Em nói nhỏ :
- Hảo đừng tự ái vô lý như rứa, mình thương Hảo,vẫn mong muốn làm bạn với Hảo hoài mà.
Tiếng khóc của Hảo dịu xuống :
- Rứa răng Trang cứ bênh con Tương Như hoài rứa ?
Em đấu dịu :
- Tương Như nó nói chuyện tử tế, chứ có chi mô mà Hảo ghét nó.
Hảo vùng ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe :
- Ai nói với mi là con Tương Như tử tế, cái thứ con nhà giàu hay khoe khoang tao ghét lắm.
Em hơi bất mãn :
- Bộ ai con nhà giàu cũng rứa hết hả ?
Hảo lấy khăn chùi nước mắt :
- Tao nói phần đông thôi - Rồi như nhớ ra rằng em cũng là con nhà giàu, Hảo nhẹ lời - tao không có ý nói mi mô.
Em cố gắng giải thích với Hảo :
- Theo ý tao con Tương Như là con nhà giàu, nhưng nó tội lắm đó Hảo, không phải nó hay làm cho tao buồn mô, mà trái lại, nó chỉ muốn chia bớt nguồn vui của nó cho tao mà thôi.
Hảo ngồi im lặng. Em biết nó đang suy nghĩ rất lung. Một lúc sau, gương mặt của nó dịu trở lại :
- Trang, chắc mi ghét tao lắm hí, chắc mi cho là tao hàm hồ lắm hí.
Em lắc đầu :
- Không, không khi mô tao cho rứa hết. Hảo, thôi xí xóa chuyện vừa qua đi. Mi không thương tao hả Hảo, tao đang buồn thúi ruột đây nì, mi còn nói xiên nói xỏ chi cho tội tao rứa.
Hảo thòng chân xuống giường :
- Thôi, cho tao xin lỗi, tính tao nóng nảy dễ sợ.
Rồi Hảo đưa tay đánh vào đầu nó :
- Nì, chừa đi nghe, lần sau không được nổi tức bậy bạ nữa nghe.
Em bật cười tuy trong lòng đang rối rắm :
- Tụi mình đi ôn bài nghe Hảo ?
- Ừ.
Hảo âu yếm nắm lấy tay em. Hai đứa lại làm hòa với nhau thật dễ dàng.
*
Me đến đón em đi chơi Lăng trên chiếc xe màu đỏ của dì Lan. Sáng chủ nhật dì Lan đến trường với bộ quần áo hết sức rực rỡ làm ai cũng phải ngó chăm. Em hơi ngượng trong lòng khi thấy dì Lan đã lớn tuổi mà ăn vận như cô gái hai mươi. Chiếc quần xì gà màu đỏ gạch cắt khéo bó sát lấy cặp đùi dài, ống phía dưới xòe rộng thùng thình trên đôi giày màu trắng đóng theo kiểu hippi làm con người dì Lan cao lớn hẳn lên, dì còn mặc áo polo trắng viền đỏ và đeo một cái bóp cũng màu đỏ luôn. Me có vẻ dịu dàng hơn trong chiếc quần tây nâu và áo chemise vàng, me giúp em sửa soạn đồ đạc bỏ vào sắc :
- Nhanh lên Trang, đi Lăng xong mình còn lên đồi Vọng Cảnh chơi nữa.
Tuyệt nhiên, me không hề nhắc đến lá thư hôm trước cùng lời giải thích tại sao me không chịu trở lại với ba. Em muốn hỏi nhưng thấy bất tiện vì người xung quanh đông quá. Em chỉ biết xin me :
- Me ơi, cho Hảo cùng đi với con nghe me.
Me gật đầu nhìn vào :
- Ừ, Hảo cùng đi chơi với Trang cho vui nghe.
Hảo cười tần ngần, em hối :
- Đi Hảo, mau lên Hảo.
Hảo ngập ngừng :
- Tao sợ Sơ.
Em nhìn me :
- Me, me xin Sơ cho Hảo đi với con đi me.
Dì Lan sốt sắng :
- Để dì đi xin cho.
Con đường em đi lung linh nắng đổ, ước gì ba đang lái xe chứ không phải dì Lan. Me ngồi phía trước cạnh tay lái, em với Hảo ở băng sau nên em khó nói chuyện với me quá. Xe rẽ qua đường Lam Sơn, dốc Nam Giao buồn phiền với hai hàng cây trụi lá, nền tráng nhựa loang lổ những vũng bùn đất đỏ lầy lụa, sau những ngày dài mưa phủ lê thê. Xe xóc mạnh, me đưa tay sửa lại mái tóc nói với dì Lan :
- Bộ Công chánh thiệt đúng là ăn rồi ngủ, đường sá hư cả năm trời cũng chả thèm để ý mảy may.
Dì Lan cười rộ lên :
- Ôi hơi mô mà lo cho mệt, mình ham chơi thì thiên hạ cũng như rứa. Thời buổi chiến tranh mà, biết còn sống được ngày mai không mà lo để dành củ khoai đến ngày mốt.
Tiếng cười của dì Lan muốn soi thủng màng nhĩ, Hảo nói nhỏ với em :
- Dì Lan ăn nói bốp chát quá hí.
Em gật :
- Dì là dân “chịu chơi” mà.
Hảo le lưỡi :
- Chà, mi mà cũng biết danh từ nớ nữa à ?
Em đính chánh :
- Tại... tại tao nghe dì Dung nói chớ bộ. Tao đâu có tự ý đặt ra.
Hảo nhoài người nhìn ra cửa xe :
- Trang ơi, hoa ở đây đẹp quá.
Em níu Hảo :
- Đừng dựa người vào cửa đó nguy hiểm lắm.
Hảo nhích về phía em, mắt không rời những dây hoa vàng leo quanh hàng rào của những ngôi nhà xinh xắn ven đường :
- Hoa đẹp quá, tao thích quá Trang ơi.
Trước kia, em vẫn thường cùng ba me đi lăng Khải Định, Tự Đức, đi chùa Từ Hiếu và qua đường này biết bao nhiêu lần, những dây hoa kia quá quen thuộc, màu vàng tươi quấn quít những hàng rào bằng cây thuốc dấu xanh xanh. Em nghe nói những cọng cây mọng cứng đó thường được dân địa phương ở đây dùng làm thuốc để đắp lên những vết thương trầy da chảy máu.
Em thì chưa được xức thứ thuốc đó bao giờ, nhưng em có hái thử vài cọng cây thuốc dấu đó để xem chơi, em thấy bên trong toàn mủ là mủ trắng đục như sữa vậy, còn nhiều hơn mủ xương rồng nữa. Em nghe dì Phượng nói với người bạn cùng học một lớp với dì là, cây thuốc dấu thuộc một họ với cây xương rồng, dì Phượng ăn nói thiệt cao siêu ghê, bởi tại năm nay dì đang học chứng chỉ Thực Vật bên trường Khoa Học ấy.
Em thì chả biết “cùng họ” là gì, nhưng em đoán rằng, cùng họ chắc là có “bà con” mật thiết với nhau, cho nên cả hai cây xương rồng và thuốc dấu đều có mủ. Như vậy thì chắc cây vú sữa cũng vậy. Khi đem thắc mắc này hỏi dì Phượng, dì cười thật to làm em thẹn muốn chết luôn, dì nói : “những cây cùng họ Xương Rồng đều có mủ, nhưng những cây có mủ chưa chắc đã cùng họ với cây Xương Rồng”.
Em ngẩn người ra, em chả hiểu mô tê gì hết nhưng em không hỏi thêm nữa, vì em biết, trình độ của em chưa đủ sức để hiểu điều đó. Còn loại hoa vàng này, hôm trước em thấy dì Phượng ép thật nhiều trong mấy tập sách, em có hỏi thì dì bảo đó là hoa Cát Đằng.
Em lại thêm một lần ngạc nhiên, vì những đóa hoa tô màu tím nhạt nở trên giàn lá xanh vườn nhà ông Ngoại cũng được gọi là hoa Cát Đằng. Dì Phượng giải thích : ”Hoa ở vườn nhà mình thuộc về loại hoa to, còn đây là loại hoa nhỏ, cả hai thứ đều được gọi là Cát Đằng vì cùng một họ với nhau”. Dì Phượng lại đem họ đem hàng ra mà nói với em, dì méo mó nghề nghiệp làm em cũng muốn điên cái đầu theo.
Hảo lại reo lên nho nhỏ :
- Trang, cảnh đẹp như ri mà mi cứ mãi nghĩ ngợi chi mô a.
Em quay sang Hảo :
- Nghĩ chi, tao cũng đang ngắm cảnh chứ bộ.
- Nì Trang, cái hoa màu vàng nớ là hoa chi hè ?
Em lên mặt hiểu biết :
- Hoa Cát Đằng.
Hảo tròn mắt :
- A, cái tên đẹp như trong chuyện một ngàn lẻ một đêm.
Em nhìn Hảo :
- Bộ mi mới chộ hoa ni lần đầu hả, bộ mi mới nghe tên hoa ni lần đầu hả ?
Hảo gật đầu :
- Ừ, tao có được đi chơi xa mô mà biết đây biết đó.
Em tò mò :
- Chú mi không dắt mi đi chơi hả ?
Hảo rùn vai :
- Thiệt mi hỏi như chuyện ảo tưởng. Chú tao sợ bà thím rút đét, sức mấy mà dắt tao đi chơi. Năm khi mười họa, chú mới xẹt qua trường thăm tao một lần, mau còn hơn sao băng nữa. Tiền hàng tháng nuôi tao chú thường nhờ người quen mang đến mà thôi.
Em nhíu mày :
- Chú mi cũng tệ chứ cùng ở Huế, đó với đây nào có xa xôi chi mô mà không chịu thăm mi.
Giọng Hảo xa xôi :
- Nói ra thì cũng tội cho chú tao, tại chú tao làm “chánh sự vụ” đó mi ơi.
Em không hiểu gì cả :
- Làm chánh sự vụ...
Hảo cười tủm tỉm :
- Chánh sự vụ là chánh sợ vợ đó, mi không biết à.
- Trời đất, danh từ của mi dùng độc đáo rứa ai mà biết được.
Hảo thôi cười, gương mặt lại thoáng buồn :
-Thím dò xét chú dữ lắm, nên chú ngại không dám qua thăm tao thường. Thím sợ tao ton hót với chú để xin thêm tiền, thím sợ chú quá thương tao rồi nhường hết gia tài lại cho tao vì chú thím chẳng có con.
Em nắm tay Hảo :
- Trước sau chi mi cũng có phần trong đó.
Hảo chua xót :
- Tiền bạc đối với tao chẳng có nghĩa lý chi hết. Trang nờ, dù tao biết chú tao rất giàu. Tao chỉ cần tình thương mà thôi.
Em lặng lẽ quay sang nhìn Hảo. Nó đang tự mâu thuẫn với chính nó, phải, nó là người đang thiếu tình thươnq nhất. Chính những giây phút tâm hồn khoát đạt, chính những lúc hòa mình với thiên nhiên, con người mới nói lên được tiếng nói đích thực của lòng mình, Hảo mới hé cho em thấy được ước ao nhỏ nhoi tội nghiệp của nó. Em thấy thương Hảo quá chừng.
Sáng chủ nhật trời tạnh ráo thiên hạ đi lăng thật đông. Dì Lan tắt máy gửi xe rồi bốn người cùng bước vào khung cửa ẩm mốc rêu phong mở ra bên trong phong cảnh vô cùng hùng vĩ.
Dì Lan nắm tay Hảo đi trước, em cố tình đi chậm khiến me phải dừng lại chờ em. Em nói nho nhỏ:
- Me ơi đi chậm lại me ơi.
Me đỡ cánh tay em :
- Trang, con mệt à ?
- Không, me.
- Sao con không đi nhanh cho kịp Hảo, kịp dì Lan.
Em lắc đầu :
- Không, con chỉ muốn đi bên me. Me, con muốn nói chuyện với me thật nhiều.
Me hiểu ý ; Me chớp mắt :
- Thì để chút nữa đã nờ, không lẽ đứng giữa lối mà nói chuyện răng, để cho người ta đi chớ.
Em nhất quyết phải hỏi me cho bằng được, em lại đề nghị :
- Hay thôi mình ra nhà thuỷ tạ đi me.
Me quàng vai em :
- Nếu con muốn nói chuyện riêng với me, thì để me tìm cách nói với Hảo và dì Lan đi tránh đi.
Em nhìn theo dáng tung tăng của Hảo bên cạnh dì Lan bước lên những bậc cấp đằng xa :
- Me khỏi cần phải bảo họ, me coi tề, hai người mải mê ngắm cảnh vật quên mất mẹ con mình rồi.
Em nắm tay me rẽ sang chiếc cầu nhỏ đưa vào nhà Thuỷ Tạ. Mùa đông mặt hồ buồn thiu lơ thơ vài ngọn lá sen tàn, không tìm đâu ra một cánh sen hồng thắm, từng đám bèo tai chuột dập dềnh trên làn nước đục, lòng em hiu hắt như mùa đông. Em dựa người vào cây cột gỗ mỏng manh, me đứng bên cạnh, gương mặt xanh xao dù đã được điểm tô bằng một lớp phấn hồng :
- Trang, con muốn hỏi chi me ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận