Rời con đường liên xã, xe vào đường núi đi thêm hơn nửa tiếng, xuyên qua thôn làng. Lúc này đã là 5 giờ chiều, trường học đã nghỉ, nhờ người trong thôn chỉ đường, từ xa nhìn thấy khói bốc lên ở vùng đất cao. Hai giáo viên theo cùng nhìn cái thôn này nhà đắp đất, nhiều nơi trên tường viết biểu ngữ của mấy chục năm trước, đây là nơi lạc hậu nhất mà họ từng đi qua, không khỏi kính phục sinh viên có thể ở lại nơi này.
Gọi điện thoại liên hệ, xe tới gần cổng trường thì Vương Hoa Đình và Đinh Nhất Chí đi ra mở cổng. Xe đỗ trong sân, Vương Hằng Bân xuống xe định hỏi người khác đâu, lời ra tới miệng liền thôi, đều rúc ở góc sân rồi. Mấy giáo viên theo cùng ngạc nhiên, đám sinh viên kia hỗn hào quá, có giáo viên tới không ra đón, nhìn ra bọng chúng đang chơi vui vẻ, chẳng giống sinh viên ở điểm thực tập khác, đứa nào cũng như đưa đám.
"Đang làm cái gì thế?" Nhâm Quần nhìn chỗ bốc khói, mấy đứa sinh viên nghịch phá kia tụ lại, xe vào cũng không nghe thấy.
"Nướng chim sẻ ạ." Lớp trưởng đáp:
"May quá, không trộm gà trong thôn là được rồi." Vương Hằng Bân thở phào lên tiếng gọi, bốn đứa sinh viên vẫn làm việc, vẫy tay gọi họ tới:
Đoàn người kinh ngạc cùng khó hiểu, đi tới chỗ cái bếp đất, vừa nhìn một cái, không khỏi bội phục. Bếp nướng bằng gạch, dài hai ba mét, rộng một mét, bên trên đó đặt mấy chục que nướng, mỗi que xâu năm sáu con chim sẻ đang chảy mỡ xèo xèo, dù là quán nướng lớn nhất thành phố cũng không chuyên nghiệp như vậy.
Chưa nói nướng ra sao, Nhâm Quần hỏi Vương Hoa Đình:" Đâu ra nhiều chim sẻ thế?"
Đúng rồi, người khác cũng khó hiểu, chỗ này phải hơn trăm con.
Vương Hoa Đình nhỏ giọng kể lại chuyện, ba người kia một bắn ná, một soi đèn, một nhặt chim, bắt được hơn ba trăm con, suốt cả đêm làm lông, ngâm gia vị, hôm nay mở tiệc.
"Đại Bằng, tới nhà chủ anh lấy hai con gà, ra tạp hóa thôn mua hai két bia. Lớp trưởng, bí thư, hai bạn tiếp các thầy cô nhé, tôi bận." Đơn Dũng an bài mọi người rồi quay sang cười với mấy giáo viên:
Lôi Đại Bằng vâng một tiếng, kéo lái xe đi cùng, bên này Đinh Nhất Chí và Vương Hoa Đình mang bàn ghế trong phòng học ra mời giáo viên ngồi. Bọn họ biết trước có giáo viên tới nên đã chuẩn bị rồi, Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân vào bếp mang dưa ngọt thái sẵn ra, còn có dưa chuột dầm, sơn trà khô, còn cả một chậu hạch đao lâu năm. Thoáng cái đã bầy đầy cả bàn, ngay cả cô giáo Nhâm Quần không uống rượu cũng không quên được đặt trước mặt một chai coca.
Vương Hằng Bân mắt tròn mắt dẹt:" Còn đang nói các em điều kiện gian khổ nhất, bọn thầy đi mấy nơi, chỉ chỗ các em là được ăn ngon, cái gì mà đi chi viện giáo dục, đi dã ngoại thì có."
"Đều do Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng tới thôn kiếm về đấy ạ, chủ nhiệm Vương cứ đợi xem, họ đã nướng ba bếp chim sẻ rồi, tên là gì nhỉ ..." Lưu Thúy Vân lại quên tên món kia: " Món đó tên gì thế Mộ Hiền?"
Tư Mộ Hiền quay đầu đáp :" Dục hỏa phượng hoàng."
Cả đám giáo viên cười nghiêng ngả, chim sẻ mà gọi là phượng hoàng, đúng là hơi quá rồi, có điều Nhâm Quân lại hết sức tán thưởng, nhìn Vương Hoa Đình da đen đi nhưng càng thêm tinh thần khỏe khoắn, hiền hòa nói :" Nói ra không tệ, trải qua một hồi tắm lửa, tương lai sẽ biến thành phượng hoàng ... Đơn Dũng, em bây giờ không phải tốt sao, thế mà ở trường toàn gây họa."
Đơn Dũng quay đầu nhe răng cười :" Cô giáo Nhâm, cô bảo em gây họa, em không phản đối, có điều cô biết mà, có phải lỗi của em đâu? Em bị ép thôi, em không dẫm đạp ông ta, ông ta chỉnh chết em."
"Nếu trường học xử lý em ở chuyện này, thái độ của em sẽ thế nào?" Nhâm Quần thăm dò:
"Trước khi có kết quả, em cũng không biết là mình sẽ có thái độ gì, có điều bất kể là thái độ gì, em cũng không thấy mình sai. Sao thế cô, có kết quả rồi à?" Đơn Dũng dù bình tâm hơn nhiều, song chuyện kia vẫn làm y thấp thỏm. Nếu là kết quả không thể chấp nhận, y nghĩ thái độ của mình sẽ vô cùng ác liệt, thậm chí còn ác liệt hơn lần trước. Chẳng qua ngại thể diện mấy giáo viên còn quan tâm tới mình nên mới không nói ra mà thôi.
"Chưa có, có lẽ là không có đâu, yên tâm mà thực tập, cô sẽ tranh thủ phương diện tốt nhất cho em. Có điều cô cũng mong em nhận được bài học, bất kể ở đâu, em cũng phải học thích ứng với hoàn cảnh, chứ không thể cứ bắt hoàn cảnh thích ứng với em như trước. Ví dụ bây giờ ấy, cô thấy rất tốt."
"Cám ơn cô giáo." Đơn Dũng cảm động, nếu người khác nói câu này thì khẳng định chỉ là khách khí bề ngoài thôi, có điều cô giáo Nhâm xưa nay rất hiền, lúc nào cũng bênh vực sinh viên:
Đang lúc nói chuyện thì chỗ chim sẻ dần chuyển màu, dùng lửa nhỏ để nướng, cả cái bếp không thấy lửa bốc lên, dùng nhiệt của than ép hương vị ra. Khi quệt tới lớp mỡ thứ ba thì hương thơm đã ngào ngạt, hai giáo viên đi cùng hít liên hồi:" Thơm quá, Đơn Dũng, tay nghề này em học của ai thế?"
"Hì hì, nhà anh ấy mở quán ăn ạ." Lưu Thúy Vân tiếp lời, cô bận rộn đưa gia vị cho Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền:
" Còn thơm hơn cả quán nướng." Giáo viên còn lại khen, lúc này ăn dưa chuột chẳng thấy vị gì nữa, toàn thấy mùi thịt nướng:
Thịt càng ít càng ngon, đó là lý luận của chuyên gia ăn uống, ví như thịt cua, bọ cạp, ý chỉ số thịt có thể cho vào miệng càng ít, tư vị càng thơm ngon.
Lôi Đại Bằng vội vội vàng vàng trở về, lúc này đã gần nướng xong, mùi thịt nướng ngạo ngạt, từng xâu thịt màu hoàng kim. Lôi ca chả quan tâm tới ai, kéo một xâu ăn trước đã. Rắc cắn nửa con, không nhả xương, vừa ăn vừa mời mọi người, đến chỗ Chủ nhiệm Vương nói nhỏ:" Chủ nhiệm Vương, thầy có phúc đấy, thứ này bổ thận tráng dương."
Chủ nhiệm Vương tức đá cho một phát, Lôi ca vừa nhai vừa chạy. Cô giáo Nhâm cẩn thận thử một miếng nhỏ, vào miệng ngoài giòn trong mềm, hương vị theo mũi vào cổ họng, không nhịn được khen ngon. Hơn nữa xương xốp, nhai còn thích hơn nhai gà rán. Mặc dù thịt có một chút xíu, nhưng còn đậm đà hơn thịt cua, cứ ăn một miếng lại khen.
Nhìn người khác ăn ngon lành thứ mình làm ra luôn là lúc Đơn Dũng vui vẻ nhất, giải thích dùng dấm, rượu nấu ăn, ớt, gừng, và mấy vị trung dược tẩm mười mấy tiếng. Phải nướng lửa thật nhỏ để vị thấm vào xương, nếu dùng lửa lớn không ngon nữa, tuy là thịt hoang dã, nhưng không có vị tanh.
Có người thử nhai cả xương, đúng là trong mềm xốp có giòn, nhai là nát, so với ăn thịt có hương vị riêng. Lái xe hô lớn mắc bẫy, nói là ăn ở quán nướng thành phố, giờ mới biết không phải thịt chim sẻ.
Ai cũng cầm một xâu ăn rồi, Lôi Đại Bằng ăn nhanh nhất, nhai tợn nhất. Ngay cả Đinh Nhất Chi cũng gia nhập, ăn rất dè dặt, xem ra mùi vị lấn át bài xích tâm lý ... Chỉ còn lại Vương Hoa Đình, có vẻ là vẫn không thích chuyện này, mượn cớ vào bếp tránh đi. Lôi Đại Bằng thì chỉ biết ăn, sớm quên em gái hoa khôi Đảng rồi. Đơn Dũng bảo Tư Mộ Hiền nướng tiếp, nhân lúc mọi người vừa ăn vừa uống vui vẻ đi vào bếp.
Vương Hoa Đình ngồi đó một mình, mái tóc không còn xuôn mượt như lúc mới tới hơi xơ xác, da cũng đen đi, quần áo vải, hai tay chống má, đôi mắt u buồn, lẻ loi tách biệt.
Đơn Dũng đi vào nhìn cảnh đó không khỏi rung rinh trong thoáng chốc , Vương Hoa Đình trông như đang suy ngẫm, gương mặt còn mang đôi phần non nớt rất ôn nhu tĩnh mịch, tựa hồ có chút trùng khớp với hình ảnh không xua đi được trong lòng y.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều phức tạp khó hiểu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận