho Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên mở ra xem, mới biết người nằm trên mặt đất là một người bán dầu trâu, tên là Nhược Hiểu Sinh.
Năm ngoái, do cần tiền gấp, Nhược Hiểu Sinh đã hỏi mượn Lý Ngôn Đình một số tiền, nói rõ một tháng sau sẽ trả bằng hai gánh dầu trẩu tính theo giá thị trường. Nếu như đến hạn mà không có dầu để giao, thì chuyển thành vay tiền, sau ba tháng lãi trăm phần trăm, sau đó lãi nhập vào vốn để tiếp tục tính lãi, trong vòng một năm phải trả đủ vốn và lãi. Bên dưới khế ước có chữ ký của hai bên. Xem ra, hôm nay Nhược Hiếu Sinh không trả nợ đúng hạn.
Diệp Tiểu Thiên nhẩm tính một chút, ba tháng một lời một, lãi nhập vào vốn mà tính lãi, sau một năm, vốn lãi tăng lên chóng mặt, quả đúng là bằng giá hai mươi gánh dầu, bất giác thở ra một hơi, đưa trả tờ khế ước cho Lý Ngôn Đình, nói:
- Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, thật sự là không có tiền trả, ngươi có đánh chết hắn thì làm được gì nào?
Vẻ mặt đau khổ, Lý Ngôn Đình đáp:
- Tiểu nhân đầu có muốn đánh chết hắn, đánh hắn chết, thì ai trả nợ cho tiểu nhân? Nhà người này còn có vài mẫu đất cằn, một năm cũng thu được bốn năm chục gánh ngũ cốc, tiểu nhân bảo hắn đem ruộng gán nợ, nhưng hắn không chịu, tiểu nhân bất đắc dĩ mới... Diệp Tiểu Thiên nói:
- [Thôi, ta biết rồi, nhưng người đánh người là không được. Cái lý thuộc về người, thì mau mà lên quan phủ xin phân xử, ta mà thấy người đánh người lần nữa, sẽ xử lý nghiêm khắc.
Lý Ngôn Đình sợ hãi nói:
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân xin ghi nhớ.
Tô Tuần Thiên khoát tay:
- Được rồi. Mau xéo đi, có gì không hiểu, đến huyện nha mà xin phân xử. Các ngươi là lũ điệu dân, coi thường vương pháp, hễ có chút chuyện gì là tự ý trừng phạt người khác, còn để Tô mỗ thấy được, nhất định không tha cho các ngươi!
Lý Ngôn Đình cười nịnh, vâng dạ rồi gọi mấy người kia lôi Nhược Hiểu Sinh đi như một con chó chết, chạy tới huyện nha tố cáo. Nghe cách ông ta xưng hô với mấy người kia, hắn là anh em trong họ.
Tô Tuần Thiên thấy bọn họ hùng hùng hổ hổ kéo Nhược Hiểu Sinh chạy tới huyện nha, nhìn Diệp Tiểu Thiên cười:
- Vừa rồi, ty chức thật sự lo lắng đại nhân cáu lên, sẽ quên mất nặng nhẹ mà ra tay.
Diệp Tiểu Thiên "hờ" một tiếng:
- ỮNgươi cho ta là người không biết phải trái sao? Tên họ Lý đó nắm cái lý trong tay, ta có thể làm gì được? Chỉ là hắn đánh người suýt chết, ta và người đã ăn cơm của triều đình, dù sao cũng không thể ngó lơ được.
Tô Tuần Thiên gật đầu tán thành.
Lúc đó, cho vay nặng lãi cũng không trái pháp luật, mà tiền lãi hàng tháng thường rất cao, trong đó một vốn một lời là cao nhất, tức một trăm phần trăm, quả hạn là nhập lãi vào vốn. Chỉ cần một năm không trả được, vốn cộng lãi sẽ tăng lên tới mức kinh người. Trường hợp vừa rồi, khế ước đã ghi rõ ràng giấy trắng mực đen, lúc đầu Nhược Hiểu Sinh đã chịu trả mức lãi hàng tháng đó, bây giờ tuy Diệp Tiểu Thiên thông cảm cho y, nhưng cũng không giúp được gì.
Diệp Tiểu Thiên bước đi mấy bước, bỗng nói:
- LTuy Lý Ngôn Đình cho vay khoản tiền đó không trái pháp luật, nhưng không tránh khỏi hao tổn âm đức, cho vay nặng lãi đúng là không nên!
Tô Tuần Thiên nói:
- Điền sử đại nhân nói rất đúng.
Y vừa ngẩng lên, thấy Diệp Tiểu Thiên nhìn mình với ánh mắt đầy thâm ý, cảm thấy chột - dạ, cuống quít nói:
- Đại nhân, ta... ta không có cho vay...
Diệp Tiểu Thiên thản nhiên nói:
- Ngươi không cho vay, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Nghiêm khắc mà nói, ít ra hắn cho va hợp pháp, con ngươi tổ chức đánh bạc là trái pháp luật.
Mặt mày Tô Tuần Thiên đổ tới mang tai, ấp a ấp úng:
- Cái đó... Ta và Phong Linh... Ta chỉ là làm chỗ dựa cho hắn, nhận một chút lợi lộc...
Diệp Tiểu Thiên thở ra:
- Ta và ngươi là huynh đệ, ta cũng không muốn nhiều lời đối với người, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, đối nhân xử thế phải không thẹn với lương tâm, làm việc gì cũng đừng quá mức.
Tô Tuần Thiên vâng vâng dạ dạ:
- Dạ dạ dạ, ta... ta nhớ rồi.
*** Khi Diệp Tiểu Thiên chạy về huyện nha, thấy Lý Ngôn Đình và mấy người nhà đang từ nha môn đi ra. Lý Ngôn Đình và người nhà vội tránh qua một bên, cúi đầu khom lưng nhường đường. Mặt mày Nhược Hiểu Sinh buồn bã ỉu xìu như nhà có tang, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Tiểu Thiên, không có chút phản ứng nào.
Diệp Tiểu Thiên thấy chưa bao lâu mà bọn họ đã đi ra, ban đầu hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, vụ này có chứng cứ xác thực, đương nhiên không cần gì thẩm tra, xét hỏi. Hơn nữa, hai bên đều là dân thường, Hoa tri huyện không cần phải kiêng kỵ, đương nhiên xử án rất nhanh.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Lý Ngôn Đình vẫy vẫy tay, hỏi:
- [Huyện thái gia đã xử xong?
Lý Ngôn Đình cúi đầu, khom lưng đáp:
- Đã xử xong. Hì hì, tiểu dân chưa từng đến nha môn, cứ tưởng sẽ rất lôi thôi phiền phức, bởi vậy mà lúc đầu không dám đến nha môn, không ngờ là xử án nhanh như vậy.
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Là? Huyện thái gia phán như thế nào?
Lý Ngôn Đình đáp:
- LGiấy trắng mực đen, bằng chứng rành rành, hai bên đã lập chứng từ, hắn ta đã đồng ý ký nhận, đương nhiên không cần phải nói nhiều. Đại lão gia phán đoán sáng suốt, bảo hắn giao mấy mẫu đất cằn kia cho tiểu nhân.
Diệp Tiểu Thiên "a" một tiếng, Lý Ngôn Đình liền cúi đầu khom lưng nói:
- LLão gia không hỏi gì thêm, tiểu dân xin lui.
Lý Ngôn Đình và mấy người nhà nghênh ngang bước đi. Diệp Tiểu Thiên thấy Nhược Hiểu Sinh buồn bã và hoảng sợ, nghĩ y thoắt một cái đã thành một dân đen nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống về sau nhất định không tránh khỏi lo lắng thiếu trước hụt sau. Trong thiên hạ vô số người dân không thể tự bảo vệ, tuy Diệp Tiểu Thiên động lòng trắc ẩn, nhưng cũng không giúp được gì, đành bỏ đi, nhưng đi được vài bước, chợt nhớ ra một chuyện, bèn dừng lại, gọi:
- Nhược Hiểu Sinh!
Nghe có người gọi tên, Nhược Hiểu Sinh ngỡ ngàng ngẩng lên.
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Ngươi vốn bán dầu trẩu sao?
Nhược Hiểu Sinh thì thào:
- Dạ. Tiểu nhân có vài mẫu đất trên núi, trồng trầu xen ngũ cốc, nhưng hôm nay thì hết cả rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ngươi đã trồng trâu, hẳn là cũng hiểu biết về trồng trọt. Bổn quan vừa xây nhà, còn thiếu một người chuyên trồng hoa cây cảnh trong hoa viên, nếu ngươi không có kế sinh nhai, không ngại thì đến nhà ta làm công, được chứ?
Nhược Hiểu Sinh nghe vậy hết sức mừng rỡ, run giọng hỏi:
- Đại lão gia, chuyện này là thật?
Tô Tuần Thiên cười, mắng:
- Ngươi thật đúng là làm người ta bực mình, chẳng lẽ điền sử đại nhân có thời gian rảnh rỗi đi nói đùa với ngươi sao? Ngươi gặp được quý nhân rồi, còn không mau tạ ơn?
- Dạ dạ dạ, tạ ơn đại lão gia. Đại lão gia là ân nhân cứu mạng cả nhà tiểu nhân.
"Phịch" một cái, Nhược Hiểu Sinh quỳ xuống đất, dập đầu lạy Diệp Tiểu Thiên, khiến rất nhiều nha sai không hiểu chuyện gì, đều tập trung ánh mắt về phía bên này.
Diệp Tiểu Thiên cười:
- Được rồi, được rồi, không cần phải cảm tạ, nếu vậy, bây giờ người đến đó luôn đi.
Diệp Tiểu Thiên chỉ tay lên núi, nói:
- Thấy chỗ đó không? Đó là dinh thự của bổn quan. Người đến đó, tìm một cô nương gọi là Thái Dương muội muội, nói là bốn quan bố trí người làm thợ trồng hoa, nàng ta sẽ sắp Lxếp cho ngươi.
Nhược Hiểu Sinh gật đầu lia lịa, lại luôn miệng cám ơn một hồi, rồi vui mừng rời khỏi nha môn, chân bước nhẹ nhàng như thể chuyện khổ sở lúc nãy chưa hề xảy ra.
Diệp Tiểu Thiên vào cửa, liền rẽ vào phòng thiệm áp, Tô Tuần Thiên lưỡng lự một chút, rồi đi thẳng ra phía sau.
Trong thư phòng nhỏ bên cạnh phòng khách, Tô Nhã mặc một bộ quần áo mỏng, đang cầm bút vẽ tranh hoa lan. Nếu xét về kỹ thuật, nàng vẽ còn giỏi hơn Hoa Tình Phong, đầu bút lông nhẹ nhàng chấm phá vài lượt, mấy gốc hoa lan liền hiện ra một cách sống động, hoa lá như muốn vươn ra khỏi trang giấy mà tỏa hương thơm ngát vậy.
Vẻ đẹp của Tô Nhã đang độ chín, da thịt trắng như tuyết, mắt hạnh mày liễu, sức quyến rũ đầy mê hoặc, hoa lan dưới ngòi bút của nàng cũng trắng nõn mà tao nhã, duyên dáng yêu kiều. Xưa nay trong việc vẽ hoa lan, có câu "ngắm lá hơn ngắm hoa", dưới ngòi bút của Tô Nhã, hoa lan trong tranh đúng là có thận.
Tô Nhã hài lòng mỉm cười, ghi một bài thơ vịnh lan lên bức tranh, rồi gác bút, cầm con dấu riêng định đóng dấu lên rìa bức tranh, đưa mắt mắt nhìn về phía cửa, thấy có một người đàn ông bước vào.
Phía nhà sau không có đàn ông tùy tiện xông vào, ngoại trừ Hoa Tình Phong, chỉ có em trai nàng là Tô Tuân Thiện, Tô Nhã khối âng lên, chỉ liếc nhìn bóng dáng lén lén lút lút là đã nhận ra Tô Tuần Thiên, nàng vẫn tiếp tục đóng dấu, hơi dài giọng:
1.30 11g5.
- Đang giờ làm việc, chạy ra sau làm cái gì?
Tô Tuần Thiên ló đầu ra nhìn quanh, đáp:
- LÀ, đệ không thấy anh rể ở phía trước, anh ấy không ở đây sao?
Đối mày thanh tú của Tô Nhã cau lại, cảnh giác hỏi:
- Đệ lại gây họa?
Tô Tuần Thiên mất hứng:
- Làm gì có? Đệ có việc nghiêm chỉnh muốn nói với anh rể đây.
Nói xong, Tô Tuần Thiên đến bên bàn, ngắm nghía bức tranh hoa lan, vui vẻ nói:
- Tỷ tỷ mới vẽ xong hả? Tuy đệ không am hiểu, nhưng thấy rất sống động. Tỷ tỷ, tặng bức tranh này cho đệ nhé!
Tô Nhã liếc nhìn y, buồn cười nói:
- Cái đồ lưu manh nhà cậu mà cũng muốn học đòi văn vẻ tư? Thích thì lấy đi, mình là chị em, khách khi cái gì.
Tô Tuần Thiên Lôi" một tiếng, thấy bức tranh đã khô, liền cuộn bức tranh lại. Trong thư phòng có ống đựng tranh, thấy em trai thích bức tranh đó, Tô Nhã cũng vui vẻ, liền lấy một cái đưa cho y cất tranh vào.
Tô Tuần Thiên thầm nghĩ: "Nhà Diệp điển sử vừa xây xong, mình đang lo không biết nên tặng cái gì, quà tặng ít tiền quá thì không được, mà quà quý giá quá thì mình lại không có nhiều tiền, chi bằng tặng thứ tao nhã, sẽ không phải cân nhắc chuyện tiền bạc nữa. Chị mình vẽ rất đẹp, thôi thì tặng bức tranh này làm quà vậy."
Tô Tuần Thiện giấu ống tranh trong tay áo, nói; - Anh rể đi vắng, thối đệ về trước đây.
Nói xong cũng không đợi Tô Nhã trả lời, y liền bước ra ngoài. Tô Nhã lắc đầu, bật cười:
- ỤChỉ giỏi bịa chuyện, cái tên tiểu tử không nên thân này thì có chuyện gì mà bàn bạc với anh rể kia chứ?
Tô Tuần Thiên từ thư phòng của chị đi ra, đang định quay về công đường phía trước, vừa mới qua cổng tròn, thì gặp Hoa Tình Phong. Hoa Tình Phong quay về nhà sau, định thay y phục, đúng lúc nhìn thấy Tô Tuần Thiên. Tô Tuần Thiên vừa thấy Hoa Tình Phong, đã hạ giọng nói:
- Anh rể, Diệp điển sử biết chuyện để mở sòng bạc rồi.
Hoa Tình Phong trông thấy em vợ, mặt vừa lộ vẻ tươi cười, chợt nghe câu này, mặt liền căng thẳng, vội hỏi:
- Hắn biết là ta vẽ đường cho đệ mở sòng bạc rồi hả?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận