Năm nay là một năm đẹp để kết hôn, nghe đâu là năm đầy tháng nhuận, vậy nên lúc đi trên đường, thỉnh thoảng thôi lại bắt gặp một đoàn hôn lễ đi qua.
Còn tôi với A Ngạn thì bận chết đi được. Trong một tháng có đến 10 cái đám cưới rồi.
Tôi bàn với A Ngạn: "Nhiều đám cưới thế này đi hết sao nổi? Ngoài những đám cưới có quen hệ thân thiết ra, những đám khác em chẳng muốn đi chút nào. Đến mặt mũi em thay đổi thế nào khéo họ cũng chẳng biết ấy chứ."
A Ngạn gật gù đáp: "Nói đến đám cưới thời bây giờ thật quá nhàm chán. Đám nào cũng có mấy ông MC làm mấy trò mua vui. Cô dâu,chú rể thì cứng đơ như gỗ, luân phiên mời rượu, sau rồi ai lại về chỗ nấy. Anh còn nhớ mười mấy năm trước, đến dự đám cưới làm khoảng 10 mâm là đã long trọng lắm rồi. Sau này tất cả đều làm trên 20 mâm. Bây giờ mấy đám anh đi, chẳng đám nào dưới 20 mâm cả. Thậm chí có những đám còn làm hơn trăm mâm,chắc cô dâu và chú rể chỉ có thể nâng ly với đại diện từng bàn, những người còn lại xem như góp mặt mà thôi."
Tiểu Mãn - cô gái ở cửa hàng phỉ thúy của tôi dạo gần đây lúc nào cũng than ngắn thở dài. Thấy vậy nên tôi hỏi thăm xem có chuyện gì. Cô ấy do dự một lúc rồi cũng ngại ngùng kể cho tôi nghe.
Chẳng là tháng này có đến ba người chị em chơi cùng cô ấy kết hôn, riêng tiền mừng thôi cũng đã đi tong cả nửa tháng lương rồi, cứ nghĩ đến chuyện ấy mà cô lại thấy đau lòng.
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đày cảm thông, cũng muốn nói vài lời động viên an ủi, nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì.
Vừa dứt lời than thở, vẻ mặt chán chường ấy đột nhiên thay đổi, dường như cô ấy mới nghĩ ra điều gì đó: "Dù sao thì em cũng chưa kết hôn. Đợi đến lúc em kết hôn, em sẽ mời tất cả mọi người đến."
Tôi lặng nhìn cô ấy, bỗng nhiên trong lòng gợn lên một cảm giác xót xa mơ hồ.
Tôi nghĩ là cô dâu,chú rể thì điều quan trọng nhất lẽ ra phải là những lời chúc phúc thành tâm của tất cả mọi người, thế nhưng nếu trong từng lời mời ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa khác như vậy thì thử hỏi, trong tất cả những lời chúc phúc kia, còn được mấy ai là thành tâm cầu chúc cho cô dâu, chú rể bên nhau đến trọn đời?
Tôi nhớ lại lễ cưới của tôi và A Ngạn năm đó. Không có khách khứa đông đúc, cũng chẳng có MC, càng không có hoa tươi kết cổng vòm. Trong mắt mọi người, đó là một đám cưới có đôi phần giản dị.
Đám cưới của chúng tôi khi đó tổng cộng chỉ có 3 mâm. Một mâm là người nhà, một mâm là chị em thân thiết của tôi, mâm còn lại là bạn bè của A Ngạn.
Cũng chính vì thế mà mẹ tôi đã giận tôi rất lâu, chẳng thèm ngó mặt.
Chuyện là khi đó, mẹ đã chuẩn bị mấy trang danh sách khách mời, tính ra cũng đến cả chục mâm cỗ. Tôi xem qua danh sách của mẹ thì thấy ngoài những người nhà thân thiết ra, còn lại tôi chẳng quen ai cả.
Tôi nghĩ một hồi rồi bảo mẹ: "Mẹ, kết hôn là chuyện của con và A Ngạn, cùng lắm thì cũng là chuyện của hai gia đình. Mẹ mời tất cả bạn bè gần xa ở khắp nơi thế này, mẹ không thấy như vậy là làm khó mình và làm khó người ta hay sao?"
Mẹ không đồng tình chút nào, cất lời phản bác: "Kết hôn là chuyện đại sự cả đời. Có người mẹ nào lại không muốn nhìn thấy con gái của mình được quang minh chính đại gả đi chứ? Tổ chức một đám cưới long trọng sẽ thể hiện sự coi trọng của A Ngạn dành cho con. Con chính là người vợ mà nó quang minh chính đại rước về. Có nhà nào là không làm như thế? Có đứa con gái nào lại không mong muốn một đám cưới như vậy? Người thân trong nhà thì con không cần quan tâm, việc của con là sắp xếp xem con muốn mời những ai, bạn bè, đồng nghiệp... Khách hàng nhiều thì càng hãnh diện."
Tôi lại càng không đồng ý với những gì mẹ nói: "Con nghĩ kết hôn là chuyện của hai người. Điều quan trọng nhất là cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào. Hôn lễ dù có long trọng hơn nữa cũng không thể chứng minh được tương lai của tụi con sẽ hạnh phúc. Mẹ xem ở các nước phương tây, chỉ có bạn bè thân thiết và người nhà hợp mặt rồi tổ chức nghi lễ, nào có hao tài tốn của như thế này."
Mẹ nghe xong cũng chẳng buồn đôi co với tôi thêm nữa, chỉ nói một câu: "Giờ con đang ở Trung Quốc, và người Trung Quốc thì đều làm như vậy. Nhập gia phải tùy tục. Mẹ là mẹ của con, chắc chắn sẽ không hại con đâu."
Sau cùng tôi vẫn không thể "tùy tục". Tôi khăng khăng tổ chức một đám cưới đơn giản như ý mình. Mẹ không còn cách nào khác, chỉ ném cho tôi đúng một câu: "Con lớn rồi, không còn nghe lời mẹ nữa. Đợi sau này khi con có tuổi rồi, nghĩ lại sớm muộn rồi cũng sẽ thấy hối hận."
Nhiều năm đã trôi qua, bây giờ cứ nghĩ lại đám cưới giản dị ngày đó, trong lòng tôi lại tràn đầy ấm áp.
Nghĩ lại đám cưới giản dị hồi đó của mình, ai ai cũng thành tâm chúc phúc cho tôi,chẳng có ai chỉ đến để góp mặt cả. Những lời chúc phúc và tình cảm ấy không hề bị điều gì khác xen vào. Đó chính là một đám cưới mà tôi mong muốn.
Đã nhiều hơn một lần A Ngạn hỏi tôi: "Đám cưới của chúng mình đơn giản như vậy, có khi nào em cảm thấy tủi thân không?"
Tôi nghĩ bụng, nếu là lúc mười mấy tuổi, chắc chắn tôi sẽ thấy tuổi thân lắm. Nhưng theo thời gian, tuổi ngày một nhiều, những thứ bên ngoài như vậy, tôi dần dần đã không còn để ý đến nữa rồi. Tôi bắt đầu để ý đến tâm trạng của đối phương, đến tình cảm chứa đựng bên trong, đến cuộc sống sau này. Những điều mà trước kia tôi đã từng cảm thấy quan trọng, dần dần đã được thay thế bởi những điều như vậy đấy.
Bên cạnh đó, tôi cũng hiểu được suy nghĩ về chuyện cưới xin của rất nhiều những cô gái trẻ khác. Vậy nên, tốt hay không tốt chỉ là vấn đề suy nghĩ của mỗi người mà thôi.
Hôm nay đúng là ngày để "troll"!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận