Gần đây sức khỏe của Thủ phụ Trương Giang Lăng không được tốt, chủ yếu là thân thể bệnh tật, không tiện nói ra, đi lại cũng bất tiện, ngoại trừ vào cung yết kiến hoàng đế, ông không đi đâu cả. Các quan lại hễ có chuyện gì quan trọng, đều đến Trương phủ xin chỉ thị của ông ta.
Một điền sử đứng trước mặt một Trương Giang Lăng quyền lực khuynh quốc, chỉ như một con kiến bò dưới chân voi, mặc kiến nhảy nhót, la hét như thế nào, đừng hòng con voi to lớn nhìn thấy thân hình nhỏ bé của nó, nghe thấy tiếng nói của nó. Nhưng hôm nay trời xui đất khiến thế nào, Trương Giang Lăng lại chú ý tới "con kiến" Diệp Tiểu Thiên.
Phủ đệ của Trương thủ phụ ở khu Tuyên Vũ môn. Trong thư phòng, có một vị khách đang ngồi trên ghế, thong thả uống trà. Còn Trương thủ phụ thì ngồi sau bàn, phê duyệt một số công văn vừa được đưa tới. Trong thư phòng im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng lật giấy tờ sột soạt.
Vị khách đó là Thối Tượng Sinh – người từng đến Quý Dương dạy học. Trương Giang Lăng có thói quen, cho dù có bạn thân thiết đến thăm, nếu ông ta đang bận công vụ, sẽ lo xử lý cho xong, ngay cả đang mang trọng bệnh cũng không ngừng làm việc.
Thôi Trọng Sinh biết đó là thói quen của Trương Giang Lăng, đối với bất cứ ai cũng đều như vậy, chứ không phải Trương Giang Lăng cố ý thất lễ với mình, được ông ta mời đến thư phòng, đã là tiếp đãi trong hậu lắm rồi, cho nên không hề buồn bực, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Nói về tình bạn giữa Thôi Tượng Sinh và Trương Giang Lăng, có thể nói là "đánh nhau xong mới thành bằng hữu". Trước kia hoàng đế nghe nói Thôi Tượng Sinh là người tài đức, từng muốn mời vào triều làm quan, nhưng bị Trương Giang Lăng bác bỏ, cho rằng y một hủ nho, không phải là nhân tài làm quan, khiến Thối Tượng Sinh không còn đường ra làm quan.
Thôi Tượng Sinh vốn là một người ham công danh lợi lộc, Trương Giang Lăng lại chặt đứt tiền đồ của y, làm sao trong lòng y không hận, phải nói là hận thấu xương. Nhưng bởi vì vị Trương thủ phụ đương triều này quyền lực nghiêng trời lệch đất, trước mặt ông ta, ngay cả hoàng đế cũng dè dặt, kính nể ông ta như cha, cho nên Thối Tượng Sinh không làm gì được ông ta.
Đối với câu đánh giá gần như là nhục mạ của Trương Giang Lăng, Thôi Trọng Sinh không để ý, trái lại còn thản nhiên thừa nhận, nói với người khác rằng: "Thôi mỗ không có ý - định làm quan, chính vì Thôi mỗ tự mình biết mình, sở học của Thôi mỗ tuy rộng, nhưng lại không am hiểu đối với các vấn đề kinh tế, chính trị xã hội thực tế, chỉ có thể nghiên cứu học vấn đến bạc đầu mà thôi."
Chiêu "khiêm nhường" ấy của Thôi Tượng Sinh rất đẹp, thoáng cái liền từ bị động biến thành chủ động, đánh giá của Trương Giang Lăng chẳng những không làm ông ta bị hạ thấp, ngược lại còn làm lộ rõ độ lượng và khí phách của ông ta, xác định ông ta là một học giả uyên thâm, lại càng nâng cao danh tiếng của ông ta trong giới Nho sĩ.
Sau khi nghe kể lại chuyện này, Trương Giang Lăng rất tán thưởng tấm lòng và sự độ lượng của Thôi Tượng Sinh. Đánh giá của Trương Giang Lăng đối với ông ta, vốn không hề có thành kiến cá nhân, chỉ vì ông ta nghĩ rằng tuy Thươi Tượng Sinh có danh vọng rất cao, học vấn rất rộng, nhưng về mặt quản lý thực tế, lại không dùng được, chỉ thích hợp vùi đầu vào nghiên cứu sách cổ, khảo chống học vấn. Giờ đây Trương Giang Lăng lại có ấn tượng tốt đối với Thôi Tượng Sinh, và cùng với sự cố ý tiếp cận của y, đương nhiên hai người dần dần trở thành bằng hữu.
Trương Giang Lăng cũng không hề nghĩ rằng, bởi vì một câu đánh giá của mình, mà vị đại nho kia hận mình thấu xương. Trên thực tế, trong triều đình có biết bao nhiêu người như Thôi Tượng Sinh, cho dù trong lòng họ có hận cỡ nào, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vô cùng tôn sùng, kính trọng Trương Giang Lăng. Trừ phi nhân vật chọc trời khuấy nước này ngã xuống, bằng không lòng thù hận mà họ ôm ấp bấy lâu tuyệt đối không dám lộ ra một mảy may nào.
- Một điển sử vớ vẩn nho nhỏ, lại có thể bất chấp tất cả, cả gan vượt quyền như thế!
Trương Giang Lăng đọc công văn nói về Diệp Tiểu Thiên, không khỏi nhíu mày. Trước đó Thôi Trọng Sinh đã được người khác nhắc nhở, cố ý tới chỗ Diệp Tiểu Thiên, nhằm bảo mối thù hôm diễn ra cuộc yến Tế Vân ở Quý Dương, nghe Trương Giang Lăng nói như vậy, liền đặt chén trà xuống, cười hỏi:
- Thái Nhạc tiên sinh nắm giữ giềng mối, trăm công nghìn việc, thế mà còn phải quan tâm đến một viên điển sử nhỏ nhoi sao?
Trương Giang Lăng đáp:
- Người này, việc này hơi đặc biệt một chút, cho nên mới đưa đến chỗ Trương mỗ.
Trương Giang Lăng kể sơ lược vài câu về Diệp Tiểu Thiên cho Thối Tượng sinh nghe, rồi cúi xuống xem công văn, cầm bút suy nghĩ ý kiến xử lý. Thôi Tượng Sinh làm như chợt hiểu ra, khẽ "A" một tiếng:
- Diệp Tiểu Thiên! Hóa ra là hắn, thảo nào!
Trương Giang Lắng nghe vậy, kinh ngạc ngẩng lên:
- LSao? Trọng Sinh biết người này à?
Thôi Tượng Sinh thản nhiên nói:
- Đúng vậy, lúc Thôi mỗ du lịch Quý Dương, tình cờ gặp người này. Hắn không có học vấn, không nghề nghiệp, vốn là một tên vô lại, chỉ vì xảo ngôn nịnh nọt, được lòng Thổ tri phủ Đồng Nhân, được cất nhắc lên làm tú tài, biến hóa nhanh chóng, trở thành người đọc - sách, thực sự là điều sỉ nhục cho giới Nho sĩ...
Thôi Tượng Sinh đem những gì mình nghe được, thấy được cùng với thông tin do người khác mới tiết lộ về hành động của Diệp Tiểu Thiên ở huyện Hồ, thêm mắm thêm muối, bóp méo thành Diệp Tiểu Thiến cấu kết ở địa phương, gạt bỏ thượng quan, xây nhà cao cửa rộng... nói qua một lượt. Trương Giang Lăng giận tím mặt:
- Lại có chuyện như thế! Người như thế khác nào khi đội mũ quan, muốn biến phủ quan thành rạp xiếc hỗn tạp sao!
Thôi Tượng Sinh nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Thái Nhạc tiên sinh dốc hết tâm huyết, nhiều năm xử lý sự vụ, với tâm sức vất vả của Thái Nhạc tiên sinh, Đại Minh ta mới được thái bình, trong sạch sáng sủa. Chỉ là vấn còn đối chỗ khuất nẻo, đường sá khó khăn, tin tức bế tắc, trong mắt dân chúng địa phương chỉ biết có thể ty, không biết triều đình, mới có thể sinh ra loại quái thai như Diệp Tiểu Thiên.
Trương Giang Lăng bình tĩnh nói:
- ỊCho dù cách xa trăm núi ngàn sông, đã là vương thô của Đại Minh ta, cũng phải thích ứng theo sự giáo hóa của Đại Minh ta.
Ông ta suy nghĩ một chút, rồi cầm bút viết ý kiến phê duyệt vào công văn. Thôi Tượng Sinh chơi khăm Diệp Tiểu Thiên một đòn, liền làm như tự nhiên vô sự nâng chung trà lên uống một ngụm, khóe mắt khẽ liếc, thấy Trương Giang Lăng trầm mặt ngồi phê chỉ thị, trong con ngươi lóe lên một tia đắc ý.
*** Trời chợt đổ mưa tầm tã.
LSo với hoàng đế, Trương Giang Lăng còn giống hoàng đế hơn, ông ta đích thân viết chỉ thị, thử hỏi các quan to địa phương nên phản ứng như thế nào?
Một con khoái mã, phi băng băng tới dịch trạm, trước ngực người trên lưng ngựa thêu một chữ "Dịch" thật to, phía sau cắm một lá cờ ba mặt tam giác. Vừa chạy vào dịch trạm, chợt "ầm" một tiếng, con ngựa lập tức ngã xuống đất. Đây là khoải mã chạy tám trăm dặm, dọc đường bất cứ ai cũng không được phép ngăn cản, dù với bất cứ lý do nào, thậm chí dọc đường ngựa có đá chết người, cũng không bị trừng phạt.
Chiến mã vừa ầm ầm ngã xuống, lập tức dịch tốt ngồi trên lưng ngựa lộn người, khéo léo tránh bị chiến mã đè lên người, nhưng gã vùng vẫy mấy cái, hai chân vẫn nhũn ra, không còn hơi sức để đứng lên.
Dịch tốt ở dịch trạm vừa thấy gã cười khoái mã xông vào, đều kinh hãi. Đương nhiên bọn họ biết đây là dịch tốt tám trăm dặm. Dịch trạm này chưa từng thấy vụ nào khẩn cấp như lần này, vội vã lao tới đỡ gã dịch tốt kia dậy.
Giọng khàn đặc, gã dịch tốt quát khẽ:
- Thay... thay ngựa...
Một gã dịch tốt huyện Hồ thông cảm, nói:
- Huynh đệ, ngựa thì có thể thay, nhưng trong người cũng đã chịu hết nổi rồi, kế tiếp ngươi xuôi nam hay đi về phía tây? Chỉ sợ người tiếp tục găng sức, ngựa còn chưa chết thì người đã chết trước rồi!
Thông thường, khi chuyển công văn, có thể thay ngựa và đổi người, tiếp sức để chuyển đi, nhưng đối với những công văn cấp tốc, thì người không được rời khỏi công văn, công văn không được rời khỏi người, không thể giao cho dịch tốt ở dịch trạm địa phương.
Người kia cố thực hiện động tác nuốt nước miếng, nhưng môi khô nứt, hầu như không có nước bọt để mà nuốt, một dịch tốt đứng bên cạnh đưa cho gã túi nước, gã cũng không nhận, chỉ khó nhọc nói:
- Được... được rồi, thay ngựa đi... ta... ta... phải tới huyện nha...
Ở huyện nha của huyện Hồ, Hoa tri huyện đang thẩm tra xử lý một vụ án dân sự, đột nhiên có người từ bình phong chạy tới, kề tai y nói nhỏ vài câu. Hoa tri huyện kinh hãi, lập tức tuyên bố hoãn vụ án lại xử sau, nói xong không đợi mọi người lui ra, liền vội vã rời khỏi công đường.
Trong nhị công đường, gã dịch tốt kia cong người nửa nằm trên ghế, đang cầm một bình trà uống như điên. Hoa Tình Phong vội vàng đi vào, gã dịch tốt vừa thấy y mặc quan phục thất phẩm, lập tức gắng gượng đứng lên, tháo cái túi bất ly thân xuống, lấy ra một phong thư được gắn xi, hai tay đưa lên Hoa Tình Phong.
Hoa Tình Phong vội vã nhận thư, nói:
- Không cần đa lễ, người ngồi đi.
Rồi vội vàng tới ngồi sau bàn, kiểm tra thấy vết xi còn gắn chặt, liền dùng dao rọc giấy rọc đứt chỗ niêm phong, lấy công văn ra. Vội vàng xem qua tờ công văn kia, Hoa Tình Phong biến sắc mấy lần.
Lúc chưa khui bản công văn ra, thật sự là Hoa Tình Phong đã hơi hoảng, dịch trạm gấp gáp cỡ này, y nghĩ chỉ có thể là vùng phụ cận châu huyện xảy ra bạo động mưu phản, triều đình muốn điều động đại quân trấn áp, trong nhất thời không biết có ảnh hưởng tai hại đến huyện mình hay không, cũng không biết triều đình phải mình đi làm chuyện gì, đến lúc mở công văn ra, vừa xem mới biết là Diệp Tiểu Thiên phạm án.
Bất kể Diệp Tiểu Thiên phạm tội gì, bất quá hắn chỉ là một quan nhỏ "bất nhập lưu" (1), mà sử dụng đến dịch trạm tám trăm dặm chuyển công văn, có phần bé xé ra to, bởi vậy khi đến đây, Hoa Tình Phong cảm thấy có điều không đúng lắm, nhưng tiếp đó nhìn lại, thấy công văn nói là Thủ phụ đương triều Trương Giang Lăng đích thân phê chỉ thị trừng phạt nghiêm khắc, thì lập tức hết hồn hết vía.
Bản công văn này cũng không phải do dịch tốt của triều đình chuyển tới, chỉ thị do Thủ phụ tự tay viết còn đang trên đường chuyển tới, đây chỉ là quan lại các cấp phía dưới phỏng đoán, lựa ý hùa theo, họ cho rằng, việc có thể kinh động đến Thủ phụ đương triều, thì hoặc là tội ác tày trời, hoặc là mạo phạm bằng hữu thân thiết của Thủ phụ đại nhân, mới khiến cho Thủ phụ giận dữ như vậy, thế thì cái tên xui xẻo kia chắc chắn phải chết, không còn gì phải nghi ngờ.
Nếu như lúc này hắn lại làm gì đó bất ngờ, thậm chí chạy án, thì có gánh nổi cơn lối đình thịnh nộ của Thủ phụ đại nhân? Thế là người đưa tin của triều đình còn chưa tới, quan địa phương đã đi đầu đón ý cấp trên, xử lý dứt khoát và mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn.
Gã dịch tốt đó là do nha môn Hình bộ Nam Trực Lệ phái tới, lời giải thích trong công văn đã được thêm mắm thêm muối, miêu tả một phen, chỉ thị cho Hoa Tình Phong, hễ nhận được công văn, phải lập tức bắt giữ Diệp Tiểu Thiên.
Lẽ ra quan viên phạm tội, đang chờ giám quan xử án, trước khi có kết quả, thì không ai được phép bắt bớ, chỉ có thể cưỡng chế tại gia chờ xử, trong thời gian đó, vẫn được hưởng bổng lộc, nhưng chỉ thị của Hình bộ Nam Trực Lệ lại là: "Lập tức nhốt Diệp Tiểu Thiên vào đại lao, canh giữ nghiêm ngặt, nếu chạy trốn, toàn thể trên dưới huyện Hô phải đuổi theo bắt lại." !
Hoa Tình Phong sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, càng nghĩ càng không hiểu rốt cuộc Diệp Tiểu Thiên phạm vào chuyện gì, mà Thủ phụ đương triều phải đích thân phê chỉ thị bắt giữ, trong công văn, Hình bộ Nam Trực Lệ lại không nói chi tiết, thật sự không thể nào phỏng đoán.
Tuy sau yến hội lần trước, Hoa Tình Phong đã ngầm kết thành đồng minh với Diệp Tiểu Thiên, nhằm đối phó với sự hung hăng của huyện thừa và Vương chi bộ, nhưng loại chuyện này, hoàn toàn không phải là việc mà y có thể đương đầu nổi.
Hoa Tình Phong cầm tờ công văn, thầm ảo não: "Thật đáng tiếc, người này mà đi, một mình ta thân cô thế cô, đến lúc đó e rằng lại mất hết quyền lực".
Hoa Tình Phong thầm buồn bực, rốt cuộc không muốn tự mình dẫn người đi bắt Diệp Tiểu Thiên, liền ủ rũ nói:
- Người đâu, truyền gọi Từ huyện thừa tới, nói bổn huyện có việc đại sự cấp tốc cần nói với hắn.
Chỉ một lúc sau, Từ Bá Di đã tới nhị đường, trước hết ngạc nhiên liếc nhìn thoáng qua gã dịch tốt đang nửa năm nửa ngồi trên ghế như dở sống dở chết, rồi nhìn Hoa Tình Phong, chắp tay nói:
- Không biết Huyện tôn đại nhân cho gọi tiểu nhân có việc gì?
Hoa Tình Phong đưa tờ công văn cho y, nói:
- Ngươi xem đi.
Từ Bá Di nhận công văn, chỉ xem vài hàng đã vui mừng nhướng mày:
- Lớn chuyện rồi, phen này Diệp Tiểu Thiên chết chắc rồi!
(1) LBất nhập lưu: Quan lại tuy gọi chung, nhưng hoàn toàn khác nhau: "Quan" là do triều đình bổ nhiệm, ăn lương triều đình, còn "lại" là do quan địa phương tự tuyển mộ, lương cũng do quan địa phương trả, chỉ cần thông báo cho bộ Lại là được, không liên quan lắm đến triều đình. "Quan" là "lưu nội" (trong biên chế), "lại" là "laru ngoại" (ngoài biên chế), cho nên mới gọi "lại" là "bất nhập lưu".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận