Từ trước đến giờ, Đơn Dũng và Vương Hoa Đình luôn đứng ở vị trí đối lập, một người là học trò cưng trong mắt giáo viên và lãnh đạo trường, một là con ngựa hại bầy cần đề phòng. Mỗi lần có hoạt động tập thể, hai người vì quỹ tích sinh hoạt mà liên tục chống lại nhau.
Khi Đơn Dũng ngồi xuống, Vương Hoa Đình cố ý quay mặt sang bên, y đưa cho cô hai xâu thịt nướng:" Bí thư, nếu bạn là người theo chủ nghĩa ăn chay thì tôi không mời đâu, có điều không phải mà ... Bạn chỉ biết chim sẻ là động vật hoang dã, nhưng có biết nó là trung dược không?"
Vương Hoa Đình hơi liếc mắt qua.
"Nó vốn là dược liệu chữa thiếu máu, suy nhược thần kinh và tiểu đường. Trời sinh vạn vật đều có công dụng, đây là món ngon là vị thuốc mà thiên nhiên ban cho, vì làm món này mà tôi chuẩn bị cả tuần. Nếu bạn vì bảo hộ động vật, chẳng lẽ không ăn gà vịt, chẳng lẽ chúng không phải ... Bạn tự tiện nhé, đừng nói là tôi không chiếu cố bạn."
Đơn Dũng đứng dậy nhìn Vương Hoa Đình, trong mắt như có ánh lửa cháy, Vương Hoa Đình cũng lớn gan đối mặt, không né tránh. Ánh mắt đó khiến cô cảm thụ được sự quan tâm, mấp máy môi nói rất nhỏ:" Cám ơn."
"Không có gì, còn hai con gà nữa ... Nếu bạn không ăn thứ này, lát nữa mình mang gà nướng vào cho. Có điều gà cũng là sinh linh." Đơn Dũng cười đi ra:
Thịt chim sẻ đặt trước mặt màu vàng ruộm vẫn tỏa mùi thơm, Vương Hoa Đình chẳng biết là do tâm tình hay đổi hay dạ dày thay đổi, bị mùi thơm cám dỗ.
Khi Đơn Dũng ra cửa hơi quay đầu lại nhìn thì cô cầm xâu thịt vào tay, ghé tới ngửi ngửi, trong mùi thịt còn có mùi thuốc. Hôm qua cô nhìn thấy Đơn Dũng chế biến, nhúng nước sôi lột lông, bỏ nội tạng, dùng rượu trắng rửa sạch. Sau đó rượu nấu ăn hòa với dấm, đảng sâm, long nhãn, cẩu kỷ, đương quy, bắc kỷ nấu lên rồi ngâm chim. Cho tới chiều nay mới đem lên nướng. Cực kỳ tỉ mỉ, tỉ mỉ như sự quan tâm của Đơn Dũng.
Nhẹ nhàng, hết sức cẩn thận dùng ngón tay nhèo một cái, lấy lớp thịt mỏng, Vương Hoa Đình đưa lên miệng nhấm thử, thêm nhẹ, sau đó khoang miệng cảm thụ được hương vị, vị giác như bùng nổ ở đầu lưỡi, tựa hồ có một cảm giác dục vọng dâng trào, chỉ sợ mùi vị đó biến mất khỏi kẽ răng ... Cắn một miếng, nhỏ thôi, rồi lại một miếng nữa ... Nụ cười nhẹ thoải mái dần leo lên gò má Vương Hoa Đình. Giờ cô đã hiểu mấy người bạn tham ăn của cô vì sao bỏ công sức như vậy, cái gì khác có thể kháng cự, hương vị này là không thể.
Huống hồ còn do đích thân anh ấy đưa tới.
Ăn thật thư thái, thư thái quá mức rồi, trên sân trường có hai két bia rỗng rồi, khi Vương Hoa Đình đi ra thì phải nướng tới lượt thứ hai. Xem ra không đủ ăn, Đơn Dũng đem gà rừng đã nhổ lông lên nướng, mọi người ăn tới quên cả thầy trò, cả Đơn Trường Căn cũng tới, liên tục mời rượu mọi người. Đến lúc này chẳng còn lớn bé, Lôi ca khoác vai Vương Hằng Bân gọi anh xưng em, rồi lại quay sang hai giáo viên đi theo, đòi trăm phần trăm, nếu không không nhận anh em nữa.
Đừng thấy Lôi ca làm học sinh lẫn làm giáo viên đều nát bét, nhưng ở mặt ăn thịt uống rượu lại là chuyên gia, bất kể là chơi trò gì trên bàn nhậu cũng thắng nhiều thua ít, mà người khác có thắng hắn cũng thua cái bụng của hắn.
Cứ thế mà ồn ồn ào ào, cuối cùng cả Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng cũng tham gia vào đội ngũ ăn uống, trừ lái xe không uống rượu thì ai cũng say. Nửa chừng lại lấy thêm vài két bia, uống cho tới tận khi trăng lên đầu cành mới nhớ ra phải về thành phố.
Tiễn mấy giáo viên đi, lại tiễn chú Đơn, khiêng Lôi Đại Bằng đã uống tới ngã lăn lên giường, tên đó đầu chưa chạm gối đã ngáy khò khò rồi. Lớp trưởng cũng không giỏi món này, uống tới hoa mắt chóng mặt, ngủ cùng Lôi Đại Bằng.
Đơn Dũng vác Lôi Đại Bằng lên phòng, đi xuống gọi Tư Mộ Hiền dọn dẹp, úi, không thấy cả hắn với Lưu Thúy Vân đâu nữa. Đoán chừng là "Ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước", mượn hơi rượu đi "ngắm trăng" rồi, không quấy nhiễu được. Vì thế giống mọi khi một mình dọn dẹp tàn cục.
À, còn có một người, Vương Hoa Đình giúp Đơn Dũng lau bàn, làm những việc này, đem so với Vương Hoa Đình, Đơn Dũng càng giống cô vợ tỉ mỉ. Hết thảy được dọn dẹp sạch sẽ, nhanh gọn đâu vào đó, khi vươn vai mới phát hiện Vương Hoa Đình đứng ở cửa phòng nhìn y đã lâu ....
Rất ngạc nhiên, cô bí thư chi đoàn xưa nay luôn cao ngạo không hòa hợp với số đông, đang nhìn ánh mắt khác lạ đánh giá Đơn Dũng. Đơn Dũng đã quen với ánh mắt căm ghét, khinh bỉ hoặc giễu cợt của người ta, không hiểu được sự phức tạp trong ánh mắt của Vương Hoa Đình.
Cho dù là ở thời đại học sinh tương đối đơn thuần cũng phân chia năm bảy loại, cô sinh viên học tập lẫn đạo đức ưu tú, gia giáo tốt đẹp, tích cực hướng về tổ chức, tất nhiên không chung hàng ngũ với thứ cá biệt như Đơn Dũng. Dù tới nơi xa xôi thực tập, chẳng qua là đeo danh nghĩa "chi viện giáo dục căn cứ cách mạng cũ", để giát vàng lý lịch, con cái nhà cán bộ quan viên, làm việc gì cũng có mục đích rõ ràng.
Vậy mục đích bây giờ là gì? Đơn Dũng dễ dàng nhìn ra, cô có điều muốn nói, nhưng giữa hai người họ có lời gì để nói chứ?
Tư duy đó khiến Đơn Dũng ngây ra mất mấy giây, sau đó không tìm được lời nào thích hợp, vì thế ngồi xuống, rót một cốc nước, mắt nhìn ngoài cửa, trăng sáng sao thưa, thấy khung cảnh này không hợp với hai người ... Không, là hai người không thích hợp với khung cảnh tĩnh mịch hàm chứa nhu tình này. Trong ký ức, bọn họ chưng từng nói đùa với nhau, nói chuyện cũng không mấy, giờ không có ai khác, càng thêm lúng túng.
Cũng trong khung cảnh không thích hợp ấy, Vương Hoa Đình đứng ở cửa bếp lòng sáng như trăng, tựa hồ thời khắc này nhìn thấy dưới bề ngoài phóng túng của Đơn Dũng là nội tâm yếu ớt, phát hiện mới mẻ này làm cô bật cười.
"Có phải bạn thấy tôi rất kém cỏi, chỉ biết làm việc nhà vụn vặt?" Đơn Dũng thấy Vương Hoa Đình cười, rất không thoải mái, nói có chút tự trào:
"Có một chút, không hợp tính cách của anh." Vương Hoa Đình nói:
"Vậy tính cách của tôi thế nào?" Đơn Dũng rót cho Vương Hoa Đình cốc nước:
Vương Hoa Đình ngồi xuống bàn ăn do bàn học hỏng ghép thành, mân mê cốc nước:" Bất kể thế nào cũng không giống người làm những việc rườm rà này."
Mấy chuyện này, một nửa là do cha mẹ hun đúc, một nửa là năm đó cha mẹ sức khỏe không tốt, y nghĩ học ở nhà chăm sóc, nên làm rất thuần thục. Nguyên nhân này Đơn Dũng không để người ngoài biết, còn Vương Hoa Đình thì từ cái miệng rộng của Lôi Đại Bằng biết rất rõ.
Đơn Dũng không giải thích sâu hơn, tựa nói đùa:" Không giống chưa chắc đã là không phải, có những việc thế nào cũng phải học làm, giống như chúng ta tới đây thực tập, lúc mới tới vùng quê nghèo khó này nghĩ sống một ngày cũng không nổi, giờ đã hơn một tuần, chẳng phải rất ổn sao?"
Khom lưng làm người, cúi đầu làm việc, từ lúc trong nhà đi xuống, Đơn Dũng vô tình học được nhiều thứ.
Đề tài thay đổi, không phát triển theo hướng Vương Hoa Đình mong đợi, cô chặn con đường này, nhìn thẳng Đơn Dũng :" Có thể giữ tôi ở lại đây là do anh, nếu riêng mấy người bọn tôi, e ngay cả chuyện ăn uống cũng không lo liệu nổi. Tôi lớn bằng này rồi chưa từng thấy con chuột to như vậy .. Hì hì, cám ơn anh giúp tôi đuổi mấy con chuột, còn bịt hang chuột lại."
Rất ấm áp, thực ra là kiếm cớ, thấy một lần rồi lầu sau không quá sợ, ngược lại Vương Hoa Đình nhận ra Đơn Dũng rất chu đáo, ngày hôm sau liền bịt hết mấy cái lỗ trong phòng cô và Lưu Thúy Vân, nữ nhân dễ bị hành động quan tâm nhỏ làm cảm động.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận