Tô Tuần Thiện lắc đầu:
- Vậy thì không có, hắn chỉ biết để có chút liên quan tới sòng bạc đó, tình hình cụ thể thì không rõ. Đệ nói với hắn mình chỉ giúp Phong Linh Nhi để ý đến việc thu phí, hắn tin rồi, còn khuyên thuộc hạ mở sòng bạc không phải việc gì tốt, tuyệt đối không nên làm những chuyện thường thiên hại lý.
Hoa Tình Phong nghe vậy cũng yên tâm, thở phào:
- Vậy là tốt rồi, xem ra hắn cũng nghe được phong thanh người có liên quan phần nào với sòng bạc. Không sao, về sau người làm việc nên cẩn thận một chút, không nên thường xuyên xuất đầu lộ diện, có việc gì cứ để cho Phong Linh Nhi kia ra mặt đi, cứ cắm rễ sâu là được.
Tô Tuần Thiên gật đầu:
- Để hiểu rồi, cũng chỉ muốn báo cho tỷ phu một tiếng, để hiểu rõ hơn là được.
Hoa Tình Phong thở dài:
- Không quản lý việc nhà làm sao biết gạo muối đắt, lời này tuy hơi tục nhưng không hề không có lý. Ta cũng không có cách nào mới đành đưa ra hạ sách này. Tuân Thiên, việc này người phải cẩn thận mà làm mới được.
Tô Tuần Thiên lặng lẽ gật đầu:
- Đệ sẽ chú ý, huynh yên tâm đi.
Nhìn theo bóng lưng Tô Tuần Thiện rời đi, Hoa Tình Phong khẽ thở dài.
Trước kia y là một Huyện lệnh con rối, mọi việc đều do Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ ra mặt, tuy hơi uất ức một chút, nhưng nếu xua đuổi ý nghĩ đó trong đầu thì cũng khá thanh nhàn.
Mạnh Huyện thừa ngã ngựa, Hoa Tình Phong tranh thủ cướp lấy quyền lực của Mạnh Huyện thừa, cuối cùng cũng nếm được mùi vị dễ chịu khi có quyền lực trong tay. Nhưng quyền lực lớn bao nhiêu thì cũng phải gánh trách nhiệm và nghĩa vụ nhiều bấy nhiêu, vả lực, thì cần phải có một đám tâm phúc cho mình, mà muốn người ta dốc tâm dốc sức cho mình thì phải cho người ta đã lợi, nếu không vì sao người ta phải ra sức vì ngươi?
Phải biết, triều đình chỉ phát lương bỏng cho quan viên. Hoa Tình Phong với tư cách là thất phẩm trị huyện, mỗi tháng bổng lộc bảy thạch rưỡi, chút tiền ấy miễn cưỡng cũng chỉ đủ cho vợ chồng Hoa Tri huyện nuôi ba bốn nha hoàn hạ nhân, nhưng thân là Huyện lệnh một phương, thủ hạ khá nhiều, có ai là không cần dùng tiền? Lương tháng của những người này tất cả đều dựa vào Tri huyện đại nhân, nếu không liệu có ai cam tâm tình nguyện làm việc cho ngươi?
Từ trên xuống dưới, sư gia phải nuôi chứ? Kiệu phu phải nuôi chứ? Đầu bếp phải nuôi chứ? Nha hoàn cũng phải nuôi chứ? Trong Huyện nhà có cả tá đầy tớ nha hoàn, nếu muốn sai được những người này, đều cần phải nuôi.
Giống như các vị đại gia, nhị gia mà dân chúng phân biệt đẳng cấp. Đại gia thì phải có nhà lớn, giữ cửa, truyền tin, có thư ký, còn cả người phụ trách mài mực trong thiệm áp phòng. Bên dưới còn có một loạt nhị gia, kể cả phát thâm, trị đường, đóng dấu, vận vân. Đây chỉ là người làm trong Thiêm Áp Phòng, nếu người muốn sắp xếp một vài tâm phúc, tai mắt trong các bộ phận quan trọng thì cũng cần phải trả lương hàng tháng.
Tuy những người này ở trong phủ quan, luôn có thể kiếm tiền, nhưng người ta dùng bản lĩnh của mình kiếm tiền, Huyện thái gia người tất phải có lương tháng. Ngươi không phát lương, sẽ có các quan viên khác trả, vậy những viên tiểu quan này sẽ nghe lời người hay nghe lời ke kia?
Hoa Tình Phong tiếp quản quyền lực của Mạnh Huyện thừa, mới biết cái gọi là chí tôn trăm dặm, Tri huyện thực quyền cũng không phải dễ làm, muốn người ta cúi đầu nghe lệnh tất phải cho người ta một chút lợi ích thực tế. Nhưng y nào có tiền, huyện Hồ vốn là huyện nghèo, từ đời tiền nhiệm tới y đều bị Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chi bộ dùng thế lực chèn ép, bên dưới có hiếu kính cũng không đến lượt tay y, cho nên y mới nghĩ ra một cách như vậy để có tiền.
Không nghi ngờ gì, việc đánh bạc là một món mua bán một vốn bốn lời, nhưng đánh bạc lại bị cấm một cách chính thức, tuy lệnh cấm này hữu danh vô thực, khắp nơi trong thiên hạ đều có người xây đổ phường, sòng bài, nhưng cũng vẫn nhờ mua chuộc nha môn, giấu trên gạt dưới. Hơn nữa lúc trước y đã tâm huyết dâng trào mà ban bố một sắc lệnh nghiêm cấm đánh bạc, nên phải tạm đóng cửa tránh đầu sóng ngọn gió.
Hiện giờ Hoa Tình Phong thân là Tri huyện, lại muốn kinh doanh sòng bạc kiếm lời, đương nhiên phải đặc biệt để ý. Chuyện này giao cho người khác y sẽ luôn lo lắng, chỉ có giao cho chính cậu em vợ của mình mới cảm thấy thỏa đáng. Mà Tô Tuần Thiên là bộ đầu của bốn huyện, dựa vào thân phận này cũng có thể chấn nhiếp đám đạo chích địa phương, tránh việc người ta đến đập quán quấy rối.
Tô Tuần Thiên nghe Hoa Tình Phong bàn vậy rất sảng khoái đồng ý. Gã biết rõ tỷ phu cũng không dễ chịu, mấy năm nay chịu nhịn làm Huyện lệnh rất uất ức, khiến cho cậu em vợ là gã cũng thực không dám đứng thẳng lưng. Gã chỉ có một tỷ tỷ, đã gả cho Hoa Tình Phong, - đã là người một nhà, huống hồ, tuy tỷ phu này của gã vô năng, nhưng cũng rất quan tâm tới gã, bây giờ gã không phân ưu giúp lão thì còn có thể tìm ai?
Chỉ là, dù sao chuyện này cũng không thể để lộ ra, cho nên bây giờ Diệp Tiểu Thiên nhắc nhở một chút, Tô Tuần Thiên cũng hơi hoảng hốt. Có điều, khi nói chuyện với Hoa Tình Phong thực sự gã đã nghĩ, theo như lời nói, Diệp Tiểu Thiên chỉ nghe phong thanh chuyện gã có giao thiệp với sòng bạc thu tiền trà nước, không ngờ được ông anh rể mình lại là đại lão bản đăng sau.
Gần đây quan hệ giữa gã và Diệp Tiểu Thiên không tệ, gã tin chắc hắn cũng sẽ không tận lực đến tìm mình gây phiền phức, chỉ cần sau này cẩn thận một chút, không quá rêu rao là được. Nhưng gã nào có biết, khi càng không muốn gặp chuyện không may thì chuyện không may lại càng xảy ra, chẳng mấy chốc sẽ có tai họa rơi xuống.
Mặt trời sắp lặn, Diệp Tiểu Thiên đẩy chén trà uống tới nhạt cả nước ra, lập tức có một thư lại đi tới, rất tự nhiên cầm chén trà, đi thay trà cho Điền sử đại nhân.
Hắn duỗi cái lưng mỏi cứng, thấy các thư lại vẫn đang giả vờ giả vịt ôm bút lông bên cạnh, không khỏi cười nói:
- Được rồi, thế thôi, mọi người giải tán đi.
đều tươi cười rạng rỡ, nhao nhao đứng dậy chào Điền sử đại nhân. Nhưng bọn họ vẫn chỉ vừa nói vừa dọn dẹp linh tinh, không một ai chịu bước ra ngoài trước Diệp Tiểu Thiên cũng đã làm tạp dịch, đương nhiên hiểu tâm lý của bọn họ, hắn mỉm cười, đứng dậy ra khỏi phòng. Chân trước của hắn vừa bước ra, lập tức nghe thấy tiếng bàn ghế xổ sau lưng, chắc hẳn các thư lại đang lục tục đi ra cửa.
Mặt trời vẫn đọng trên đỉnh núi phía tay, mà nhà hắn ở trên sườn núi phía tây, từ góc độ này mà nhìn thì giống như mặt trời được đính lên mái hiên nhà hắn vậy. Vầng mặt trời vàng hồng nhàn nhạt xinh như quả trứng muối.
Diệp Tiểu Thiên đã dần quen với thời gian ở đây, so với khi làm tạp dịch ở thiên lao trước kia, đương nhiên vẫn là tùy ý chủ động về thời gian, hiện giờ cả ngày hắn đều cảm thấy tinh thần sáng láng, dường như không dùng hết được năng lượng, đại khái là quá tư rảnh rỗi.
Hiện giờ hắn không chỉ nhàn hơn, mà lương cao hơn, thể diện cũng nhiều hơn. Trước kia chỉ làm tạp dịch trong lao, hắn phải nhìn mặt người ta mà làm việc, kể cả là người bị nhốt trong lao. Bây giờ, rất nhiều người phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, điều này trước kia hắn còn không dám nghĩ tới.
Ngẩng đầu nhìn, trên núi có một dải khói bếp bay lên, lòng hắn ấm áp, biết rằng đó là Thái Dương muội muội đang chuẩn bị cơm tối đón mình.
Hắn thuê năm đầu bếp, với phủ đệ khổng lồ hiện tại của hắn, cần phải thuê thêm hơn mười hạ nhân, năm đầu bếp lo việc nấu nướng vẫn còn hơi thiếu, cũng may cả năm người đều mang theo đồ đệ, cũng có thể xoay xở được. Có điều, khói bếp bốc lên sớm như vậy, chắc hẳn không phải do mấy đầu bếp này nấu bữa tối, mà là Thái Dương muội muội hâm canh cho hắn.
Trước kia hắn thực không biết nàng lại biết nấu cơm, lại còn nấu canh, bây giờ nàng nghiễm nhiên tự coi mình là quản gia Diệp phủ. Nhà không có nữ chủ nhân, việc ăn uống của Diệp Tiểu Thiến nàng cũng tự ôm lấy, không cho người khác nhúng tay vào.
Nàng nói, Diệp Tiểu Thiên phải vất vả ở huyện nha, nên mỗi ngày đều hầm một nồi canh đề bồi bổ thân thể cho hắn, ngay cả giữa trưa cũng cố ý xuống núi đưa canh cho hắn. Ý tốt như vậy, hắn nào có đạo lý từ chối. Thực ra người phương bắc không thích ăn canh lắm, có điều một ngày ba bữa đều có canh, hắn cũng dần thích món này.
Một thiếu nữ Sinh Miêu nhỏ nhắn mặc trang phục người Miêu, xinh đẹp đáng yêu, xuân sắc mơn mởn, ngày nào cũng ra vào công môn, dần dần cũng trở thành một cảnh quen thuộc dễ thương trong huyện nha. Rất nhiều tiểu quan bộ khoái, nha sai tạp dịch, giờ nghỉ trưa lại bung một cái bát lớn chất đầy đồ ăn ngồi xổm hai bên cửa nhìn Thái Dương muội muội mang theo hộp cơm nhẹ nhàng đi qua trước mặt mình, nghe tiếng chuông bạc định đương ở chân nàng, ngắm bờ eo thon bé bỏng mềm mại. Một bữa cơm hoàn mỹ, vừa có thực, vừa có sắc.
Thái Dương muội muội ở trong một nhà ngang trong Diệp phủ. Dù sao trong tòa phủ đệ này cũng quá nhiều phòng, tiểu viện cũng khá lớn, rất nhiều phòng còn để trống, chẳng có ai ở. Thái Dương muội muội tự cho mình là tổng quản đương nhiên nước lên thì thuyền lên, cần biết, trong một vài đại hộ, ngay cả thiếp thất cũng không được sống một mình một tiểu viện.
Trong tiểu viện của Thái Dương muội muội có hai nha đầu cho nàng sai sử, đồng thời cũng có một nhà bếp nhỏ, ba bữa mỗi ngày nàng nấu cho Diệp Tiểu Tiên cũng là từ đây.
Lúc này, một nha đầu ngồi xổm trước là châm củi nhóm lửa, Thái Dương muội muội mặc một chiếc tạp dề màu xanh da trời điểm hoa, xăn tay áo, lộ ra một đôi cánh tay trăng nõn nà, nhìn một loạt nguyên liệu trên bàn, hớn hở nói:
- A, may mà ta đã chuẩn bị từ sớm, món súp ngũ tiên này cần nhiều nguyên liệu như vậy sao.
Nàng quơ tay với một con dao sắc lẹm, một tay năm lên một thứ to tướng trong chậu...
- Oa, con cá lớn như vậy nhất định rất bổ. Thái Dương muội muội vui vẻ ấn dao lên bàn, tay phải sáng như tuyết băm rau thoăn thoắt, con cá to đùng đã bị chặt làm hai.
Nàng giơ tay chém xuống, năm cây roi thịt dưới dao của nàng trở thành một đống thịt không thể nhận ra.
Linh chi, sâm Cao Ly, thục địa, sinh ma hoàng, khiêu khổng ấn, triển thị...
Đây không phải lần đầu tiên Thái Dương muội muội nấu canh cho Diệp Tiểu Thiên, nên rất - quen tay bốc từng loại nguyên liệu.
Bốc một năm "Dâm dương hoắc", đột nhiên nàng lẩm bẩm "Đúng rồi, lần trước Tiểu Thiên ca có phàn nàn canh hơi nhừ, nhất định dâm dương hoắc sẽ rắn hơn". Nàng vừa nói vừa thả thêm một chút vào nồi.
Mấy chục loại nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, mấy cây roi thịt đã được rửa trắng được thả vào chảo xào xốp giòn, nước ấm lại thấm, lại trụng qua nước sôi đổ bọt đi, lại dùng nước lạnh tẩy trắng một lượt, tới khi sạch hết mùi khai mới bỏ vào nồi, đun lửa lớn cho sôi lại đun lửa nhỏ, độ một túi nguyên liệu lớn vào trong.
Nàng thoải mái vỗ vỗ tay, sắc mặt hưng phấn:
- Thành rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận