Sau khi ăn xong cơm tối, Diêu Diệu hàn huyên với Diệp Tiểu Thiên một hồi, đang định trở về phòng xem sách thì bị hắn ngăn lại. Tiểu Nha đầu không vui, bĩu môi tỏ ý không thoải mái. Nhưng, Diệp Tiểu Thiên chỉ cần kể câu chuyện đùa nàng, thì nàng lại quên sạch mọi việc.
Đợi đến khi nha đầu này đã ngáp dài ngáp ngắn, Diệp Tiểu Thiên liền đưa nàng về phòng ngủ. La Nguyệt Nhi hiện tại trở thành nha đầu trong phòng của Diêu Diêu. Bởi vì Diêu Diêu còn nhỏ, nên La Nguyệt Nhi không ngủ ở phòng bên mà ngủ cùng một gian với nàng để tiện bề chăm sóc.
Diệp Tiểu Thiên giao Diêu Diêu cho La Nguyệt Nhi rồi trở về phòng mình. Thái Dương muội muộc đã chấm đèn cho hắn, vừa nhìn thấy hắn, Thái Dương muội muội liền cười tự nhiên, nói:
- Tiểu Thiên ca, muội trải giường cho huynh, cả ngày mệt mỏi rồi, huynh nghỉ sớm đi.
Không đợi Tiểu Thiên trả lời, Thái Dương muội muội liền tự nhiên bước đến trải giường cho hắn.
Diệp Tiểu Thiên rót chén trà lạnh uống, vừa quay đầu lại, trong lòng đột nhiên nóng lên, khí huyết dâng trào. Thái Dương muội muội mặc một chiếc quần thụng màu hồng, bộ ngực nở nang, vòng eo nhỏ, mông đầy đặn, kết hợp với một thân trang phục như vậy, bò tới bò lui trên giường, những đường cong nhấp nhô làm cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ mạnh mẽ động tâm.
Thân hình có độ lồi lõm tiêu chuẩn của Thái Dương muội muội đang quỳ trên giường, chiếc mông vốn dĩ đầy đặn bởi vì tư thế đó mà càng căng phồng hơn. Hơi động đậy một chút, chiếc quần liền hơi siết lại, lộ ra đường cong mềm mại, cực kỳ mê người.
Diệp Tiểu Thiên vừa mới uống một ly trà lạnh, nhưng lại giống như uống vào một bình rượu mạnh, trong bụng giống như có một cái bếp lò đang cháy bùng bụng, làm cho cái kia của hắn cương lên.
Diệp Tiểu Thiên nuốt nước miếng. Ma xui quỷ khiến, hắn bước lại gần. Vừa tiến lại, thì "vầng trăng" tròn đầy đã hiện ra rõ ràng trước mắt, mềm mại đầy đặn. Kỳ lạ, đường cong tròn trịa đó tại sao chỉ có ở trên người nữ nhân, mới làm cho người ta vọng "nguyệt" mà hóa "sói".
Lúc này, Thái Dương muội muội cũng không biết Diệp Tiểu Thiên đã bước đến sau lưng. Nàng nhẹ nhàng cẩn thận giống như đang trải chăn đệm cho trượng phu của mình vậy. Khi nàng đã trải xong, lui về phía cạnh giường, thì Diệp Tiểu Thiên đang nhìn chằm chằm vào đường cong tròn đầy, tâm trạng căng thẳng giống như một tiễn thi lần đầu đến võ trường học bắn cung nhìn tấm bia tròn. Mũi tên rời dây cung, thì ánh mắt cũng hướng đến hồng tâm đã bị bắn xuyên qua vô số lần.
Kết quả, Thái Dương muội muội đột nhiên lùi lại, Diệp Tiểu Thiên không kịp né tránh, nàng "a" một tiếng, đâm vào người hắn. Diệp Tiểu Thiên "giật mình" một cái, cách tầng sa mỏng, như vẫn có một cảm giác tuyệt vời không nói lên lời, kích thích đến nỗi làm hắn mất lý trí.
Diệp Tiểu Thiên thở dốc, dang mạnh hai tay, muốn ôm vòng eo nhỏ nhắn kia, hắn biết Thái Dương muội muội sẽ không cự tuyệt hắn, mà điều này càng cổ vũ dũng khí của "Tiểu ca ca". Nhưng đúng lúc này, cửa phòng có tiếng đập:
- Lão gia, lão gia, có một Công gia họ Tô trong nha mốn tìm ngài, lão gia.
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên lùi lại một bước, lý trí đột nhiên chiến thắng. Thái Dương muội muội cũng không biết trong lúc vừa rồi nàng đã gân "đại công cáo thành", chỉ tiếc là lại bị cái tên khốn kiếp họ Tô kia làm hư mất chuyện tốt, nếu không thì lúc này nàng nhất định hùng hổ xông ra ngoài, đem tất cả sự tức giận phát tiết lên người gã rồi nói sau.
Thái Dương muội muội đột nhiên đâm vào người Diệp Tiểu Thiên, tuy hai người luôn cởi mở, thoải mái, nhưng trong căn phòng yên tĩnh ban đêm, cũng không tránh khỏi chút ngượng ngùi Tiếng gọi của người bên ngoài, vừa đúng lúc giải thoát nàng khỏi sự xấu hổ. Nàng đứng bên cạnh giường, Diệp Tiểu Thiên có tật giật mình vội vàng xoay người ra cửa, nói:
- Nhược Hiểu Sinh?
Người đứng ở trước cửa nói:
- Dạ, lão gia. Tiểu nhân nói ngài đã ngủ, nhưng Tô Công gia kia nói có chuyện gấp, nhất định phải gặp được lão gia.
Nha huyện huyện Hồ, Công gia có họ Tô, hơn nữa lại có giao tình mật thiết đến nỗi đu Diệp Tiểu Thiên vào lúc này, ngoài Tô Tuân Thiên thì còn có thể là ai. Hơn nữa, lúc này mà Tô Tuần Thiền đến, chỉ e là thực sự có chuyện gấp, tất cả những rung động của Diệp Tiểu Thiên đều tan biến, hắn cao giọng đồng ý, sau đó mở cửa.
Thực ra, cửa vốn không cài then, nhưng Nhược Hiểu Sinh không dám tùy tiện đẩy cửa vào. Sau khi y đến Diệp phủ, hoàn cảnh gia đình túng quẫn đến nỗi Thái Dương muội muội nghe xong không đành lòng, liền tìm việc cho cả cha mẹ và vợ y trong Diệp phủ. Cha mẹ và vợ ngày nào cũng nhắc nhở y, nói trong nhà lớn có nhiều quy tắc, nhất định phải quý trọng cơ hội hiếm có này, cho nên Nhược Hiếu Sinh vô cùng cần thận tuân thủ các quy củ Thấy Diệp Tiểu Thiên đẩy cửa đi ra, Thái Dương muội muội "leng keng" theo sau, Nhược Hiểu Sinh cũng không bất ngờ. Thái Dương muội muội dung mạo xinh đẹp, chủ nhân còn trẻ lại chưa vợ, bọn họ ở cùng một chỗ mới là bình thường. Nếu không, bọn họ sẽ nghi ngờ liệu chủ nhân mình có bị biến thái hay không?
Diệp Tiểu Thiên vội hỏi:
- Tô quan sai đó hiện ở đâu?
Nhược Hiểu Sinh lập tức đáp:
- Vốn dĩ tiểu nhân muốn để y chờ bên ngoài, nhưng y lại nói có chuyện gấp, nhất định phải gặp lão gia, không nghe tiểu nhân ngăn cản liền xông vào, hiện tại đang ở phòng khách.
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nói với Thái Dương muội muội:
- Ta đi gặp y một lát.
Thái Dương muội muội lấy áo khoác từ trên kệ xuống, giúp hắn nhanh chóng mặc vào, sau đó Diệp Tiểu Thiên chạy đến phòng khách.
Trong phòng khách, Tô Tuần Thiên như kiến bò chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên đến, liền lao về phía trước, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ rạp xuống đất, ôm lấy đùi Diệp Tiểu Thiên, bị thiết nói:
- Điền sử cứu ta, đại nhân cứu ta.
Diệp Tiểu Thiên thấy thái độ này của gã, vừa tức vừa buồn cười. Cái tên này làm gì đây? Hát tuồng sao? Diệp Tiểu Thiên vừa bị gã xóa đi một bụng dục niệm trong lòng đang phát hỏa, tức giận nói:
- Có chuyện gì thì nói đi.
Tô Tuần Thiện vẻ mặt đưa đám nói:
- Đại nhân, ty chức làm loạn gây chết người rồi. Đại nhân, người nhất định phải giúp huynh đệ một tay, nếu người vứt bỏ ta, ta nhất định không còn đường sống.
Diệp Tiểu Thiên biến sắc, lập tức quay đầu lại, thấy Nhược Hiểu Sinh đang buông tay đứng ở trước cửa, nghe thấy vậy cũng cực kỳ kinh hãi nhìn vào. Diệp Tiểu Thiên vội quát khẽ:
- Lui xuống.
- LA, dạ.
Nhược Hiểu Sinh mỗi ngày đều bị cha mẹ và vợ dặn dò:
- Nhà giàu có nhiều quy củ, chuyện không nên nghe thì phải giả điếc, không nên nhìn thì phải giả mù, không được cử động thì phải coi mình là người chết. Kết quả, vẫn nghe thấy chuyện mình không nên nghe, trong lòng vô cùng ảo não. Chỉ hận bản thân không phải là kẻ mù, điếc hay người chết. Y vội vàng vâng dạ, rồi nhanh chóng biến mất.
Y là thợ tỉa hoa trong Diệp phủ, cha y là người coi cửa, nên cả nhà y bình thường đều ở phòng cho gác công, vừa rồi sợ Diệp Tiểu Thiên còn có cái gì cân phân phó, lại không d. đi xa, chỉ đứng ngoài của viện. Diệp Tiểu Thiên cũng không để ý đến, kêu Tô Tuần Thiên đứng dậy:
- Ngươi đừng vội, mau kể toàn bộ sự việc cho ta.
Tô Tuần Thiên tràn đầy sợ hãi, hổ thẹn kể lại toàn bộ câu chuyện cho Diệp Tiểu Thiên. Hóa ra, hôm nay y đến sòng bạc xem, gặp phải một con bạc bị thiếu tiền.
Sòng bạc của bọn họ xây ở chỗ Diệp Tiểu Thiên ở khi vừa đến huyện Hồ - Thiềm Cung Uyển. Kỳ thực, "ông già thỏ" kia ngày ngày nếu không phải bị đám nam nhân cầm "chày giã thuốc giã không ngừng thì tiệc rượu liên miên, không thì chỉ có đánh bạc, chỉ là cũng đánh ít mà thôi.
Từ khi cùng Tô Ban đầu kết thân, có huyện nha làm chỗ dựa, sòng bạc của bọn họ mới chính thức tuyên bố thành lập, hơn nữa quy mô ngày càng lớn. Cho đến hôm nay, sòng bạc này đã thay thế cả kỹ nam và kỹ nữ, trở thành lĩnh vực hốt bạc nhất của Phong Linh Nhi.
Tối nay, có một con nợ lớn đến đánh bạc. Thẹn quá hóa giận, liền nói người thắng là kẻ có mánh khóe mà sòng bạc tìm về, lại gây ầm ĩ cố ý quỵt nợ. Tô Tuần Thiên sao có thể ngồi nhìn, gã vốn phụ trách trấn áp địa bàn sòng bàn thông qua quyền lực trong tay. Tô Tuần Thiên mang theo một nhóm tay chân đến xem xét. Không ngờ lại biết kẻ đó, chính là Lý Ngôn Đình, người hai hôm trước lấy lãi cao của Nhu Hiểu Sinh, người mà cả gia đình chỉ dựa vào trồng ruộng mà sống.
Lý Ngôn Đình hôm nay uống chút rượu, hưng phấn chạy đến sòng bạc. Không nghĩ đến không thắng được, ngược lại còn thua sạch. Thẹn quá hóa giận, lại thiếu nợ rất nhiều, liền nảy ra ý định ăn quỵt.
Tô Tuần Thiên thấy gã, ý định mạnh mẽ giáo huấn gã một phen biến mất, chỉ định nói chuyện một chút. Lý Ngôn Đình cũng coi như là xuất thân từ một gia đình khá giả, tốt xấu gì cũng là người có mặt mũi. Hơn nữa, bảy người huynh đệ Lý gia và hai người tỷ tỷ đều là người có tiếng trong vùng, thông gia với người khác, cuộc sống phát triển, dần dài cũng là một nhà trăm miệng ăn.
Cho dù hiện tại huyện nha cũng có thế lực khá mạnh, nhưng cũng không thể quá mức khinh thường một nhà như vậy. Tô Tuần Thiên cũng chỉ muốn mượn thế ra oai, chỉ gần gã trước mặt mọi người thu lại câu nói "sòng bạc giở trò", đồng thời trả lại toàn bộ số nợ, thì dựa vào quan hệ cá nhân có thể miễn cho gã một nửa.
Ai ngờ, tên Lý Ngôn Đình là người thà chết chứ không muốn bỏ tiền, sống chết cũng không đồng ý, ngược lại, thấy Tô Tuần Thiên có chút kiêng dè, thêm men rượu vào liền làm lớn chuyện thêm. Lý Ngôn Đình chửi bới, lại nợ tiền không chịu trả, thì sòng bạc của y làm sao có thể hoạt động tiếp? Y còn có mặt mũi nào lấy một phần lợi nhuận trong tay Phong Linh Nhi.
Tô Tuần Thiên tức giận hét lên một tiếng "đánh", mấy tên lưu manh xông tới, đánh cho Lý Ngôn Đình tối tăm mặt mũi. Kết quả, cũng không biết ai đó chúng chỗ hiểm của gã, phát hiện thấy không ổn, cầm đèn ra soi, Lý Ngôn Đình đã chỉ còn thở ra, không có hít vào nữa.
Tô Tuần Thiên cực kỳ kinh hãi, tại huyện Hồ chỉ có Tề Mộc mới đủ tàn ác làm cho người ta dám giận nhưng không dám lên tiếng. Huyện nha mặc dù hiện tại có chút quyền lực, nhưng cũng chỉ có thể trấn áp được đám thứ dân, tuyệt đối chưa đến mức mà quan huyện lên tiếng, tất cả đều không dám ho he.
Một khi trăm người nhà Lý gia đến chặn của huyện nha, đòi giao hung thủ, y nên làm thế nào mới được? Y mang Lý Ngôn Đình ra khỏi sòng bạc, nhưng có hơn trăm con bạc tận mắt nhìn thấy, căn bản không gạt được người khác. Một khi Lý gia làm lớn chuyện, thì ngay cả chuyện y với thân phận Ban đầu của huyện nha mở sòng bạc cũng bị phanh phui, đến lúc đó đại sự đều hỏng.
Diệp Tiểu Thiên đã rõ ràng tất cả, trầm giọng hỏi:
-]Chuyện này sao không tìm anh rể ngươi?
Tô Tuần Thiên mắt sưng đỏ, khuôn mặt đầy vẻ bi phẫn, miệng mở khép mấy lần, nhưng cũng không nói một lời.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ đến cách hành xử của Hoa Tri huyện, trong lòng hiểu rõ. Hắn vỗ vỗ bả vai Tô Tuần Thiện, chậm rãi bước ra hành lang, nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy hậu trạch huyện nha đèn đuốc sáng trưng, chỉ e hiện tại Hoa tri huyện đó cũng đang như kiến bộ chảo nóng.
Tô Tuân Thiên cũng bước theo ra, vẻ mặt đưa đám:
- Đại nhân, ty chức thật sự không biết nên làm gì, chỉ cầu đại nhân cứu ta.
Diệp Tiểu Thiên đang định trả lời, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, bất động nhìn về phía xa. Tô Tuần Thiên nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy phía đông nam thành, một con rồng lửa đang uốn lượn di chuyển về phía huyện nha. Tay chân gã đông cứng, lòng dạ bất an.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận