"Lão đại, anh chắc là đánh rơi ở đây chứ?" Tư Mộ Hiền hồ nghi đi qua đi lại quanh đống rơm:
"Làm sao nhớ nhầm được, chỗ này bé xíu." Đơn Dũng bực bội đáp, đang ở trong đống rơm tìm hiếm:
Lúc này là rạng sáng, cứ có một con gà gáy là lại có một đàn chó sủa oang oẳng phụ họa, chim hót líu lo, mặt trời vừa thức dậy, không khí trong mát dễ chịu. Mới sáng ngày ra Tư Mộ Hiền bị lão đại kéo ra đây, mất di động rồi, lão đại xưa nay tính cách tỉ mỉ, làm sao lại mất di động thì không giải thích.
Đống rơm rất lớn, cao hơn cả ngôi nhà, nằm cách sân phơi cách sông không xa, đừng nói là một cái di động, chôn cả người vào cũng chằng thấy. Đơn Dũng tìm đi tìm lại, quả táo hôm qua ăn dở còn ở chỗ này, bên cạnh là cái hang mà hai người chui vào, giây phút kích thích tựa lửa cháy còn in trong tâm trí, chí có cái di động là không thấy đâu.
Tư Mộ Hiền bắt đầu hoài nghi :" Lão đại, anh đánh rơi hay là đem giấu vậy, có cận chui vào sâu như thế để tìm không? Anh có chắc là ở đây không?"
"Lải nhải lắm thế? Hỏi mấy lần rồi? Giọng gắt gỏng của Đơn Dũng trong đống rơm truyền ra:
"Lão đại, đêm hôm anh chui vào đống rơm làm gì?" Tư Mộ Hiền càng nghĩ càng thấy khó hiểu:
"Anh bảo này, hôm nay sao cậu nói lắm thế? Thích thì chui không được à?" Đơn Dũng thò đầu ra tức giận nói:
Tư Mộ Hiền lại giúp tìm kiếm rất lâu, di động không tìm thấy, ngược lại thấy một cái giấy bị vo tròn ném trong góc, hắn tò mò nhặt lên mở ra, sau đó trồ mắt :" Không đúng, lão đại, loại giấy ăn có hoa văn này hình như chỉ có một người dùng, sao có thể cũng ném ở đây ... Chẳng lẽ, anh và cô ấy ..?"
" Đoán cái rắm, bỏ đi, không tìm nữa, mất thì thôi." Đơn Dũng cướp lấy tờ giấy ăn, vo viên ném đi thật xa, đi được vài bước thình lình quay đầu làm Tư Mộ Hiền hoảng sợ, mặt hung tợn đe dọa:" Không được nói linh tinh, cả Lưu Thúy Vân cũng không được nói, cẩn thận anh mày xử."
"Lão đại, anh có nói cho em biết cái gì đâu, em lấy gì mà nói?" Tư Mộ Hiền kêu oan:
"À, cũng phải, chẳng có gì hết, nói cái gì chứ?" Đơn Dũng tỉnh ngộ, phen này càng bôi càng đen rồi, chuyện này quái quá, bây giờ nghĩ lại, thà làm lưu manh cưỡng bức cô thật bị vài cái tát, còn hơn là làm tình lang mà thấp thỏm như ăn trộm.
Đi về trường học, mới bảy giờ hơn, học sinh còn chưa nhiều, chỉ có vài đứa năm thứ chín. Cơm trong bếp vừa mới làm xong, lớp trưởng đáng kính rất đúng giờ rất chuyên cần đã ăn rồi, ra ngoài chào hỏi Đơn Dũng, định nói chuyện hôm qua, nhưng Đơn Dũng tâm sự trùng trùng làm gì còn nhớ chuyện đó. Đi vào bếp, Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình cũng ăn sắp xong, ngạc nhiên nhìn hai người họ mới sáng sớm mà đã vội vàng đi đâu, Tư Mộ Hiền định đáp thì bị Đơn Dũng đá một cái, vội nói là đi tập thể dục buổi sáng.
Càng che giấu thì vẻ mặt càng thiếu tự nhiên, không chỉ Đơn Dũng và Vương Hoa Đình giấu diếm, cả Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân cũng chột dạ, bốn người đều biết chuyện gì xảy ra rồi lại phải cố giấu nhau. Ăn qua loa xong bữa, Lưu Thúy Vân và Tư Mộ Hiền nắm tay nhau thoát khỏi chỗ thị phi thật sớm, Vương Hoa Đình cố ý trì hoãn, rửa bát hết lần này tới lần khác, tới khi không còn ai nữa mới quay đầu nhìn Đơn Dũng.
Ánh mắt thật phức tạp làm Đơn Dũng chột dạ, nhưng không kìm được nhìn cô, giữa mái tóc đen nhánh suôn mượt gài một cái bờm, gương mặt vẫn còn chưa thoát hết vẻ non nớt của sinh viên, thời gian qua cô bị đen đi không ít, nhưng đó là màu bánh mật khỏe khoắn, càng thêm xinh đẹp. Nhất là đôi mắt kia như phát ra luồng sáng vô hình đâm xuyên Đơn Dũng.
Chuyện nam nữ đôi khi rất kỳ diệu, khi chưa có chuyện gì xảy ra thì nữ sinh xấu hổ, một khi xảy ra chuyện gì đó rồi, người xấu hổ lại thay đổi, lúc này là thế. Phì một tiếng, bộ dạng thẹn thùng của Đơn Dũng làm Vương Hoa Đình bật cười, cười xong lại nghiêm mặt:" Sao thế, ngay cả nói cũng không dám nữa à? Mới sáng sớm ngày ra đã đi đâu thế?"
"Mất đi động rồi, nơi bé xíu đó mà tìm không ra." Đơn Dũng cau mày:
"Hì hì, đáng đời." Vương Hoa Đình chẳng chút thương hại, truy hỏi:" Anh suy nghĩ chưa? Chuyện của chúng ta phải làm sao?"
Đơn Dũng làu bàu gì đó, không phải y là kẻ ăn xong quẹt mỏ bỏ đi, mà chuyện này thực sự quá khó xử, giữa hai người bọn họ có một cái bóng đèn. Giờ đoán chừng ngay cả Vương Hoa Đình cũng phải cố kỵ cảm thụ của tập thể nhỏ bọn họ, nhất là cái thằng ngốc suốt ngày cười kia, ai nỡ nhìn hắn bị đả kích.
Không thấy câu trả lời, Vương Hoa Đình đi tới bên cạnh Đơn Dũng, mày liễu dựng lên, khiến gương mặt thanh thuần xinh đẹp mang khí thế khác hẳn, đó là khí thế của hoa khôi Đảng, tựa có một sức ép vô hình đè lên người Đơn Dũng.
Á, Đơn Dũng hét lên, không phải vô hình, chân bị Vương Hoa Đình dẫm cho một cái, đau tới méo miệng, muốn phát tác cũng chẳng phát tác được. Vương Hoa Đình cắn môi dưới, mắt trợn lên, rất không hài lòng với thái độ im lặng của Đơn Dũng.
Thôi xong rồi, không phải là cô em ôn nhu hiền dịu, mà là một quả ớt hung hãn, Đơn Dũng thầm than trong lòng, biết kích động phải trả giá là khó tránh khỏi. Chứ không à, tới ngay lập tức, Vương Hoa Đình thu hẹp khoảng cách giơ cùi trỏ lên, Đơn Dũng né ngay, liền thấy hoa khôi Đảng bật cười:" Xem ra gan anh chẳng đủ to, da mặt chẳng đủ dày, sau lưng dám làm lưu manh, trước mặt lại không dám làm tình lang ... Cho anh nửa ngày suy nghĩ, đừng ép em chủ động."
Đơn Dũng giữ cô lại:" Này này em đợi đã, em cho nửa ngày làm sao mà đủ, dù anh tiếp nhận được thì mọi người cũng không tiếp nhận được, hay dở gì thì cũng phải đợi thực tập kết thúc chứ."
"Anh không còn thời gian nữa, hôm nay Lôi Đại Bằng tới rồi." Vương Hoa Đình hất hàm lên, bóng dáng bí thư Đảng luôn kiêu kỳ thể hiện rõ ràng, xem ra sự mập mờ giữa hai người đối với cô mang lại cảm giác mới mẻ và hay ho, hơn nữa giống có thể cảm thụ được một sự tự tin nào đó bên trong khi làm người khác rung động, hơn nữa còn hưởng thụ cảm giác đả kích đối phương:
Câu đó đúng là hiệu quả vô cùng, Đơn Dũng hồi lâu chưa hoàn hồn, Vương Hoa Đình chẳng sốt ruột, cùng tiếng chuông reo đi về phía phòng học năm thứ chín, còn thi thoảng quay đầu nhìn lại bếp. Lúc này anh ấy nhất định đang nhìn trộm, Vương Hoa Đình vừa đi vừa nghĩ, nhớ tới bộ dạng bàng hoàng của Đơn Dũng lại muốn cười.
Đúng vậy Đơn Dũng đang nhìn qua cửa sổ, đầu tiên là ngạc nhiên với tin tức, sau đó là ngạc nhiên với thái độ của Vương Hoa Đình, ép mình theo đuổi à, nghĩ tới cảnh mình và Lôi Đại Bằng một trái một phải đi theo cô, thế thì thành trò đùa lớn.
Chuyện này là sao, diễn biến này Đơn Dũng có chút khó lý giải, lòng bất an ngồi xuống, mông vừa chạm đất đã đứng bật dậy như bị điện giật .... Đúng, mỗi lần cô ấy tỏ ra kiêu ngạo bước đi, luôn khiến người ta muốn .... Đúng, muốn chinh phục cô ấy, nhìn bước chân kia giống đi đều, đá chân rất thẳng, nhìn bầu ngực kia, tựa hồ nhô cao hơn so với tối qua, chỗ đó của cô ấy đâu có lớn thế? Nhất định là cho thêm mút. Lại nhìn khuôn mặt, cái cằm nhỏ kia đưa về phía trước, khóe môi vểnh lên, không có chút ôn nhu nào giống tối qua , tối qua là con dê ngoan ngoãn mà ...
Hình tượng này Đơn Dũng không hoài nghi, tương lai có thể dạy dỗ thành nữ nhân cực phẩm, ra ngoài là quý phụ, lên giường là dâm phụ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận