Tô Tuần Thiên lập công.
Đội trưởng nhà lao và đám ngục tốt lập công.
Hai bộ khoái của Huyện nha phái tới nhà giam đều lập công.
Hai người dân thường Lý Mộ Bạch và Lý Ngôn Củ cũng lập công.
Tô Tuần Thiện bí mật điều tra tàn đảng Nhất Điều Long, khi đưa kẻ bị nghi ngờ Lý Ngôn Đình tới đại lao thẩm vấn, bất ngờ gặp cảnh tử tù bạo động có ý đồ vượt ngục, bèn rút đao ngăn cản, anh dũng xông lên ngăn cản một đám tử tù bỏ trốn, tránh việc chúng thoát ngục tiếp tục làm hại nhân gian.
Đội trưởng nhà lao huyện Hồ cùng một đám ngục tốt đối diện với cảnh đó vẫn tỉnh tảo, nhanh chóng túng đối, dũng cảm chiến đấu, mãnh liệt quyết đoán giết luôn vài tên tử tù muốn vượt ngục tại chỗ, tránh cho sự việc chuyển biến xấu thêm.
Hai bộ khoái do Huyện nha phái tới lập tức không chút do dự tham gia chiến đấu, vào thời khắc mấu chốt giúp đỡ lao ngục của đại lao huyện Hồ cân bằng tình thế, công huân không Mà hai lương dân Lý Mộ Bạch và Lý Ngôn Củ khi đến đại lao giúp đỡ điều tra gặp cảnh tử tù vượt ngục, bình tĩnh quả cảm giúp quan phủ đánh côn đồ. Lý Ngôn Củ cận chiến với một kẻ bắt cóc, dùng gông đánh vào đầu y, cứu Tô Bộ đầu trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, có thể nói là dân chúng lương thiện gương mẫu. Chuyện này, dân chúng quanh đại lạo huyện Hồ đều có thể làm chứng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, khi rời đại lao mặt mũi Lý Ngôn Cu be bét máu tươi.
Mà chủ của Lý Ngôn Củ là Lý Mộ Bạch, tuy là thư sinh trung niên hai tay trói gà không chặt cũng không sợ chết, vừa chạy vừa la hét thông báo cho thủ vệ tứ phương chạy tới ngăn cản tử tù đào thoát, đến nỗi kiệt sức mồ hôi thấm ướt áo dày. Điều này dân chúng - quanh đại lao huyện Hồ cũng có thể làm chứng: khi Lý Mộ Bạch rời đại lao, quần áo vẫn còn ướt đẫm.
Huyện lệnh huyện Hồ đã gửi tin lên phủ Đồng Nhân, phủ Quý Dương xin công cho bộ khoái, ngục tốt của huyện Hồ, bao gồm cả hai dân chúng lương thiện nhiệt tình với việc nghĩa. Còn chưa tới được phủ Quý Dương, trước khi phủ Đồng Nhân cáo thị khen thưởng, với tham vọng của thân phó Lý gia, ban hoành phi, đều do đại thiện nhân huyện Hồ Hồng viên ngoại nhiệt tình quyên một trăm lượng bạc ròng để khen thưởng.
Kết quả của vụ án vượt ngục này là ai nấy đều vui vẻ. Niềm vui nối niềm vui, có một người đã bị lãng quên, chính là Lý Ngôn Đình.
Lý Ngôn Đình với tư cách là nghi phạm có liên kết với thổ phỉ, bị Tô Tuần Thiên mang tới đại lao bí mật tra khảo, gặp cảnh tử tù vượt ngục, đã bị một tử tù dùng gông gỗ bổ vào đầu mà chết. Đương nhiên thế nhi của Lý Ngôn Đình bất mãn, có điều quan phủ đã tiến cử hiền tài Lý Mộ Bạch nhập Huyện học làm tú tài, tộc trưởng chia một trăm lượng thưởng của quan phủ cho mẹ con họ một nửa, Hoa Tri huyện lại lên phủ Đồng Nhân xin chỉ thị miễn hết thuế ruộng cho mẫu tử nhà họ, họ cũng chỉ đành lặng lẽ chấp nhận thực tế đau thương.
Năm ngày sau, phủ Đồng Nhân đã phê duyệt, không chỉ khen ngợi một đám người do Hoa Tri huyện tự mình ghi ra, còn khen ngợi ghi công cho Diệp Điển sự quản ngục trực tiếp, cấp trên trực tiếp của Diệp Điền sử là Từ Huyện thừa, cấp trên trực tiếp của Từ Huyện thừa là Hoa Tri huyện.
Mười hai ngày sau, phủ Quý Dương cũng phê duyệt, danh sách người được khen ngợi bổ sung thêm hai người: Quan phủ Đông Nhân Đới Sung Hoa và Tri phủ Đồng nhân Trương Dịch.
Ngày thứ mười ba, trong hậu viện nhà Hoa Tri phủ đèn đuốc sáng trưng.
Đây là một bữa tiệc tương đối bí mật, người được mời chỉ có một: Diệp Tiểu Thiên.
Hoa Tri huyện, Nhã phu nhân, Tô Tuần Thiên, ba người lần lượt mời rượu Diệp Tiểu Thiên. Tuy bọn họ không nói rõ nhưng lòng cảm kích cũng đã được thể hiện rõ ràng.
Buổi yến hội này tuy nhiệt tình nhưng thực ra bầu không khí khá là quái dị. Tuy Nhã phu nhân và đệ đệ của mình Tô Tuân Thiên luôn ôn hòa với nam chủ nhân của buổi tiệc Hoa Tình Phong, nhưng rõ ràng là chỉ vì có người ngoài ở đây nên mới không thể không giữ hòa khí.
Đối diện với phu nhân và cậu em vợ, Hoa Tình Phong cũng hơi xấu hổ, để giữ hòa khí, cố gắng nói gì đó với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn chỉ đang diễn kịch vì có Diệp Tiểu Thiên đây nên phản ứng rõ ràng rất bực bội và lãnh đạm.
Có điều, đối với Diệp Tiểu Thiên, buổi tiệc này lại thu hoạch được rất nhiều. Tô Tuần Thiên vốn là người đáng tin cậy, lần này lại càng trung thành và tận tâm với hắn hơn. Đồng thời, hắn còn có được tình hữu nghị của Nhã phu nhân và Hoa Tình Phong. Nhất là Hoa Tri huyện, sau khi nhận thức được đầy đủ năng lực của Diệp Tiểu Thiên, nhất là khi Từ Bá Di và Vương Chi bộ càng lúc càng gần nhau, hình như đã có kết minh gì đó, y đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định quên hết ân oán trước kia, vứt bỏ thành kiến, chung sống hòa bình với Diệp Tiểu Thiên.
Trong bữa tiệc này, qua từng chén rượu mời nhau, Diệp Tiểu Thiên và Hoa Tình Phong đã thống nhất được, kể từ hôm nay, quan hệ giữa bọn họ đã biến đổi về bản chất: Người đứng thứ ba của huyện Hồ, lão hồ ly gian xảo, có thực quyền Vương Chủ bộ và người đứng thứ hai ở huyện Hồ năng lực chưa rõ ràng Từ Huyện thừa đã kết thành minh tước, mà người đứng đầu trên danh nghĩa Hoa Tình Phong cuối cùng lại lựa chọn người đứng thứ tư đây Diệp Tiểu Thiên, hai người kết đồng minh, phân biệt ranh giới rõ ràng.
Mới đầu, quan hệ giữa Hoa Tình Phong và Từ Bá Di khá là thân thiết, Diệp Tiểu Thiên lại vẫn muốn kết thành minh hữu với Vương Chi bộ, hiện giờ lại thay đổi thành ra như vậy, quả thực bọn họ chưa từng ngờ tới.
Diệp Tiểu Thiên rời Huyện nha, được Nhược Hiểu Sinh soi đèn đưa lên núi, nghĩ tới việc ban đầu mình xây căn nhà cao cấp trên núi là để vỗ vào mặt Hoa Tri huyện, hiện giờ lại kết thành đồng minh với ý, nhịn không được mà phì cười.
Ngoái lại nhìn Huyện nha dưới núi, lại ngẩng đầu nhìn nhà của mình, chợt nhận ra tuy trời đã tối nhưng có một tiểu viện vẫn còn sáng đèn, nhìn kỹ lại, thì ra là chỗ ở của Thái Dương muội muội, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp. Hắn biết rõ nàng đang đợi mình về, lại còn chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya cho mình. Cảm giác có nhà thật dễ chịu. Hắn vui sướng cất bước lên núi.
Trong phòng bếp nhỏ, tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu đang chống nạnh, hít hà nồi canh nàng đã hầm cách thủy thật lâu, thỏa mãn gật gật đầu. Nồi canh hôm nay chỉ có gà trống, hải mã, nhục thung dung, đỗ trọng, thận heo, long nhãn, không tanh chút nào. Tay nghề nấu canh của nàng quả thực càng ngày càng cao, có thể nói ngang với đầu bếp chuyên nghiệp rồi.
Thái Dương muội muội hơi chun mũi lại, thầm thì một mình:
- LHừ, ta không tin, đủ thứ đồ bộ như vậy, trừ phi người có bệnh, còn nếu không, thấy một cô nương xinh đẹp như ta, ta không tin ngươi không cảm thấy gì.
Diệp Tiểu Thiên đáng thương nào biết được, gần đây sáng nào cũng nhất trụ kính thiên, mà càng ngày càng căng cứng đau nhức như vậy đều là vì những món canh bổ vô tận của nàng Cục diện chính trị của huyện Hồ đã mở ra một chương mới, mà lúc này ở tận Kinh thành Lxa xôi đã xảy ra một việc, việc này đối với các đại lão gia cũng không có ý nghĩa mấy, nhưng đối với sự sống chết của Diệp Tiểu Thiên lại rất liên quan.
Thương đội Đại Hanh phải đi đã tới Kinh thành, khi vào thành, thuế quan kiểm tra hàng trên xe đã phát hiện một vài thứ không bình thường, chính xác ra, là vật cấm.
Trình bày cặn kẽ ra thì tiểu nhị đưa hàng cũng không hiểu biết nhiều, ngay cả quan viên tư pháp và tụng sự chuyển lên công đường cũng còn không nhớ rõ được "Luật Đại Minh", làm sao có thể hy vọng được mấy người dân thường quân thủng vải thô kia lại rảnh rỗi đi nghiên cứu nó.
Bọn họ chỉ kể thuế quan đã tìm thấy từ trong xe hàng một ít váy thêu phượng hoàng mẫu đơn. Mà hoa văn này thì gia quyến của một tiểu quan không có tư cách mặc. Chủ nhân của bộ váy này cao hơn thế.
Từ sau khi Chu Nguyên Chương xưng Đế đã định ra một chế độ phù hợp với lễ pháp phong kiến hà khắc, kể cả lễ tiết, xưng hô, kiến trúc, quần áo, trang sức, vân vân đều chia theo các đẳng cấp. Thân phận ngươi không tới thì không thể sử dụng đồ không phù hợp, bao gồm cả trang phục, trang sức, nhà ở đều không được thiết kế cầu kỳ.
Quy định này vào thời Minh sơ vô cùng nghiêm khắc, khi đó, cho dù là Tể tướng đương triều cũng không đám vượt khuôn khổ, nếu không sẽ động đến đại tội mất đầu. Tới thời đại này quy định cũng nhạt đi phần nào, có điều vẫn có rất ít người dám công khai vượt khuôn khổ, nhưng có rất nhiều quan thân địa phương đã biến tướng vượt khuôn.
Khi còn sống bọn họ không dám vượt khuôn phép, chết rồi lại muốn được vinh dự, nên khi mai táng quan thất phẩm, người nhà vẫn thường cho mặc trang phục quan lục phẩm thậm chí ngũ phẩm, quan ngũ phẩm mặc trang phục của quan tứ phẩm thậm chí tam phẩm, dù sao cũng chôn trc mộ rồi, chẳng ai phát hiện ra. Còn sống còn sợ bị giết, chết rồi có phát hiện ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Chuyện này cũng có bị phát hiện khi xảy ra các vụ trộm mộ, quan phủ cũng có nghe thấy. Nhưng cũng chỉ chết rồi mới vượt khuôn, người chết muốn thỏa mãn chút hư vinh, nên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Người làm ăn, khi có ai mua đồ cũng sẽ biết ý mà không hỏi thân phận của khách hàng có Lxứng mặc chất liệu hoặc kiểu dáng bộ đồ này không. Trước kia hỏi thì không sao, vì đều là cho người sống mặc, giờ thì hỏi không bằng không hỏi, chẳng lẽ hỏi xong lại nói: "Hoa văn trên bộ đồ này chỉ có mệnh phụ ngũ phẩm mới có thể mặc, xin hỏi người là - quan ngủ phẩm hay mua cho người chết mặc?" Nói như vậy, không chỉ không bán được hàng, chỉ sợ cả mạng cũng bị đánh cho chỉ còn một nửa.
Khi Diệp Tiểu Thiên mua lễ vật cho người nhà, thấy bộ đồ rất đẹp nhất định chị dâu sẽ vui, mà hắn lại đang muốn nịnh nọt chị dâu để nàng đồng ý rời nhà tới Quý Châu, lại chẳng rõ ràng lắm mấy thứ quy định kia, nên đã bỏ tiền ra mua.
Thực ra kể cả hắn mua cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện, cho dù chị dâu của hắn có thực - sự mặc chiếc váy này, ra đường gặp ai biết chuyện họ nhắc nhở vài câu, nhanh chóng thay gười ra không báo cáo lên cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng Từ Bá Di muốn hoàn thành tốt lệnh của Điền Diệu Văn "Muốn hắn phải chết, hơn nữa phải là thân bại danh liệt, hai tay trắng mà chết", không tiếc bao nhiêu tiền mua được một tiểu nhị, lặng lẽ đút thêm vài món hàng cấm vào trong rương hàng của hắn, sau đó lại phải người bám theo thương đội một đoạn, trước khi bọn họ vào được Kinh thành, mật báo với thuế quan và quan binh thủ vệ. Đương nhiên viên thuế quan này tra một chút là ra, chỉ có điều những thứ khác đều là tang vật độ oan, chỉ có một thứ là do đúng Diệp Tiểu Thiên chuẩn bị.
"Luật Đại Minh" cũng đã từng sửa đổi vài lần về việc xử lý quan văn quan võ phạm tội. Khi Hoàng để ăn mày Chu Nguyên Chương còn tại thế, tất cả quan viên văn võ phàm là đã có phẩm phạm tội đều phải tấu lên Thiên tử. Còn bây giờ quan tại ngoại ngoài lực phẩm sẽ do Tuần Ngự Sử, Án Sát Tủ tra hỏi Diệp Tiểu Thiên là Điển sự, chức quan này khá đặc biệt, mặc dù không có phẩm nhưng lại vẫn bị quản lý theo quan có phẩm. Vụ việc của hắn xảy ra ở Kinh thành sẽ do Tuần đạo và Ấn Sát Ti của Quý Dương tra khảo, vừa rồi không đưa án về lại Quý Dương thẩm, vì chỉ là án của quan nhỏ, chính nhờ chút thiếu sót này của chế độ mà án này trực tiếp được đưa lên bàn Thủ phụ đương triều Trương Cư Chính.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận