Chu Ban đầu nhìn trái nhìn phải, một tay kéo Mao Vấn Trí lên, lánh sau một góc tường khuất người, lúc này mới nhỏ giọng nói:
-- Ta tốn bao công sức nghe ngóng, nhưng đáng tiếc là không ai biết Điển sử đại nhân phạm phải tội gì. Nghe nói là công văn do Hình bộ ở Nam Kinh phê chuẩn, trong đó có khả năng liên quan đến một nhân vật ở kinh thành. Kỳ lạ, Điền sử đại nhân sao có thể có quan hệ với một nhân vật lớn trong kinh thành chứ.
Mao Vân Trí nói:
- Đại ca ta không thể làm chuyện trái với đạo lý.
Chu Ban đầu cười khổ:
- Ta biết, cách làm người của Diệp Điển sử, ta còn phải nghi ngờ sao? Nói lại, cho dù Diệp Điển sử có thực sự tham ô hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, với chức quan của hắn cũng không thể kinh động đến nhân vật lớn trong kinh thành. Hình bộ Nam Kinh cũng không thể trực tiếp hỏi đến việc này. Phải là Ngự sử phân tuần của Quý Dương hoặc Án sát ti của nha môn ra mặt mới đúng.
Mạo Vấn Trí trợn mặt nói:
- LVậy ngươi nói xem, đại ca có liệu có nguy hiểm đến tính mạng không? Nếu chỉ là bị cách chức thì không sao.
- ỤChuyện này...
Chu Ban đầu mặt nhăn lại thành cái bánh bao, khổ sở nói:
- Lão Mao à, chuyện này... ai, nói cho ngươi biết, ngay cả Huyện đại lão gia cũng chưa từng gặp phải chuyện tương tự. Vừa nãy, Tô Bộ đầu có hỏi qua thì huyện đại lão gia cũng lơ mơ, không biết Diệp đại nhân rốt cuộc phạm phải tội gì, triều đình sẽ xử phạt thế nào.
Bên ngoài đại lao huyện Hồ. Sắc mặt của một Bộ khoái nhận dẫn Thái Dương muội muội đến thăm ngục rất khó coi, gã nói:
- Cao Tiểu Lục, nể giao tình của chúng ta, ngươi cũng không cho ta chút mặt mũi sao?
Lính canh kia xin lỗi, nói:
- La đại ca, thật sự không được. Huyện thừa đại nhân chính miệng phân phó. Diệp đại nhân phạm phải tội danh nghiêm trọng, không cho gặp bất kì kẻ nào. Ta cũng chỉ là làm theo chỉ thị, phân phó của Huyền thừa đại nhân ta không dám không phục tùng.
La Bộ khoái chậm rãi nói:
- Được rồi, lời này để nói với người khác là được rồi, sao phải nói với ta? Trong nhà ngục, các ngươi một tay che trời, chỉ cần muốn, thì có cái gì không làm được? ngươi cứ lặng lẽ dẫn chúng ta vào, chỉ cần ngươi không nói, thì Từ Huyện thừa sao có thể biết?
Cao Tiểu Lục liên tục lắc đầu, nói:
- Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Tiểu đệ còn phải dựa vào bát cơm này để nuôi cả nhà lớn nhỏ. Từ Huyện thừa đã nói, ai dám cho người khác gặp Diệp Điền sử thì cũng bị phán đồng lõa, thực sự không thể giúp được.
Thái Dương muội muội thường xuyên đến huyện nha đưa canh cho Diệp Tiểu Thiên, trong huyện nha không biết có biết bao sai nha, Bộ khoái thầm mến tiểu cô nương Miếu gia xinh đẹp này, La Bộ khoái chính là một trong số đó. Cho nên, gã cố tình nhận mang nàng đến, vốn tưởng rằng dựa vào mặt mũi của mình có thể để nàng vào, ai ngờ bị ngăn cản ngay ngoài cửa, mặt đen lại.
La Bộ khoái xấu hổ nói với Thái Dương muội muội:
- La mỗ bất tài, xin lỗi Thái Dương muội muội. Chúng ta đi.
Thái Dương muội muội nhớ lời dặn dò của Hoa Vân Phi, không thể xông vào, đang định rời đi cùng La Bộ khoái thì Cao Tiểu Lục bỗng nhiên nói:
- [Khoan đã.
La Bộ khoái đứng lại, lạnh lùng nói:
- DSao ?
Cao Tiểu Lục nhìn Thái Dương muội muội một lượt từ trên xuống dưới, cười hì hì nói:
- Thái Dương muội muội đúng không? Hay, tên rất đẹp, người càng đẹp, cô có quan hệ gì với Diệp Điển sự?
La Bộ khoái vừa nhìn đã ghét, gã lạnh lùng nói với Thái Dương muội muội:
- Chúng ta đi.
- Không cần vội.
Cao Tiểu Lục vẻ mặt cợt nhả, nói:
- Thái Dương muội muội, mặc dù ta không thể cho cô vào gặp Diệp Điển sử, cũng không rõ Diệp Điển sứ phạm tội gì, nhưng mà, lúc Từ Huyện thừa áp giải Diệp Điển sử, ta cũng ngay bên cạnh, chỉ nghe được một câu, nhưng lại là câu quan trọng nhất, cô có muốn biết không.
Thái Dương muội muội hai mắt sáng lên, bỏ qua ánh mắt dâm đãng của gã, vội hỏi:
- Nói cái gì?
Lúc đó, Từ Bá Di bắt Diệp Tiểu Thiên, tự mình áp giải đến nhà lao, nhốt Diệp Tiểu Thiên vào một gian tách biệt với các gian khác. Rốt cục, cũng không nên được sự đắc ý trong lòng, cho tả hữu lui xuống, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Diệp Điển sử, một năm qua, người tạo tiếng tăm nhất trong huyện Hồ chính là ngươi. Nhưng vận may của người luôn chỉ trong một ngày đã hết. Hiện tại, số mệnh của ngươi cũng đến lúc kết thúc rồi.
Cho đến bây giờ, Diệp Tiểu Thiên vẫn không hiểu tại sao mình bị bắt, nhưng thấy thái độ đắc ý của Từ Bá Di, hắn cũng lờ mờ cảm giác được việc này nhất định có quan hệ với y. Diệp Tiểu Thiên bình tĩnh nén giận:
- Ta bị bắt vào tù. Có quan hệ lớn tới người? Từ Bá Di không đáp, nhưng lại nhịn không được cười càng lúc càng to.
Diệp Tiểu Thiên thở dài, tự lẩm bẩm:
- Nhìn thái độ của người, nhất định là người giở trò với ta.
Từ Bá Di hung dữ nói:
-]Trước khi đi nhậm chức, từng có người nói một câu với ta. Cô ta nói: "Trong quan trường có hai loại người. Một loại là bị chà đạp, một loại khác là không muốn bị chà đạp lô lực chà đạp người khác." Người thực sự cho rằng, người để ta mất mặt trên đài cầu mưa, thì ta sẽ chịu thua, cam tâm bị người chà đạp?
Từ Bá Di bước gần lại một bước, nghĩ đến chuyện bản thân chịu nhục, kích động đến nỗi run giọng quát ầm lên:
- Lần này, người nhất định phải chết.
Cao Tiểu Lục lúc đó đang đứng trong phòng giam, mặc dù đã tránh đi, nhưng tiếng hét của Từ Bá Di lúc đó quá lớn nên gã vẫn nghe rõ mồn một. Chỉ là, cầu tiếp theo của Diệp Tiểu Thiên thì gã lại không nghe rõ. Diệp Tiểu Thiên mặt không biến sắc, khẽ thở dài một tiếng, vái Từ Bá Di một cái, nói rành rọt từng chữ một:
- Đa tạ dạy bảo, những lời này, ta nhớ kỹ rồi.
Từ Bá Di ngẩn người, Diệp Tiểu Thiên bình tĩnh, thong dong thốt ra những lời này, làm cho y cảm thấy giống như nguy hiểm đang gần kề, tóc gáy dựng lên. Nhưng y lập tức khôi phục được sự bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Ngươi nhớ kỹ thì sao, người còn có cơ hội sao? Ha ha ha....
Từ Bá Di ngựa mặt lên trời cười điên dại, đi ra khỏi nhà lao.
Thái Dương muội muội nghe đến câu: "Lần này, người nhất định phải chết" từ miệng Cao Tiểu Lục thì trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nàng nhẹ gật đầu với Cao Tiểu Lục, nói:
- Đa tạ. Nàng muốn quay về núi ngay, cùng thảo luận đối sách với Hoa Vân Phi.
Nhưng, Cao Tiểu Lục lại gọi:
- Thái Dương muội muội, lần này Diệp Điển sử chỉ e là chạy trời không khỏi nắng. Nghe khẩu khí của Từ Huyện thừa, thì hắn không tránh khỏi bị tội chết. Cô trẻ tuổi xinh đẹp, sao phải cùng Diệp gia cùng sống cùng chết chứ. Ta chưa lấy vợ, mặc kệ cô trước đây có thân phận gì ở Diệp gia, ta đều không quan tâm, chỉ cần có đồng ý, ta liền lấy - cô. Tránh cho cô được một kiếp, cả đời có chỗ để dựa dẫm.
La Bộ khoái nghe xong giận tím mặt, mặc dù y vô cùng yêu thích Thái Dương muội muội nhưng cũng chỉ dám âm thầm để ý nàng, không dám lộ nửa phần tâm ý ra. Nay Diệp Điển sử bị bỏ ngục, tội danh còn chưa rõ, thế mà đã có kẻ lo lắng cho nữ nhân của hắn là sao?
La Bộ khoái mặt tái xanh, kéo tay áo xông lên, mắng:
- ỤCao Tiểu Lục, con mẹ ngươi. Người là người hay là súc vật đội lốt con người. Lão tử hôm nay phải giáo huấn ngươi một trận.
- Ngươi làm gì, người định làm gì? Cao Tiểu Lục dáng người nhỏ gầy, không thể sánh bằng La Bộ đầu to con. Nếu La Bộ đầu thực sự ra tay thì gã không phải là đối thủ của y, nên sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau.
- La đại ca, bỏ đi. Mặc dù nàng nhỏ nhắn, lanh lợi, không thể ngăn cản được La Bộ đầu, nhưng chỉ cần bàn tay nhỏ bé kia kéo tay áo y, thì La Bộ đầu liền đứng lại, ngoan ngoãn nghe lời.
Thái Dương muội muội đảo mắt, cười mà như không, nói với Cao Tiểu Lục:
- Đa tạ Tiểu Lục ca nhắc nhở. Nếu Diệp gia thực sự có tai họa, ta sẽ suy nghĩ kỹ đến lời của huynh.
Nàng mấp máy đôi môi xinh đẹp như cánh hoa, lấy một hầu bao từ trong dây lưng ra, đưa cho Cao Tiểu Lục:
- Tiểu Lục ca nói cho ta một tin tức quan trọng như vậy, ta cũng không biết lấy gì cảm tạ. Ở đây có một cái hầu bao, là do chính tay ta thêu, tặng cho Tiểu Lục ca như là một phân tâm Nữ nhi đem hầu bao của mình tặng cho một nam nhân, điều này nghĩa là gì? Cao Tiểu Lục mừng rỡ, tiếp nhận hầu bao, lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra. Nếu không phải bên cạnh còn có La Bộ đầu đứng đó, thì gã đã nhào đến ôm lấy mặt Thái Dương muội muội mà cắn mút.
- La đại ca, chúng ta đi.
Thái Dương muội muội đảo mắt, mỉm cười với Cao Tiểu Lục, sau đó đi ra ngoài. La Bộ khoái không ngờ nàng lại đưa lễ vật cho Cao Tiểu Lục, hơn nữa lại là một món quà ám muội như vậy thì cho rằng nàng thực sự tính toán cho bản thân khi Diệp gia gặp nạn. Trong lòng cảm thấy coi thường, cảm giác với nàng liền nhạt đi mấy phần.
Trương Cư Chính ngồi trên một tấm đệm lông ngỗng dày trong thư phòng, nhấp bút cẩn thận, cuối cùng viết:
- Ị Tỉnh chinh phát, dĩ hậu nông nhi tư thương;... Khinh quan thị, di hậu thương nhi Viết xong hết, cẩn thận kiểm tra một lượt, không phát hiện có gì sai sót, lúc này mới nhẹ khép tấu chương lại, gọi lớn:
- Người đầu, lập tức đưa vào cung.
Trương Cư Chính từ khi làm Chủ chính, sự thay đổi lớn nhất với quan lại chính là kiểm tra luật. Đối với dân thì là "Nhất điều tiên pháp" và "Thanh trượng điền mẫu". Hai điều này thực ra không có tác dụng nhiều trong việc giảm bớt gánh nặng cho dân chúng. Bởi vì, "Nhất điều tiên pháp" thực chất là cải cách chế độ thuế, thống nhất tất cả các loại thuế thành tiền để tính toán.
Hơn nữa, đây cũng không phải sáng kiến của Trương Cư Chính. Trước đó, đã có rất nhiều địa phương thực hiện như vậy. Bởi vì hiệu quả tốt cho nên được mở rộng ra toàn quốc. Như vậy, thao tác của triều đình đơn giản hơn rất nhiều, nhưng dân chúng lại bị tăng thêm nhiều phiền toái.
Mà Thanh trượng điền mẫu" (đo đạc đồng ruộng, mặc dù đã tìm ra rất nhiều địa chủ, thân hào tư chiếm đất, sau đó bắt bọn họ phải nộp thuế, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng nghĩ ra đối sách chuyển gánh nặng này lên vai nông đần và tá điền. Dù vậy, đối với triều định, thuế thu được được tăng lên rất nhiều.
Lúc này, Thái bộc tự tích hơn 400 vạn lượng bạc, Thái thương cũng tích hơn 400 vạn lượng bạc, cả hai tổng cộng là hơn 800 vạn lượng. Lương thực tích ở Thái thương cũng đủ dùng 10 năm, quốc khố được lấp đầy, nên Trương Cư Chính đang dâng sớ xin miễn giảm tiền, lương thực thiếu trong mười năm từ năm Long Khánh nguyên niên. Điều này thực sự như ban ơn cho bách tính.
Mặt khác, mặc dù Trương Cư Chính xuất thân Nho gia, nhưng dù sao lão cũng là danh thân trị thế, làm việc khá thực tế, cho nên y không đồng ý với quan điểm trong nông khinh thương" mà cho rằng nên coi trọng cả hai. Đây là một số hành động có chủ đích nhằm bảo vệ và cổ vũ thương nghiệp phát triển, trình báo thiên tử để ban bố.
Tấu chương này viết xong, y cũng không chịu được nữa. Lão mắc bệnh trĩ nặng, đi lại không tiện, ngồi lâu cũng đau đớn vô cùng. Lão đứng dậy, nhẹ nhàng vặn vẹo eo, đang định đi hoa viên thì lão quản gia lặng lẽ đi đến, nói nhỏ với lão vài câu, hai tay dâng lên danh mục quà tặng.
Trương Cư Chính lắc đầu cười, gọi tên tự của Thích Kế Quang, nói:
- Không biết lần này Nguyên Kính lại vơ vét được đồ gì đưa cho ta. Mở danh mục quà tặng, y chỉ lướt mắt qua những đồ vật quý giá, trân bảo, cũng không để ý, đến khi nhìn thấy ba chữ "d** hải cẩu" thì hai mắt sáng lên.
Trương Cư Chính hằng ngày đều bận công sự, lại thêm bệnh tật lâu năm, cho nên khẩu vị cũng bị ảnh hưởng. Một bữa trăm món cũng không muốn nhấc đũa, không tìm thấy món để lão có cảm giác. Có một sở thích, nhưng lại làm cho bệnh của lão nặng thêm, đó là sắc. Đây là thứ mà Thủ phụ đại nhân "ăn" không mệt mỏi.
Từ đó trở đi, khắp các địa phương đều dâng tặng mỹ nữ, mấy trăm người ở đây hậu trạch. Lão vẫn không ngại nhiều, chỉ là tuổi già, lại có nhiều bệnh, xử lý quốc sự thì có thể, nhưng khi đến hậu trạch thì thường "lực bất tòng tâm". Vì vậy, lão rất yêu thích các loại thuốc có tác dụng tráng dương.
Lần trước Thích Nguyên soái tặng lão một cái "d** hải cẩu", hiệu quả rất tốt. Lão chỉ thuận miệng nhắc đến, không muốn để thích nguyên soái ghi nhớ trong lòng. Lần này, lại tặng cho lão một vò. Trương Cư Chính vuốt râu cười, gật đầu. Ánh mắt lại quét _xuống dưới, một lần nữa sáng lên.
Phía dưới còn tặng thêm một người đẹp, còn cố ý nói người đẹp này không phải là dùng bạc mua được, mà bởi vì gia đình xảy ra chuyện, lâm đến bước đường cùng. Nghe nói đến được hầu hạ danh tướng đương thời, nên vui vẻ đáp ứng. Nàng biết chữ, hiểu lễ, ôn nhu hiền thục. Hy vọng có nàng chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ, Thủ phụ đại nhân có thể an tâm xử lý quốc sư, tạo phúc nhiều hơn cho bách tính.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận