Em mang về phòng thật nhiều đồ chơi. Hảo chạy đến :
- Cho tao coi với, cho tao coi với.
Em cho Hảo một cành hoa cài áo, Hảo đón lấy vẻ mặt tươi vui :
- Cám ơn mi hí, để tao gắn vào cái áo len mới, Noel mình đi lễ nhà thờ nghe Trang.
Em nhìn lên tấm lịch, mau thật, mới đó mà sắp đến mùa Giáng Sinh, có lẽ Noel năm nay là Noel buồn nhất trong đời em. Hảo đập đập vào tay em :
- Nghe Trang, Noel mi đi nhà thờ nghe Trang.
Em nhìn nó, tần ngần :
- Tao... tao không có đạo mà.
- Có hay không ăn thua chi, đi là cứ đi. Đêm Noel người ta đi nhà thờ đông và vui lắm.
Em cứ nói hoài một câu :
- Tao không có đạo... tao không có đạo mà đi chi.
Em thốt ra để mắc cỡ với chính mình. Em đã nói dối Hảo rồi đấy, sở dĩ, Noel này em không muốn đi đâu chẳng qua là vì em không muốn sống lại với những kỷ niệm êm đềm ngày cũ… những mùa Giáng sinh xưa sao mà tuyệt vời ấm cúng... mười hai giờ khuya chợt tỉnh giấc nồng, nụ hôn của ba nở hoa trên trán, làn môi của me ngây ngất tình thương... Em ngồi dậy mặt tươi như hoa đón nhận nhiều món đồ chơi ngợp mắt… ba nói ông già Noel gửi quà cho con chó bông của ba đó... me nói ông già Noel gửi quà cho con chim hoạ mi xinh đẹp của me đây nì... em tin... em tin... cho đến năm em đầy đủ trí khôn, em mới biết chuyện ông già Noel chỉ là huyền thoại, chính ba me đã mua những món quà rực rỡ đó cho em...
Tuy em là người ngoại đạo, nhưng mỗi Noel về ba vẫn ra công làm hang đá trong phòng học cho em để em mừng đón Chúa ra đời, chính tay me kết những dây hoa kim tuyến, me còn lấy bông gòn phủ lên hang đá giả làm tuyết nữa. Me nói Chúa Hài Đồng được sinh ra đời vào một đêm đông lạnh lắm, tuyết rơi mênh mông, có một vì sao lạ xuất hiện trên nền trời tăm tối dẫn lộ cho ba vị vua từ phương xa đến dâng lễ vật mừng Chúa... Me kể thật nhiều, thật nhiều, và trước hang đá em đã nép đầu vào vai me nghe say sưa. Em vẫn nhớ, Noel nào cũng vậy, ba lái xe đưa em và me đến các nhà thờ nhìn thiên hạ dập dìu di lễ mà nghe hồn nao nức vui theo. Đến gần khuya, ba đưa me và em trở về nhà, rồi ba dục em :
- Vào ngủ đi con ngoan, nửa đêm ông già Noel sẽ đem quà đến cho con.
Em đã ngây thơ :
- Ba ơi, ba nhớ nói ông già Noel cho con thật nhiều đồ chơi nghe ba.
Ba hôn em trước khi buông màn xuống. Me lo sẵn một con ngỗng quay béo mập đang tỏa mùi thơm trong lò điện và cây buche de Noel me làm từ chiều, đợi đến nửa đêm khai mạc Réveillon. Thành thử, dù không đi đạo nhưng Noel nào em cũng được hưởng trọn vẹn niềm vui khi ôm những gói quà lớn ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, bên ba bên me và văng vẳng đâu đây, tiếng chuông giáo đường ngân nga mừng đón Chúa ra đời...
Hảo kéo em về thực tế :
- Trang, đi nghe mi, rủ cho thật nhiều đứa, càng đông càng vui.
Em nhớ tới Tương Như :
- Chắc con Tương Như có ba me đến đón, nó không thể đi với tụi mình được mô.
Hảo bĩu môi :
- Thôi mi ơi, dẹp con nớ qua một bên, tao ghét lắm.
Em ngó Hảo :
- Nó có làm chi mi mô mà mi ghét nó ?
Hảo lầm lì :
- Nó kiêu ngạo với cái hạnh phúc của nó, nó làm cho mi tủi thân, mi khóc hoài đó, mi không nhớ à?
Em hiền lành :
- Tao khóc là tại vì tao mu khóc, tao mít ướt, chớ đâu phải vì con Tương Như, con Tương Như cũng dễ thương, cũng tốt với tao lắm chớ bộ.
- Ừ, ở đó mà tốt.
Hảo ngoe nguẩy bỏ đi, em chạy theo :
- Hảo, Hảo, bộ mi giận tao hả.
Hảo quay lui, thấy em vừa ho vừa thở hổn hển, con bé có vẻ ân hận, nó vẫy em :
- Không, tao ra sân chơi, đi với tao nghe Trang.
Em và Hảo vừa bước ra khỏi bậc thang cuối cùng thì khuôn mặt diêm dúa của dì Lan cùng tà áo đỏ phất phới trên lối đi làm em sững sờ dừng lại. Dì Lan cười với em :
- Ồ, cháu Trang đây rồi, dì đến tìm cháu đây.
Em lễ phép :
- Dì tìm cháu có chuyện chi rứa ? Mời dì vô phòng khách rồi dì cháu mình nói chuyện.
- Thôi được, dì có việc cần phải đi gấp, có lá thư của me cháu nhờ dì trao lại.
Dì Lan vừa nói vừa mở bóp lấy chiếc phong bì màu trắng có viền những gạch xanh đỏ :
- Đây cháu, đọc ngay đi rồi có điều chi muốn nói với me, cứ nói với dì rồi dì nhắn lại cho.
Em run run cầm lấy chiếc phong bì ngồi bệt xuống thềm xi măng lạnh, mặc cho Hảo và dì Lan đứng tần ngần bên nhau. Màu thư trắng me viết nguệch ngoạc vài dòng bằng mực nguyên tử đỏ :
”Trang con,
”Lá thư của con me đã nhận được, nhưng rủi quá là chiều hôm đó me bận vào Đà Nẵng với dì Lan nên không đến với con được. Sao ? Ba đi Sàigòn về có mua quà nhiều cho con không ? Vui vẻ chứ ?
Me,
Lá thư không thưởng không phạt, không chấp nhận mà cũng không phản đối. Em không thể hiểu được me, ba ơi, con không hiểu được me khi những lời hứa trong buổi trưa nắng vàng ở vườn nhà Ngoại, me đã cố tình quên đi. Me vẫn tiếp tục giao thiệp với dì Lan, me vẫn còn tiếc nuối những ngày dài ăn chơi phóng túng chứ không phải me hổ thẹn vì mặc cảm đâu ba. Sao em vừa thương vừa giận me quá chừng, em vò nát lá thư trong tay. Hảo cúi xuống bên em :
- Chi rứa Trang ?
Em muốn giấu Hảo nhưng không được vì nước mắt đã ứa tràn đôi khóe mi :
- Tao... tao muốn chết quá Hảo ơi.
Hảo ngồi xuống cạnh em :
- Me mi không đến hả ? Me mi không chịu trở về với ba mi hở ?
Em gục đầu vào vai Hảo nức nở khóc, thật em yếu đuối đến không ngờ. Hảo xoa xoa vào lưng em giọng vỗ về :
- Thôi Trang, chẳng có chi đáng buồn cả, hãy xem tao đây nì, chả ai thèm thương, không người thăm viếng, tao có buồn mô. Hãy ăn cho no và ngủ thật kỹ, hãy xem như chuyện me mi hứa trở về là một giấc mộng mà thôi, chừ mi đã tỉnh giấc rồi đó.
Em nghẹn ngào :
- Mộng răng được, lá thư vẫn sờ sờ đây, dì Lan còn đứng đó, tao khổ quá Hảo ơi.
Dì Lan dường như cũng động lòng, dì cúi xuống nâng gương mặt đầy nước mắt của em lên :
- Nín đi Trang, sáng chủ nhật dì và me đem xe đến đón cháu đi Lăng chơi.
Em không vâng không dạ. Em nhìn thẳng về khoảng không trước mặt, sững im. Em muốn là pho tượng, là hoa, là lá, là cây cỏ vô tri, em không muốn làm người, kiếp người sao khổ đến thế ni. Dì Lan ra về lúc nào em cũng không hay biết, chỉ còn Hảo ở cạnh em, mớ tóc dài buông xõa xuống bờ vai dịu dàng thuần hậu, cô bé lại hỏi em :
- Trang, sáng chủ nhật ni mi có đi Lăng với me mi không ?
Không chờ em trả lời, Hảo góp ý kiến :
- Nên đi chơi đây đó cho khuây nỗi buồn. Trang nờ, me có đến đón, đừng giận me nữa mà cũng đừng oán dì Lan nghe Trang.
Em nhìn đăm đăm vào tờ thư nhầu nát lăn lóc trên nền đất mịn :
- Tao không oán ai cả mà chỉ tủi thân thôi.
Hảo nhìn em phút giây ái ngại rồi cô bé nói sang chuyện khác :
- Thôi, sắp đến giờ cơm rồi.
Hảo cố pha trò cho em vui :
- Ui cha, chưa chi mà kiến đã bò trong bụng tao nghe rột roạt ỏm tỏi rứa thê.
Em kéo vạt áo chùi nước mắt, đứng dậy theo Hảo. Chúng em vào đến cửa phòng ăn thì cũng vừa chuông reo. Tương Như thấy mặt em đã rủ :
- Tuần ni tao đi lăng Tự Đức chơi, đi với tao không Trang ?
Em chưa kịp đáp, Hảo đã sừng sộ với Tương Như :
- Thôi mà, ai chẳng biết mi giàu, ai chẳng biết mi sang, ai chẳng biết mi được cha mẹ yêu chiều, có chi mà khoe dữ rứa nờ.
Tương Như ngạc nhiên :
- Hảo chi lạ chưa ? Ai nói chuyện với Hảo mô nờ, người ta hỏi con Trang mà cũng xen vào.
Hảo đanh đá :
- Ừ, tao xen vô đó. Nì, đừng có giả mù sa mưa, đừng có đem những vụ đi chơi của mi ra mà lem thèm con Trang, mi không biết nó đang buồn hay răng ?
Em can :
- Hảo vô lý ghê, răng tự nhiện lại đi gây với Tương Như, Tương Như có nói chi mô nờ, Tương Như có làm cho tao buồn mô nờ.
Hảo hỏi gặng :
- Bộ mi không nghe nó khoe với mi vụ đi Lăng Tự Đức đó à ?
Em bênh Tương Như :
- Tương Như có lòng tốt rủ tao đi chơi chớ bộ, Tương Như đâu có làm cho tao buồn. Mi không nhớ là tuần ni tao cũng đi chơi lăng với me và dì Lan à ?
Thấy em phản đối, Hảo có vẻ giận, nó nói mát :
- Ừ thì thôi, tất cả mọi người đều vui, đều hạnh phúc. Xin chúc mừng.
Hảo bỏ ngồi xa em, em chả biết làm thế nào cho nó hết giận. Tội nghiệp Tương Như thật hiền lành, chả muốn gây sự với Hảo. Cô bé đến ngồi im lặng bên em. Chợt nhớ mình chưa đáp lại lời của Tương Như em bảo với cô bé : .
- Cám ơn Như đã rủ mình đi chơi Lăng. Nhưng để khi khác nghe, vì tuần ni có me mình đến đón rồi.
Tương Như hỏi thăm :
- Hồi hôm, Trang đi mô mà không thấy về phòng ?
Em kể :
- Ba Trang đi Sàigòn về, đến trường xin phép Sơ cho Trang về nhà một bữa.
- Vui hí, chắc là Trang được ba mua cho nhiều quà lắm ?
Em gật đầu :
- Ừ, còn có thật nhiều hình Noel nữa, để Trang cho Tương Như vài tấm nghe.
Tương Như gắp đồ ăn bỏ vào chén em, cô bé săn sóc em ân cần như một người chị. Em thấy Hảo chiếu đôi mắt căm hờn về phía Tương Như, thế nào chốc nữa đây cũng có chuyện, không hiểu tại sao Hảo lại ghét Tương Như đến như vậy. Tại Tương Như hay khơi nỗi buồn trong em hay vì một lý do nào khác ? Hảo thường bảo em, nó không kẻ thương yêu, chẳng người thăm viếng, nhưng nó không cần, nó vẫn sống tự nhiên như cây cỏ.
Em thoáng chút hoài nghi, em không còn tin những lời nói cứng rắn của Hảo nữa, cây cỏ cũng cần giọt sương buổi sáng, làn nước tưới buổi chiều cho mịn màng phiến lá, tươi mát những chồi non, thì con người cũng phải có tình thương mới nồng nàn ý sống, khỏi buồn tẻ cuộc đời.
Chắc Hảo đang ghen với hạnh phúc của Tương Như, em thầm nghĩ, Hảo thực sự thương em thành thật không hay chỉ tại em cũng bị bỏ rơi như nó nên nó tìm đến em như một an ủi vỗ về ? Em nhẹ lắc đầu xua tan ý nghĩ, mày xấu lắm Trang ơi, mày oán hận cuộc đời rồi đâm ra ngờ tình bạn của Hảo đối với mày sao ? Em nhìn về phía Hảo, lòng ân hận không cùng. Xong bữa cơm, Hảo bỏ về phòng trước em, em chạy theo gọi nhưng lần này Hảo không dừng lại nữa. Em bận trả lời mấy câu hỏi của nhỏ bạn nên không làm hòa với Hảo ngay được. Khi em về phòng, em thấy Hảo đang nằm úp mặt vào gối, đôi vai rung rung. Em xúc động quá, em ghé ngồi bên Hảo vuốt nhẹ vào lưng nó :
- Hảo, Hảo, răng mi cứ giận tao hoài rứa ?
Hảo vẫn vùi đầu vào chăn, nhưng nó nhích lưng ra để tay em rơi xuống giường.
- Trang đi đi, đi chỗ khác đi.
Em xúc động :
- Hảo, Hảo, răng mi hay xua đuổi tao rứa ?
Hảo nói trong tiếng nấc :
- Ai mà dám giận Trang, ai mà dám xua đuổi Trang, ai mà xứng đáng làm bạn với Trang.
Em lay vai Hảo :
- Tề, Hảo nói chi lạ rứa ?
Hảo vẫn khóc :
- Tui không cha không mẹ, không bà con thân thích, đừng chơi với tui nữa, mang tiếng lắm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận