Miệng Đơn Dũng lệch đi, cười rồi, thè lưỡi ra liếm một cái, tựa hồ hồi tưởng lại đơn vị nụ hôn tối qua, đôi khi thong thả nhấm nháp còn hơn cả ăn ngấu nghiến, thậm chí có chút tiếc nuối đêm qua quá tối, chỉ có cảm giác mà không có cảm quan, lúc ánh đèn ở cổng trường chiều xuyên qua cái áo mỏng, trông thật là nhọn, không biết có màu sắc gì?
Đang nghĩ thì két một cái cửa mở ra, Đơn Trường Căn thò đầu vào, nghiêm mặt mắng:" Cười cái gì, tai cháu điếc à, có nghe thấy tiếng chuông vào lớp không?"
"Ồ, à à ..." Đơn Dũng hồi tỉnh, biết lỡ giờ rồi, ôm ngay sách chạy đi:
Đôi khi con người sợ chột dạ, anh càng chột dạ thì chuyện tới càng nhanh, hết tiết đi hỏi Tư Mộ Hiền mới biết, hai ngày trước Lôi Đại Bằng đã xuất viện, ngày ngày quấn lấy cha mẹ đòi về xã Tróc Mã. Nhưng cha mẹ hắn làm sao yên tâm để con trai ngoan của mình ở cùng thằng bé hư Đơn Dũng, lại đi trộm gà bắt chó và đấu rượu, xảy ra chuyện gì ai chiếu cố, sống chết không cho đi.
Nghe Tư Mộ Hiền nói, Lôi Đại Bằng vì chuyện này mà tuyệt thực, chiêu này hiệu quả ngay, mẹ hắn sợ tới mức chuyện gì cũng đồng ý, có điều chuyên môn gọi điện cho Tư Mộ Hiền, dặt có chuyện gì phải báo ngay, nghịch ngợm gì không sợ, chỉ sợ bị người ta dạy hư ... Nói tới đó Tư Mộ Hiền nhìn Đơn Dũng.
Đơn Dũng bực tức :" Còn cười à, vì chuyện này anh bị mẹ anh mắng ba ngày, cái thằng ngốc đó, giờ anh thấy nó là sợ."
"Đản ca, sao em thấy không phải chỉ vì chuyện này nhỉ?" Tư Mô Hiền vẫn cười, nói rất ẩn ý:
"Chỉ chuyện đó thôi, sao, cậu thấy còn có chuyện gì nữa à?" Đơn Dũng liếc xéo sang phía Tư Mộ Hiền, thừa biết tâm tư của mình không giấu được tên tú tài chua lè này:
“ Không, em cũng hi vọng không có chuyện gì, đầu óc Đại Bằng đơn giản cố chấp, bảo cậu ta thông mình thì khẳng định không phải. Nhưng cậu ta cũng không ngốc, biết ai tốt với mình, trong mắt cậu ta, cha mẹ là thân nhất, coi chúng ta là anh em, cũng là thân nhất, coi Vương Hoa Đình là tình nhân trong mộng, là mỹ hảo nhất ...” Tư Mộ Hiền lải nhải, chua như thường thấy:
Đơn Dũng vô tình thấy Vương Hoa Đình ở trên sân trường cùng Lưu Thúy Vân và đám nữ sinh nhảy dây, dây do Lôi Đại Bằng làm ra, giờ thành phong trào. Nữ sinh đại học cùng học sinh sơ trung cùng nhảy dây cười nói hồn nhiên, cảm giác đúng là mỹ hảo, Đơn Dũng quay sang:" Nói nữa đi, chưa nói hết mà."
"Anh biết em định nói gì, đầu óc cậu ấy không chứa được nhiều thứ, anh phá đi một thứ là thiếu đi một thứ, mà bây giờ chuyện anh đang làm là phá đi hai thứ."
Tư Mộ Hiền giọng điệu như đang nói đùa, nhưng khiến Đơn Dũng rùng mình, trước mắt hiện ra khuôn mặt ngốc nghếch của Lôi Đại Bằng đang cười ngoạc miệng. Tiếng chuông lại vang lên, Tư Mộ Hiền vỗ vỗ vai Đơn Dũng, quay về lớp.
Tiết học đó Đơn Dũng lòng dạ để đi đâu, thiếu chút nữa đứng luôn trên bục giảng không xuống, khi sắp hết giờ có một chiếc xe đi vào trường, bấm còi. Chú Đơn cũng đang trên lớp, không ai mở cửa, chỉ thấy một thân hình béo phì nhảy từ xe xuống, tự mở cửa, bảo lái xe đi vào trường.
Đơn Dũng không để ý, là do mấy đứa học sinh không nghe giảng nhìn thấy, cửa lớp sớm bị bọn chúng dùng dao khoét lỗ, chuyên đề phòng giáo viên. Giờ nhìn thấy một cái liền truyền tai nhau, vẻ nhưng phấn lan đi, đợi khi Đơn Dũng phát hiện nhìn ra cửa sổ thì Lôi Đại Bằng đã tới sân đang háy mắt làm trò, sau cửa mấy đứa học sinh ghé mắt nhìn qua lỗ. Hai bên thầy trò tình thâm, e sớm biết kênh truyền tin này.
" Nghỉ sớm, đi đón thầy Lôi của các em đi." Đơn Dũng phất tay, dứt khoát ra quyết định rộng rãi:
Lớp loạn luôn, nào bàn nào ghế lệch khỏi chỗ, nam nữ tràn ra cửa lớp, cướp đường mà chạy, đổ về phía Lôi Đại Bằng. Lôi Đại Bằng giang rộng tay, muốn ôm cũng không ôm hết, ôm đứa này, sờ đứa kia, mặt mày hớn hở phét lác gì đó với đám học sinh, vui vẻ vô cùng.
Lát sau tiếng chuông hết giờ reo vang, học sinh hai lớp năm thứ bảy khác cũng ùa cả ra, Lôi Đại Bằng vẫy tay, dẫn theo bọn chúng tới cốp sau xe, chọn mấy đứa con trai cao lớn chuyển đồ. Cái gì thế? Là văn phòng phẩm, mỗi lớp hai thùng, thế là cả nữ sinh cũng tham gia vận chuyện, đứa nào đứa nấy cao hứng tranh nhau.
Đợi khi ở hộp ra, bên trong toàn là dụng cụ đẹp đẽ, bút chì thước kẻ màu sắc, tẩy đáng yêu, thế là lại một trận tranh cướp, Lôi Đại Bằng đi từng lớp duy trì trật tự, chỉ định người phân phát, không được thiếu một ai.
Lôi Đại Bằng đi tới đâu là chỗ đó loạn, kinh động tới cả Đơn Trường Căn, ông vừa tới định mắng, Lôi Đại Bằng đã lôi ra sau xe, còn cả dụng cụ thể dục nữa, ấn quả bóng rổ vào người ông. Lão Đơn chịu không thấu, phất tay áo bỏ đi, đám người thực tập từ mắt to mắt nhỏ nhìn Lôi Đại Bằng, hắn không tới thì có hơi nhớ, hắn tới lại làm người ta muốn đá cho vài phát. Mang cả xe đồ tới khoe khoang thế này, khiến người khác thành keo kiệt hẹp hòi.
Lôi Đại Bằng có bao giờ để ý tới cảm thụ của người khác đâu, gọi hai người cùng phòng:" Này giúp chút, đứng đó làm gì, hai người đúng là không phải anh em, một tắt máy, một hết tiền, tôi gọi nửa ngày trời không được, tới một người đi đón cũng không có."
"Tôi phải lên lớp, chẳng lẽ mở cổng canh chừng?" Tư Mộ Hiền giúp chuyển đồ:
Đơn Dũng giơ chân dọa đá :" Còn nói được, học sinh của cậu gọi điện thoại hết sạch tiền của tôi."
"À, có lý ... Này lại cả đây, còn có thứ ngon cho mọi người." Lôi Đại Bằng vẫy tay, trừ đồ thể thao còn có mấy cái túi, xoài, chuối, cam, còn có hộp dâu tây đỏ rực, Lôi Đại Bằng đưa Vương Hoa Đình:" Cái này chuyên môn mua cho bạn, không cho bọn họ ăn."
Chắc chắn là có đãi ngộ khác biệt rồi, Vương Hoa Đình thoải mái nhận lấy cám ơn, làm Lôi ca lòng hoa nở rộ.
Xem ra phục hồi không tệ, chẳng khác gì trước kia, chắc là không có hậu di chứng gì cả. Khi chuyển đồ lớp trưởng không tới, Đơn Dũng biết lớp trưởng kỷ luật không hài lòng với hành vi của Lôi Đại Bằng, nhắc:" Đại Bằng, cậu đốt tiền à, mua nhiều đồ thế."
" Đúng thế, Đại Bằng, tuy cậu có ý tốt, nhưng ảnh hưởng không tốt." Vương Hoa Đình cũng nói:
Lưu Thúy Vân thấy không thành vấn đề:" Mọi người đừng nói Đại Bằng, tôi thấy tốt mà, đám học sinh vui chưa kìa."
Lôi Đại Bằng ưỡn ngực lên:" Không mất tiền, mọi người quên rồi à? Tôi thắng một con lừa. Sử gia đúng là nghĩa khí, Sử đại tiểu thư dẫn theo Sử thiếu gia tới bệnh viện, nhất định đưa cho tôi một con lừa với hai cái dái lừa, người ta nhận thua ... Tôi ngại không lấy, họ chuyển thành tiền, thế là mua mấy thứ này. Mọi người biết một con lừa giá bao nhiêu không? Mấy nghìn đấy, bằng cô vợ ..."
Lại vụ mua vợ này, mấy người cùng cười song không đáp lời hắn. Chuyển đồ xong thì ai nấy lên lớp, Lôi Đại Bằng biết mình, chủ động chỉ bếp nói với Đơn Dũng còn ở đó:" Đản ca, anh cứ đi dạy học đi, em không lên lớp nữa, em nấu cơm cho mọi người. Em ở nhà một mình buồn lắm, không nhìn thấy mọi người ăn không ngon, gầy đi mấy cân."
Đơn Dũng bật cười:" Không phải không cho cậu dạy, anh và chú Đơn trao đổi rồi, không chỉ cho cậu dạy, còn dạy ba lớp, có điều là môn thể dục, chịu không?"
Lôi Đại Bằng nghe tin vui từ trên trời xuống, mắt lóe dâm quang, đó là dấu hiệu sướng mê tơi rồi, Đơn Dũng vỗ vai:" Chúc mừng Nhị Lôi, cả khối giao cho cậu, cậu lên cấp rồi."
"Ha ha, tốt, tốt quá ... Cám ơn Đản ca, vậy, thế thì em đi làm cơm, em còn mang mấy con gà quay, trưa em mời khách, chúc mừng thăng chức." Lôi Đại Bằng hớn hở chạy ù đi:
Anh em như thế, ai đành lòng phá đi chút mỹ hảo trong lòng hắn, miệng mỉm cười, lòng Đơn Dũng nặng trĩu, nghĩ tới hộp dây tây đỏ chót đưa cho Vương Hoa Đình, đó đâu phải dâu tây, đó là phân lượng của Vương Hoa Đình trong lòng Lôi Ngốc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận