Em nghe mi mắt cay cay :
- Me, tại răng me không đến, me...
Me ngắt lời :
- Me đã nói trong lá thư đó rồi mà, me bận…
Em lại ngắt lời me :
- Không, con muốn hỏi là tại răng me không chịu về với ba ?
Me dợm nói rồi me lại ngưng, me đưa tay che miệng để giấu tiếng thở dài. Em nhìn me bằng đôi mắt van lơn cầu khẩn, đôi mắt như muốn nói Me ơi me hãy quay về với ba, me ơi. Tội nghiệp con mà, tội nghiệp ba mà, tội cả ngôi nhà màu hồng trong khu vườn im bóng lá, khóm trúc đào cũng nhớ me nữa me ơi. Hình như me tránh đôi mắt của em :
- Trang, phải hiểu cho me, câu chuyện không dễ dàng như con tưởng mô.
Em quả quyết :
- Me, ba vẫn chờ me mà. Không có chi khó cả, me chỉ cần xô cánh của nhà mình ra, trong đó vẫn còn đầy đủ hạnh phúc mà me đã bỏ rơi, có ba, có con và cả vú Lành nữa.
Me cúi đầu :
- Trang, me còn nhiều mặc cảm lắm, me không đủ can đảm để trở về.
Em an ủi me :
- Me đâu có lỗi chi nhiều, nghe me, me về với ba nghe me.
Em nhìn thật sâu vào mắt me, me chưa trả lời nhưng em cảm thấy ánh mắt đó như sáng hẳn lên, như thôi ngập ngừng nỗi mặc cảm bủa vây. Em lại hy vọng, em khép hờ đôi mi mường tượng đến nét mặt hiền từ phúc hậu của Mẹ Đồng Trinh trong hang đá sân trường, ánh nắng nghiêng soi đôi má hồng, đôi mắt trong xanh niềm khoan dung rộng lớn.
Mẹ ơi, đoái thương cho hạnh phúc con, Mẹ ơi, xin Mẹ soi sáng dùm tâm hồn me con đang ngập ngừng trước hai con đường chia lối, Mẹ hãy xui khiến cho me con thấy rõ con đường dẫn đến căn nhà màu hồng giữa ngôi vườn mát rượi bóng cây. Ở đó, khóm hồng đang khô héo, bầy cá thia tàu buồn bã ngẩn ngơ chờ bàn tay trắng ngà của me thả từng nhúm bột ngô tỏa lan trên mặt nước ngàn bụi phấn thông vàng.
- Me ơi, me ơi. Em gọi thầm nho nhỏ, chỉ một mình em nghe, để tiếng gọi mến trìu chỉ đủ sức rung nhẹ một âm thanh êm ái cho lòng nguôi xót đau.
Tiếng gọi của Hảo đã cắt đứt nguồn tư tưởng của em :
- Trang, Trang, răng mi lại ngồi đây ? Không đi xem Lăng với dì Lan à ?
Em nói nhỏ :
- Thì tao cũng đang ngắm phong cảnh đây nì.
Hảo bĩu môi :
- Hồ sen mùa ni đâu có đẹp, nhớp bắt chết, toàn cả bùn là bùn.
Dì Lan từ đằng xa đi lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, dì hỏi me :
- Ủa, Thúy không đi dạo à, hai me con đang tâm sự chi rứa ?
Me nói lảng :
- Không, Trang nó mệt nên dừng lại nghỉ một chút.
Dì Lan khoác tay me :
- Chừ chúng ta đi vào xem ngai vua ngự nghe.
Rồi dì quay lại hỏi em :
- Hết mệt chưa cháu ?
Em miễn cưỡng gật đầu, biết không nói gì thêm với me được nữa, em nắm tay Hảo chạy trước. Con đường lát gạch ẩm rêu dẫn lên những bậc cấp làm bằng đá thanh khiến em nhớ đến lối nhỏ vườn nhà lót gạch màu hồng mà nghe xót xa, mà nghe dậy lên trong tâm hồn nỗi cô đơn hun hút, me đang ở bên em, cùng không gian nhưng sao thấy xa vời vợi. Một ngang nối thật nhỏ giữa ba với me sao me không chịu vượt qua hở me.
Em gặp Tương Như đang đứng dưới khóm hoa lê, ánh nắng mai soi lên màu hồng của má, màu trắng của hoa, trông cô bé dễ thương như một thiên thần. Tương Như đang sửa soạn để chụp một pô hình, em thấy một người đàn ông quay lưng về phía em, trên tay cầm máy ảnh nhắm về Tương Như. T... í... c... h, Tương Như sửa lại mái tóc, đưa mắt tìm một cảnh đẹp khác để chụp nữa thì cô bé nhìn thấy em và Hảo. Tiếng reo trong vắt như suối :
- Ồ Trang, Ồ Hảo, lại đây chụp bóng, mau lên mau lên.
Tương Như quay sang người đàn ông :
- Ba ơi Ba. Hai đứa bạn của con đây nì, ba chụp bóng cho tụi hắn nữa nghe Ba.
Người đàn ông nhìn đăm đăm em và Hảo rồi ông mỉm cười, ôi nụ cười hiền lành của người cha bao dung. Em cũng có ba vậy, ba cũng hiền cũng thương em rất mực, mà sao hạnh phúc của em vẫn tan vỡ như giọt sương mai ? Em cũng có me vậy, me cũng dịu dàng quý phái như me của Tương Như, người đàn bà mặc áo dài hoa tím đang từ trong dãy nhà thờ tự bước ra, theo sau là hai đứa nhỏ, một trai một gái ăn vận bảnh bao em đoán đó là hai em của Tương Như, me ơi, sao me không chịu vui bên chồng con như người đàn bà đó, me đi tìm chi thứ hạnh phúc ảo tưởng xa vời ?
Tương Như nắm tay em và Hảo :
- Lại đây chụp chung với Tương Như một pô đi, phim màu đó, đẹp lắm Trang, Hảo ơi.
Em vui vẻ nhận lời trong khi Hảo đứng tần ngần, có lẽ cô bé đang cảm thấy e thẹn vì Tương Như đã vờ quên đi vụ gây lộn vừa qua mà trong chuyện này, Hảo là kẻ vô lý hoàn toàn. Tương Như vẫn hồn nhiên :
- Hảo tới đây.
Hảo ngập ngừng, nó kiếm cớ thoái thác :
- Thôi, Tương Như và Trang chụp chung đi, chụp chung ba đứa rủi lắm.
Tương Như nhất định kéo tay Hảo vào :
- Hảo sợ rủi thì để Như gọi nhỏ Tương Giang nữa cho đủ bốn nghe.
Tương Như đưa tay vẫy cô em nhỏ :
- Tương Giang, lại đây chụp bóng chung với các chị.
Đây là một dịp để Hảo thấy rõ tánh tình dễ thương và đôn hậu của Tương Như, em thầm nghĩ, đồng thời em định tìm cách xóa tan sự hằn học từ lâu đã ăn sâu vào trong lòng Hảo đối với Tương Như.
Em dục Hảo :
- Chụp đi cho rồi, con ni làm điệu ghê ta.
Tương Như cười thật tươi :
- Thôi Hảo chịu cho rồi, không thôi Trang nó nói nhức óc lắm đó nghe.
Me của Tương Như cũng vừa bước đến, bà góp ý :
- Bốn chị em tới đứng dưới cây lê ni nì, màu trắng hoa lê vô phim màu nổi lắm chớ không phải chơi mô.
Chúng em chụp chung với nhau được ba tấm thì trục lên phim nơi máy hình hết nhảy, ba của Tương Như cười :
- Hết phim rồi các cháu ơi.
Hảo sau những giây phút ngượng ngùng đã hòa mình vào cuộc vui, nó bảo với Tương Như :
- Mai mốt rửa hình Tương Như nhớ cho Hảo một tấm hí.
Tương Như gật đầu :
- Ừ, Như sẽ cho Hảo và Trang mỗi kiểu một tấm.
Em và Hảo theo ba me Tương Như chơi khắp Khiêm Lăng, me và dì Lan cũng đi theo sau nhưng cách một quãng xa, hình như hai người đang bàn chuyện riêng.
Ba của Tương Như giải thích cho chúng em nghe nhiều chuyện thật hay, như loại đá thanh làm bậc thềm ở đây ngày xưa đúc tận Thanh Hoá, vua Tự Đức phải cho chở từ Huế trên những thớt voi. Hảo le lưỡi :
- Trời ơi, chở bằng voi thì biết mấy đời mới tới.
Ba Tương Như giải thích :
- Các cháu nên nhớ là khi vua Tự Đức vừa lên ngôi thì Khiêm Lăng này khởi sự xây. Cho đến khi vua băng hà thì công việc mới ngưng lại, tính ra ròng rã đến mười ba năm trời.
Tương Như hỏi ba :
- Nếu vua chưa chết, chắc cuộc xây lăng còn kéo dài nữa ba hí.
- Dĩ nhiên - Ba Tương Như nói tiếp - Mà các cháu biết không, công cuộc xây lăng này làm cho dân chúng thời đó khổ sở điêu đứng vô cùng.
Rồi ông chỉ những viên gạch rắn chắc lót sít sao trên những con đường dẫn quanh Khiêm Lăng :
- Các cháu biết đây là loại gạch chi không ?
Hảo nhanh nhẩu :
- Dạ đó là loại gạch Bát Tràng.
Em đập tay Hảo :
- Nói ẩu mi.
Hảo cãi :
- Đúng mà, mi hỏi lại bác cho mà coi.
Ba Tương Như lắc đầu :
- Đây là một thứ gạch đặc biệt, hết sức cứng rắn làm bằng đất sét và lá cây rừng quyện dính vào nhau. Một thứ lá bí mật mà hiện giờ vẫn chưa ai đoán ra được.
Ông nói tiếp :
- Thời đó, không có máy móc tối tân như bây giờ, nên tất cả đều phải làm bằng tay và dùng sức rất cực khổ. Dụng cụ làm gạch chỉ có mỗi người một cái cối và một cái chày, họ bỏ đất sét và lá cây vào cối rồi cứ thế giã hoài cho đến khi hai thứ nhuyễn ra quyện lẫn vào nhau, đem ra đúc gạch. Vì tác dụng của chất hóa học bí mật trong loại lá cây đó, nên gạch này cứng rắn không thể tưởng. Cũng vì vụ làm gạch quá khổ này nên dưới triều vua Tự Đức có xảy ra loạn giặc chìa vôi.
Tương Như thúc ba :
- Ba kể cho tụi con nghe đi ba.
Ba Tương Như gật đầu :
- Ừ, để ba nhớ coi... Ờ, dạo đó công cuộc xây lăng quá khổ sở, các cháu thử tưởng tượng, từng đoàn hàng ngàn người suốt ngày dang nắng trên những ngọn đồi trọc, bên cái cối đá và chiếc chày nặng trĩu đưa lên xuống không ngừng. Do đó, có một nhóm người do Đoàn Trung và Đoàn Trực cầm đầu, đã nổi loạn, nên xách chày chạy về Đại Nội chống lại quân Triều đình. Nhưng sau rồi loạn này cũng bị dẹp được và hai người cầm đầu bị tru di tam tộc.
Em hỏi :
- Thưa bác, tại răng giặc đó lại gọi là giặc chìa vôi ?
Ba của Tương Như cười :
- Tại vì hình dáng chày giống như cái chìa vôi cho nên người ta kêu rứa.
Hảo đưa chân dậm dậm trên nền đá gạch :
- Chà, nói rứa thì gạch ni cứng vô hậu lắm.
Me của Tương Như góp chuyện :
- Ừ, bác có nghe người ta kể chuyện lại, là cách đây không lâu có một vị võ sư Đại Hàn đến Huế biểu diễn võ thuật. Tay của ổng chặt cả chồng gạch như chơi, rứa mà có người cắc cớ lên đây nạy một viên gạch đem về cho ổng chặt, làm ổng hố một vố thiệt đau.
Tương Như hỏi mẹ :
- Ông ta chặt không bể hả me?
Ba Tương Như nói:
- Sức mấy mà bể, có búa tạ gõ cũng chưa chắc.
Hảo cười thật lớn :
- Tội nghiệp ông Đại Hàn mất mặt K.B.C...
Nắng đã lên tới đỉnh dầu. Me và dì Lan gọi em về, em và Hảo đành giã từ Tương Như và gia đình của nó đầy hạnh phúc ấm êm.
Ngồi trên xe, em nói với Hảo :
- Mi thấy con Tương Như dễ thương chưa, mi nói nặng nó nhiều lần mà nó có tỏ ra giận mi chi mô nờ.
Giọng Hảo ăn năn :
- Ừ, tao thật bậy bạ a.
Em nắm tay Hảo siết nhẹ :
- Thôi bữa ni mi đừng kiếm chuyện với Tương Như nữa nghe.
Hảo quả quyết :
- Chắc chắn rồi. Có khi mô mi thấy tao thân thiện với con Tương Như như khi hồi không ? Tao hứa với mi là từ đây tao sẽ giữ hoài thái độ đó.
Em nhìn lên vòm trời xanh, có hai dải mây trắng đang trôi lại gần nhau, em nghĩ đến Tương Như và Hảo, đồng thời hình ảnh ba và me lại ngời sáng trong tim em hơn bao giờ hết.
Cảnh vật hai bên đường xanh tốt, những mái tranh thửa vườn hàng dừa nghiêng nghiêng ánh nắng, dần chạy lùi về phía sau. Hảo nhổm người lên để cởi chiếc áo len vàng đan bằng sợi mỏng, em cười :
- Nóng chưa. Rứa mà tao nói để áo ở nhà mi không chịu.
Hảo cãi :
- Hồi sáng trời lạnh chớ bộ.
- Bộ mi không thấy mấy ngày ni hả buổi sáng khi mô cũng lạnh một chút xíu thôi, đến trưa là nắng dữ dội.
Hảo xếp áo lại :
- Chi lạ ghê Trang hỉ, mùa đông chi mà như mùa hè a.
Xe rẽ đến một khúc quanh, em thấy một đàn bò đang đi chậm chậm, lớp da vàng nâu và những chiếc đuôi phe phẩy quạt ruồi. Rồi sự việc xảy ra trong chớp mắt, em chỉ thấy dáng con vật tách rời khỏi đàn băng qua lộ, đồng thời tiếng me rú lên hoảng hốt và tiếng bánh xe siết mạnh trên mặt đường, em có cảm tưởng như bị quay chong chóng rồi ngất đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận