Từ Bá Di dân theo người bừng bừng khí thế vào phòng phê chuẩn công văn của Điên sử. Diệp Tiểu Thiên vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn ra cửa.
Diệp Tiểu Thiên cũng không hiểu dạo này mình bị làm sao nữa, dường như ngày nào cũng còn tinh lực phát tiết không hết. Nhất là lúc đi trên đường, ánh mắt của hắn cứ tự nhiên dõi theo những cô nương trang điểm xinh đẹp. Mặc dù thường thì tuổi trẻ háo sắc, nhưng hiện giờ hắn đã qua tuổi thiếu niên rồi, rõ ràng là không ổn.
Ngày hôm qua có một nhà dân đến bảo án, là án mạng, người chồng chuyển hàng cho dịch trạm lộ, về sớm hai ngày, bắt gặp lão bà cùng gian phu không mảnh vải che thân đang nằm ở trên giường giữa ngay ban ngày ban mặt, hán tử kia cả giận, bèn đánh chết kẻ gian phu kia tại cho.
Lúc Diệp Tiểu Thiên dẫn người xông vào nhà người này để kiểm tra hiện trường, nhận ra nữ nhân đó quả thật cũng có nhan sắc. Người phụ nữ đó bị trượng phu đánh đập, lột trần truồng đang khóc lóc ở góc nhà, có thể thấy được làn da trắng cùng với đường cong mềm mại, vòng ba đầy đặn như một con ếch.
Cũng may trường bào rộng thùng thình, lại thêm thanh đao đeo trước người, nên nhìn hắn vẫn đầy uy phong, che được bản mặt dâm đãng, bằng không đã mất mặt.
Chưa bao giờ hắn nghi ngờ đến bát canh do Thái Dương muội muội hàng ngày nấu cho có vấn đề, chỉ cho rằng cơ thể mình đã trưởng thành mà không có đường phát tiết, nên trong người mới phát hỏa.
Vì hắn đã giúp Tô Tuần Thiên tránh được rắc rối nên rõ ràng tình cảm của gã đối với hắn cũng lại sâu đậm thêm một bậc, thường xuyên mời hắn ăn uống tiệc rượu. Mỗi lần say hắn đều nghĩ có khi nào vị công tử luôn dính đến tài sắc này sẽ cao hứng đưa mình đi chơi thanh lâu? cuối cùng thì mỗi lần uống rượu xong, tô Tuần Thiên đều cung cung kính Lkính đưa hắn lên núi, khiến cho hắn vô cùng thất vọng.
Lúc này hắn đang tự kiểm điểm tại sao lại như vậy? Hình như hồi trước, mỗi lần Tô Tuần Thiên muốn đưa mình đi đều bị răn dạy nghiêm khắc. Nói vậy thì hắn đã tự mua dây buộc mình rồi, hiện tại hắn rất muốn đi nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần có vấn đề liên quan đến cái đề tài này, tên tiểu xử nam ấy lại đỏ mặt, xấu hổ.
Trong nhà có một cô nương xinh đẹp, nhưng từ lần trước mất đi khả năng tự kiềm chế, suýt nữa thì phạm phải sai lầm lớn, giờ hắn bắt đầu đề cao cảnh giác, tránh những lúc chỉ có hai người, nhờ vậy cũng tránh khỏi vô tình mà sinh ra một đoạn nghiệt duyên.
Không phải Diệp Tiểu Thiên chưa từng có ý xấu với Thái Dương muội, nhưng vừa nhìn thấy nàng liên nghĩ tới trách nhiệm. Đường tình của hắn trắc trở, bên Oánh Oánh cũng đầy khó khăn. Lý trí nói cho hắn biết, cần phải có lời giải thích, có một danh phận, tốt nhất không nên kích động, nếu không áp lực đến từ Hạ gia sẽ lại càng lớn.
Diệp Tiểu Thiên hai tay đặt trên đầu gối, trừng mắt nhìn cửa ra vào đồng thời vận khí, cố gắng chuyển sự chú ý, những vật dưới háng vẫn vô duyên vô cớ muốn ngỏng đầu dậy, Hắn thầm chán nản:
- Không biết tối nay có cần dán hai cái ria giả, âm thầm đến nơi mà ai cũng biết là nơi nào đó, kết thúc đời xử nam của ta chăng?
Vừa nói tới đây, hắn đã nhìn thấy Từ Bá Di rạng rỡ đi đến.
- Cái kẻ thư sinh bại hoại, lão bà thì đã bỏ, sao vẫn cứ giữ nguyên một vẻ bình tĩnh thản nhiên thế này được? Nhất định là thường xuyên ra vào chốn hoa nguyệt điều hòa âm dương. Hắc, nếu mình tới đó khéo lại gặp y.
Diệp Tiểu Thiên đang tưởng tượng tới cảnh mình lén lén lút lút đi vào thanh lâu, vừa vặn lại gặp Từ Bá Di cũng lén lén lút lút đi ra từ bên trong mà tủm tỉm cười, Từ Bá Di thấy hắn đang tủm tỉm cũng cười toe toét hăng hái.
Y đứng lại cho vững, chắp tay với Diệp Tiểu Thiên, tủm tỉm cười:
- Diệp Điển sử!
Diệp Tiểu Thiên đứng dậy chắp tay nói:
- Không biết Huyện thừa đại nhân đại giá quang lâm có gì chỉ giáo? Trong lòng hắn âm thầm ngờ vực vô căn cứ:
- Chồn cáo chúc tết gà, gặp gã này e là không có chuyện gì tốt cả.
Sắc mặt Từ Bá Di hơi thay đổi, nghiêm nghị nói:
- Diệp Điền sử, chuyện của ngài phát rồi!
Thấy Điển sử đại nhân đứng dậy, đám tư lại trong phòng đều đứng lên theo, nghe câu này không hiểu gì mà nhìn nhau ngơ ngác. Diệp Tiểu Thiên cũng khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi lại:
- ỤChuyện gì phát?
Đương nhiên Từ Bá Di hiểu chuyện gì đã xảy ra với Diệp Tiểu Thiên, chỉ là công văn gửi lên Hình bộ Nam Kinh viết không rõ, chắc chắn y sẽ không để cho Diệp Tiểu Thiên biết chính mình nắm rõ tình tiết vụ án, cười lạnh một t -]Chuyện gì phát, trong lòng người cần phải rõ ràng. Thật xin lỗi, phụng mệnh Hình bộ Nam Kinh, lập tức giam giữ Diệp Tiểu Thiên. Người đâu, bắt hắn lại cho ta!
Mấy người Từ Bá Di mang tới đều là sai dịch thủ hạ của mình, trước đó đã được chỉ điểm, giờ xông tới, giơ một bộ gông lớn lên, định trong vào cổ Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên lui một bước, biến sắc cả giận, nói:
- BTừ Bá Di, ngươi muốn làm gì?
Từ Bá Di giương đao quát lớn:
- Ngươi muốn chống cự sao!
Thoáng nhìn sát khí lóe lên trong mắt Từ Bá Di, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên hơi rùng mình. Hắn không nghi ngờ, chỉ cần mình dám nói một chữ "không", Từ Bá Di sẽ động thủ thật, hắn chỉ còn nước chết dưới đạo.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhìn y thật sự có sát khí. Dám tại đây sát hại mệnh quan triều đình ư? Y dựa vào đâu được nhỉ?"
Lúc này hai nha dịch tiến lên, dùng gông khóa Diệp Tiểu Thiên lại. Hắn đứng đó bất động, để mặc hai người trong gông vô cổ. Thấy hắn để im chịu trói, Từ Bá Di âm thầm cảm thấy tiếc nuối "Kẻ này cũng biết điều, chỉ tiếc không tiện hạ thủ ở đây"
Y nghĩ lại, việc ác, việc xấu của Diệp Tiểu Thiên đều đã đến tai Thủ phụ đương triều. Tội danh "Vi phạm lệnh cấm" xưa nay có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn xử lý nghiêm khắc thì là tội chết, còn nếu không muốn, cũng chỉ răn dạy vài lời.
Hôm nay thủ phụ đại nhân hành sự như vậy hiển nhiên là muốn xử lý nghiêm khắc Diệp Tiểu Thiên, như vậy hắn khó mà tránh khỏi cái chết, trước hết cứ tổng hắn vào ngục đã. Nghĩ tới đó y đã thấy phấn chấn, coi như lấy lại được chút thể diện đã mất trước kia, sát khí của y cũng tiêu tan, trầm giọng quát:
- Đưa hắn đi!
Tin Diệp Tiểu Thiên bị bắt bay đến tai sơn trang Diệp thị, lập tức náo loạn cả sơn trang.
Cả nhà Nhược Hiểu Sinh đứng dựa của thở dài rơi lệ, sầu não oán ông trời không có mắt, quảng cả nhà đại ân nhân vào tù, lại sợ rằng không còn cây đại thụ Diệp Tiểu Thiên nữa, cả nhà họ biết dựa vào đâu mà tránh mưa tránh gió đây?
Mà trong phòng khách lại có một cảnh tượng khác. Động Thiên tiên sinh từ trong núi sầu ra mang theo rất nhiều độc trùng, tất cả đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ Diệp Tiểu Thiên trở về tiếp tục dạy hắn luyện cổ. Vừa nghe tin Diệp Tiểu Thiên bị bắt, Đông Trưởng lão không nói gì, ôm lấy một ống sâu độc đã luyện rồi đi ra ngoài.
Mao Vấn Trí ngờ hoặc hỏi:
- Đông Trưởng lão, người đi đâu vậy?
Đông Thiên nheo mắt quay đầu lại, nhún vai, mặt buồn rười rượi, cười lạnh:
- Ta tới đại lao cứu Tôn giả!
Thái Dương muội muội ngày nào cũng bỏ công sức nấu canh tẩm bổ cho Diệp Tiểu Thiên, thấy rõ ánh mắt Tiểu thiên ca nhìn mình đã nóng rực lên. Lần nào gặp mình, ánh mắt đầy tính Lxâm lược đó vẫn cứ lưu luyến khiến trái tim nàng đập khẽ, thầm mừng trong bụng.
Giờ Tiểu Thiên ca đã nhảy vào bát, nàng đã đeo khăn ăn, giơ dao dĩa, chuẩn bị chén ngon lành những miếng thịt tươi ngon sắp đưa lên đến miệng ấy lại bị Từ bả Di nhét vào đại lao. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nghe Đông Trưởng lão nói vậy, nàng lập tức rút Miếu đạo ra, nói dứt khoát:
- Ta đi chung với ông!
- Tất cả các ngươi đóng lại!
Hoa Vân Phi quát một tiếng chói tai, gọi Đông trưởng lão cùng Thái Dương muội muội lại.
Hoa Vân Phi bước thêm hai bước:
- Các ngươi nóng vội làm gì? Bây giờ còn chưa biết đại ca phạm phải tội gì, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, các ngươi đi như vậy, cho dù đại ca không có tội cũng sẽ dính tội chết thật, tới đó phải làm thế nào?
Thái Dương muội muội phản bác:
- Còn có thể làm sao? Chúng ta đưa Tiểu Thiên ca về núi, chỉ cần giấu trên núi, thiên hạ sẽ không có ai làm gì được ca ấy!
Nói tới đây, chợt trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ, vui mừng nhận ra "Ôi, nếu cướp ngục, từ nay về sau sẽ bị quan phủ truy nã, Tiểu Thiên ca phảivào thâm sơn không thể ra, còn có lý do gì mà không quan tâm mình nữa sao?" Nghĩ như vậy, nàng như mở cờ trong bụng.
Hoa Vân Phi trầm giọng nói:
- Đại ca hy vọng như vậy sao? Hắn chấp nhận trốn trong rừng thẳm từ nay về sau không màng thế sự sao? Còn nữa, còn thân nhân gia quyến của đại ca ở Kinh thành, ngươi không sợ liên lụy tới bọn họ sao?
Thái Dương muội muội ngẩn ngơ, nàng cũng không ngờ, nếu bởi vậy mà liên lụy tới người nhà của Tiểu Thiên ca... Nghĩ vậy, gương mặt nàng trở nên ỉu xìu, buồn rầu nói:
- Vậy.... ngươi bảo làm sao bây giờ?
- Cướp ngục là hạ sách của hạ sách, việc cấp bách trước mắt chúng ta cần biết rốt cuộc đại ca phạm phải tội gì, mới quyết định được nên hành động thế nào.
Mao Vấn Trí dũng cảm đứng ra:
- Vân Phi, ngươi không tiện lộ diện, để ta đi tìm hiểu tin tức!
Thái Dương muội muội ưỡn ngực xung phong:
- Ta cũng đi!
Khuôn mặt Hoa Vân Phi giãn ra:
- Cho dù là dân chúng thấp cổ bé họng mắc phải tội chết cũng phải có vấn trảm, huống chi đại ca ta là mệnh quan triều đình, sẽ không xử quyết qua loa đầu. Các ngươi không nên vội, cứ đi thăm dò tin tức trước, nếu muốn cướp ngục, chúng ta cũng có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Mao Vân Trí và Thái Dương muội muội gật đầu xác nhận, lập tức xuống núi chia nhau đi tìm hiểu.
Kinh thành, cửa Tuyên Vũ.
Mười mấy đại hán khỏe mạnh đi theo đoàn xe, vừa qua cửa Tuyên Vũ, đang tiến về phía phủ đệ của Trương Thủ phụ. Những đại hán này đều mặc thường phục, nhưng sắc mặt cẩn trọng, hàng ngũ chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều đầy năng lượng, cho dù là dân chúng bình thường cũng nhận ra họ là quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Xe bọn họ chở có một ít hòm xiểng linh tinh, hẳn là một chiếc xe lễ vật, chỉ có một chiếc xe có màn che buông xuống, tựa như xe chở người.
Bánh xe quay nhẹ nhàng, màn xe khẽ đung đưa, đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc đưa ra khẽ vén màn xe, bên cửa sổ hé ra một khuôn mặt như u lan trong cốc sâu, chính là Tiết Thủy Vũ.
Tiết Thủy Vũ gây hơn nhiều so với khi còn ở Quý Châu, phong thái lại càng thêm trang nhã, con mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc ở Kinh thành qua cửa sổ, lại trở nên buồn bã, hoài niệm.
Nàng sống ở Kinh thành tới năm mười ba tuổi, ở đây chứa đầy kỷ niệm thời thiếu nữ của nàng: tiểu thư, mẫu thân, còn cả Tiểu Thiên ca ca, đều đã từng sống ở nơi này. Lúc này xe dừng ở đầu đường, nhìn cảnh tượng quen thuộc của Kinh thành, làm sao có thể không cảm khái đây.
Thủy Vũ nhẹ nhàng khép hai mắt lại, che đi những ưu thương và nỗi nhớ, tới khi nàng mở mắt, cả hai con mắt đã trở nên long lanh. Hết rồi, tất cả đã hết rồi, tiểu thư tình như thủ túc, mẫu thân sinh nàng nuôi nàng, còn có mối tình đầu, tất cả đã rời bỏ nàng, vĩnh viễn rời xa rồi.
Thích Đại nguyên soái muốn dâng nàng cho Thủ phụ đại nhân, nàng đã đồng ý. Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé và yếu ớt, tựa như một cành hoa yếu đuối, cũng cần phải dựa vào một cây đại thụ để có thể sinh tồn. Chấm hết, chấm hết cuộc đời phiêu linh, từ biệt tất cả những gì đã qua. Từ giờ về sau, nàng chỉ trốn trong khuê phòng, chỉ làm một cành hoa cho một mình Thủ phụ thưởng thức.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận