Diệp Tiểu Thiên thong thả bước vào hậu viện, thần thái khoan thai như đi dạo trong sân vắng.
Mỗi lần thư thả bước vào đại trạch, hắn đều cảm thấy rất đặc biệt "Đây là nhà của ta, bây giờ ta cũng là người có tiền rồi! Thực là muốn gọi những người hàng xóm kia tới nhìn một cái. Diệp gia Nhị tiểu tử là ai?".
Chức quan Điển sử cho hắn địa vị trong thế tục. Thần Điện không chỉ có tài bảo vô tận, còn có vô số tín đồ sẵn sàng vì một lời của hắn mà quyết sinh quyết tử, cho hắn tài phú và quyền lực. Bỗng nhiên có được tất cả những thứ đó, Diệp Tiểu Thiên không tránh khỏi tâm lý hoang phí. Tâm lý dương dương tự đắc này cũng chỉ để thỏa mãn một chút hư vinh từ trong đáy lòng hắn, chứ không dám phô trương, nếu không nhất định sẽ bị Đại Hanh coi thường.
Một tiểu nha đầu đang tuổi lớn ôm một thùng gỗ đựng đầy quần áo tươi tươi tắn tắn đi men theo mái hiên ra ngoài rừng trúc, còn khe khẽ hát thầm, bất ngờ thấy Diệp Tiểu Thiên, nàng hoảng sợ, vội dừng lại nhún eo:
- Lão gia!
Đây là một trong những tiểu nha hoàn mà người môi giới đưa tới cho Diệp Tiểu Thiên. Điển sử đại nhân muốn tìm người giúp việc trong nhà, người nọ lại dám không tận lực sao? Y chọn người cho Diệp Tiểu Thiên đều ưng mắt tang tai, thông minh hiểu chuyện, gia thế lại trong sạch. Nha đầu này tên La Nguyệt Nhi, nhanh nhẹn ngoan ngoãn, thường ngày cũng vui vẻ, hắn sắp xếp cho ra hậu viện làm việc.
Hắn vừa thấy cô bé lập tức trèo lên cái giá lão gia, uy nghiêm nhìn cô bé mỉm cười gật gật đầu, chắp hai tay sau lưng, bước chân chữ bát, không nhanh không chậm đi thẳng về phía trước. La Nguyệt Nhi đợi hắn đi khỏi mới kín đáo le lưỡi, men theo con đường nhỏ đầy hoa cỏ mà đi, không dám chạy nữa, hát cũng không dám.
Diệp Tiểu Thiên chắp hai tay sau lưng đi được vài bước, quay đầu nhìn theo bóng lưng cô bé đã ôm chậu quần áo.
Vòng eo bé xíu thắt một cái đai sặc sỡ, nhìn có vẻ rất yếu đuối, quần dài ôm sát khoe đường cong, bờ mông nhỏ vẫn chưa nấy nở. So ra, nếu nó lớn hơn cái eo một chút nữa có lẽ sẽ nữ tính hơn nhiều.
Ngắm cái mông nhỏ ngúng nguẩy hồn nhiên kia, hắn lại cảm thấy có phần viên mãn, lại tự chửi mình "Tội lỗi! Tội lỗi! Nhất định ta đã đến mùa động dục! Nghĩ kỹ thì ta cũng đã hai mươi tuổi rồi đó, vẫn còn chưa được ăn mặn đấu. Oánh Oánh, nếu không gặp lại nàng, ta sợ không thể thủ thân như ngọc rồi..."
Nghĩ đến chướng ngại Hạ gia bày ra để ngăn cản mình và Oánh Oánh, hắn nhíu mày, nhưng một tiếng gọi ngọt ngào đã chặn đáng suy nghĩ đau khổ của hắn.- Tiểu Thiên ca, huynh về rồi!
Thái Dương muội muội vui vẻ ra đón chào, chiếc chuông bạc trên mắt cá chân rung lên đỉnh đương, nhưng hoàn toàn không khiến cho người ta cảm thấy phiền, chỉ thấy tiếng chuông như tiếng nhạc khiến người ta vui vẻ. Hắn gật đầu:
- Diêu Diêu đâu rồi? Sao không thấy con bé?
Nàng rất tự nhiên chạy quanh người hắn, cởi áo khoác giúp hắn:
- Diêu Diêu vẫn đang luyện chữ, bảo nó nghỉ một chút nó cũng không nghe.
Hắn lắc đầu bật cười:
- Tiểu nha đầu này lại hiếu học như vậy à. Đúng rồi, lão Mao đâu? Chẳng mấy khi không thấy y ồn ào như thế này.
Nàng treo áo hắn lên móc, dấp rớt một chiếc khăn mặt trắng như tuyết, vắt khô rồi đưa cho hắn, một cách rất tự nhiên và thành thục, như một vị thế tử ôn nhu hiền thục. Nghe hắn hỏi vậy, nàng hé miệng cười:
- DY đó hả? Y và Vân Phi đã theo Đông Trưởng lão lên núi rồi.
- DA? Đông Trưởng lão lại lên núi sao?
- Đúng vậy! Đông Trưởng lão nói, mùa đông sắp tới rồi, cần phải tranh thủ bắt một ít côn trùng, tranh thủ đại ca nhàn rỗi sẽ dạy ngươi luyện cổ. Muốn bắt được độc trùng thì phải vào trong núi sâu, nên hôm nay không về.
- LVân Phi đi theo thi cũng không có gì lạ, chỉ là lão Mao sợ nhất côn trùng, mà lại chịu theo lên núi sao?
- Đại khái là cả ngày Mạo đại ca nhìn Đông Trưởng lão chăm sóc lũ sau đó, dân thành quen.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu:
- Cũng phải, quen rồi đương nhiên không còn sợ nữa. Hắn lau mặt, không phát hiện Thái Dương muội muội đang lè lưỡi.
Thực ra, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, lão Mao ăn ngon lười làm lại sợ côn trùng, tính cách đó sao có thể dễ thay đổi như vậy? Hoa Vân Phi lo lắng Đông Trưởng lão mắt mờ như vậy lại một mình lên núi bên xung phong nhận đi cùng. Khi ấy Mao Vân Trí không ở đó, mà đang nằm phơi nắng trên ghế trong hoa viên.
Vừa lúc ấy, Thái Dương muội muội theo tiếng chuông đáng yêu đi tới:
- Mao đại ca, Đông Trưởng lão muốn lên núi, ngươi không đi sao?
Mao Vân Trí đang phơi nắng hơi buồn ngủ, ngáp một cái, lười biếng đáp:
- DAi muốn cùng lão đầu nhi kia lên núi chứ? Quá khổ đi. Ta không đi. Ta trong nhà giúp đại ca...
Nàng vân về lọn tóc, đôi mắt đẹp lưu chuyển, ôn nhu hỏi lại:
- Mao đại ca, người thực sự không đi sao?
Gần đây giác quan thứ sáu của Mao Vấn Trí đột nhiên nhạy cảm hơn. Y mở mắt, thấy nàng đang cười đến là ngọt ngào, đôi mắt to đầy quyến rũ, không hiểu sao, một luồng hơi lạnh xộc từ bàn chân lên tận chân tóc.
Nàng vẫn ngọt ngào cười nói:
- Mao đại ca không đi thì thôi, phòng bếp vừa mua được mấy con cá biển, ta muốn nấu ít canh cá biển cho Tiểu Thiên ca ca. Có thể làm phiền Mạo đại ca một chút không?
- Không!
Nghe thấy hai tiếng "cá biển", Mao Vấn Trí nhảy dựng lên như phản xạ có điều kiện, hú lên quái dị:
- Ta muốn lên núi! Ta muốn lên núi! Ta sẽ lên núi! Đông Trưởng lão, chờ ta một chút... Y vừa tru lên vừa cuống cuồng đuổi theo Đông Thiên và Hoa Vân Phi như chó đuổi sau lưng.
Côn trùng tuy đáng sợ, leo núi tuy vất vả, nhưng làm sao có thể đáng sợ bằng Thái Dương muội muội? Y sợ nàng đến tận xương tủy.
Đương nhiên Diệp Tiểu Thiên không biết chuyện này, nghe nói Mao Vấn Trí đã đổi thái độ còn rất vui. Rửa mặt xong, hắn đưa khăn cho Thái Dương muội muội, cười nói:
- Ta đi xem Diêu Diệu. Chăm học là rất tốt, nhưng nó còn nhỏ, cũng không cần phải quá vất vả. Ta cũng không hy vọng nó thi đỗ Trạng Nguyên.
Thái Dương muội muội ngọt ngào nghe lời:
- Được! Nhân gia đã chuẩn bị cơm tối cho người rồi, ra ăn luôn nhé!
Diệp Tiểu Thiên vào trong thư phòng, chỉ thấy Diêu Diêu đang chăm chú viết từng chữ một lên giấy.
Diêu Diêu đã qua sinh nhật, bây giờ con bé đã bảy tuổi. Ở phía nam, rất nhiều cô nương dân dã mới mười hai mười ba đã lập gia đình, bảy tám tuổi đã coi như cô nương sắp lớn. Còn Diêu Diêu, tuy tâm trí lớn trước tuổi, nhưng dáng người lại nhỏ nhắn xinh xắn, xem chừng còn nhỏ hơn tuổi thật một chút.
Con bé ngồi lên ghế dựa, cố hết sức để viết chữ, dưới mông kể tới hai cái đệm. Một tiểu cô nương búi tóc song giác cầm cây bút lông xem chừng còn lớn hơn cả bàn tay của mình, khuôn mặt trăng trẻo tập trung, từng nét từng nét viết chữ, cực kỳ trong sáng đáng yêu.
Nhìn cảnh này, từ trong lòng Diệp Tiểu Thiến dâng lên một thứ tình cảm của người cha, người anh dành cho con gái đầy ấm áp. Từ khi đưa con bé từ Tĩnh Châu Dương gia ra, gần hai năm sớm chiều ở chung, nương tựa lẫn nhau, hắn đã xem con bé là người thân của mình từ lâu. Hắn nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Diêu Diêu. Con bé vẫn đang tập trung luyện chữ vẫn chưa nhận ra.
Hắn nín thở nhìn theo từng nét bút của con bé, tới khi con bé viết xong mới khẽ cười nói:
- Diêu Diêu nhà ta rất biết nghe lời, viết chữ nghiêm túc như vậy. Được rồi, ăn một miếng cũng không mập ngay được, học chữ cũng chỉ thế này thôi, hôm nay tới đây thôi, đừng để mỏi mắt quá.
- Tiểu Thiên ca ca! Diêu Diêu giật mình phát hiện Diệp Tiểu Thiên ở bên cạnh, vui vẻ tươi cười, từ trên ghế trượt xuống đất, nhào vào lòng Diệp Tiểu Thiên.
- Tiểu Thiên ca ca, ca về lúc nào vậy? Diêu Diêu ôm cổ Diệp Tiểu Thiên vui vẻ hỏi.
- Được một lúc rồi, thấy Diêu Diệu nhà ta tập trung như vậy cũng không dám quấy rầy.
Được khen, con bé xấu hổ le lưỡi. Hắn bế nó ra ngoài:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Diêu Diệu, ca ca chỉ hy vọng muội học được chữ, lớn lên làm một cô nương hiểu biết lễ nghĩa, không chờ muội đi thi Trạng Nguyên, không cần phải cố sức như vậy đâu.
- Vậy sao được. Người ta muốn đọc sách, muốn học thật giỏi! Nghe câu trả lời của trẻ con, hắn rất vui, nhưng không hiểu lắm tâm tư của tiểu nha đầu пау.
Vốn trước kia Diêu Diệu cũng học được một ít chữ từ Thủy Vũ, nhưng giáo thư tiên sinh lại không biết điều này, mới đầu chỉ dạy nó một vài chữ đơn giản, gần như nó đọc.một lần là nhớ, khiến cho giáo thư tiên sinh vô cùng vui mừng, gặp ai cũng khoe tiểu hài tử thông minh hơn người, là một thần đồng.
Lời khen như vậy có thể sẽ khen hư mất một đứa trẻ con, nhưng cũng là áp lực cho con bé. Sau này, chữ dạy càng lúc càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, có một vài chữ trước kia nó chưa từng học, vì không muốn giao thư tiên sinh thất vọng nên con bé rất cố gắng, học đi học lại nhiều lần, cần phải chắc chắn hôm sau đi học có thể nhớ rõ.
Trong suy nghĩ của tiên sinh, đây là học trò giỏi nhất của mình, chỉ tiếc nó là một đứa con gái, cho dù học hết thiên nhân nhưng cũng không thể ra làm quan, đâm ra tiếc nuối vô hạn. Con Diêu Diêu, con bé đã bí mật cố gắng vất vả vô cùng.
- Diêu Diêu, rửa tay đi ăn cơm thôi.
Diệp Tiểu Thiên bế con bé vào phòng khách. Thái Dương muội muội đã sắp một bàn đồ ăn, đang chia bát đũa. Con bé vàng giòn tan, tuột xuống khỏi ngực Diệp Tiểu Thiên chạy tới bên bồn rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn, Diệp Tiểu Thiên nghi thấy hương thơm hấp dẫn, lần theo mùi hương mà nhìn, cười khen:
- Lại là canh hầm sao? Giờ ta ăn nhiều thành quen rồi, đúng là rất thơm đấy. Mấy hôm nay tinh thần luôn tươi tỉnh. Diêu Diêu, không cần kiêng ăn nữa, tối nay cũng uống một bát đi...
- Đừng...
Thái Dương muội muội vội vàng ngăn lại, thấy ánh mắt kỳ quái của Diệp Tiểu Thiên, vội cuống lên giải thích:
- A, súp này... trong này có rất nhiều thuốc đông y, bồi bổ cho nam nhân là tốt nhất, cô nương gia không nên uống, nếu không môi tóc gáy đều rậm, như mọc râu vậy.
Thường Diêu Diệu cũng không thích ăn canh, nghe nói ăn canh này sẽ mọc ria mép, rất khó coi, vội vàng lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi. Diệp Tiểu Thiên thoải mái nói:
- Thì ra là vậy, đồ bổ cho nam nữ quả thực rất khác nhau. Ta chỉ uống một mình thôi.
Hắn húp một ngụm canh, thưởng thức trong miệng, khen:
- Làm khó muội rồi, mỗi lần nấu canh đều phải vất vả, nấu nướng, củi lửa, vất vả hơn nấu thường nhiều. Dứt lời, hắn bưng bát uống một hộp lớn.
Thái Dương muội muội nhìn hắn uống canh, đôi mắt cười híp lại cong cong như hai lưỡi câu, đắc ý như có một con cá rất lớn vừa cắn câu, cười rất ngọt...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận