A Ngạn kể với tôi Giám đốc Vương muốn ly hôn. Trong phút chốc tôi cảm thấy kinh ngạc,không dám tin vào tai mình.
Câu chuyện tình yêu của Giám đốc Vương và vợ ông ấy chúng tôi đều biết. Họ là bạn bè từ thời đại học.
Hồi ấy,Giám đốc Vương chính là hình mẫu của một nam tử tài cao. Bà Vương lại là một cô gái yêu kiều, diễm lệ. Hai người vốn không cùng quê, cả hai đều phải vượt qua muôn vàn trở ngại để đến được với nhau. Điều đáng trân trọng chính là sau khi kết hôn, hai người họ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, cuộc sống cứ thế ngày một tốt lên.
Vài năm trước, ông Vương đã đón nhận hai chuyện vui to lớn nhất trong cuộc đời. Đó là sau khi kết hôn được 6-7 năm, cuối cùng bà Vương cũng đã mang thai và sinh hạ một cậu nhóc kháu khỉnh. Cùng thời điểm ấy, ở công ty có một ông sếp nghỉ hưu, vậy là ông Vương đã được tiến cử lên thay vị trí. Thời gian đó quả thực ông Vương đã thăng quan tiến chức một cách đầy thuận lợi.
Trong mắt chúng tôi, cuộc sống của hai người bọn họ quá đỗi viên mãn. Vậy cớ gì mà giờ lại đi đến bước đường ly hôn?
Vừa nghe A Ngạn nói, tôi đã nghĩ ngay đến căn bệnh chung của những người đàn ông sau khi thăng quan tiến chức.
"Có lẽ nào ông Vương đã thay tính đổi nết,phải lòng một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nào đó mà trở nên ngán ngẩm người vợ đã qua thời xuân xanh của mình?" - Tôi hỏi A Ngạn.
A Ngạn ngay lập tức gạt phăng suy nghĩ vớ vẩn ấy của tôi.
Thì ra, lí do khiến ông Vương muốn ly hôn lại chính là vì câu chuyện: Ai sẽ làm việc nhà.
Tôi thật không thể hiểu được sự tình, quay sang hỏi A Ngạn: "Với điều kiện gia đình của họ thì kể cả thuê hai người giúp việc về cũng có gì khó khăn đâu. Mà em nhớ là nhà ông ấy đã có người giúp việc rồi mà."
A Ngạn nói với tôi rằng vấn đề cũng chính từ những bà giúp việc ấy mà ra.
Bà Vương vốn là một người hay bới móc, bắt bẻ, tính tình cầu toàn. Chính vì thế, bà ấy đặt ra những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với người giúp việc. Người ở nông thôn đến thì sợ không quen với cuộc sống ở đây. Người ở thành phố thì sợ bị đòi lương cao. Hơn nữa, yêu cầu trong công việc nhà cũng vô cùng khắc khe. Đồ ăn nấu mặn một chút không được, nhạt một chút cũng không xong. Sàn nhà thì phải quét dọn sạch bóng. Trong nhà tắm không được phép có một sợi tóc nào vương lại. Rất nhiều người giúp việc đến được vài ngày, nhưng rồi không chịu nổi tính tình của bà Vương nên đã phải bỏ việc.
Cứ mỗi lần như vậy, ông Vương đành biết gọi điện tới trung tâm môi giới, đề nghị bên họ giới thiệu một người mới tới thay. Nhưng cho dù phía công ty môi giới có chọn lựa người kĩ càng đến đâu thì cũng không thể làm lâu được. Người làm lâu nhất cũng chưa tới nửa năm. Có người ăn nói dễ nghe một chút thì mượn cớ ở quê có chuyện phải về. Còn những người bộc trực thì nói thẳng với ông Vương rằng: "Kiếm được tí tiền mà phải khổ sở thế này, tôi không thể chiều nổi tính tình của bà chủ, không làm nữa!"
Trong vòng có mấy năm mà gia đình ông Vương đã thay gần 50 người giúp việc, đến nỗi vài trung tâm môi giới giúp việc đã không nhận giới thiệu người cho nhà ông ấy nữa.
Ông Vương cũng lực bất tòng tâm, đành phải về nhà đưa mẹ đến, giúp đỡ việc nhà và trông nom cháu. Nhưng kết quả lại còn tệ hơn.
Mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu những ngày đầu vẫn còn ổn thỏa. Không lâu sau, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Con dâu thì trách mẹ chồng làm gì cũng sơ sài, qua quýt. Mẹ chồng thì trách con dâu hay bắt bẻ. Hai người hễ có vấn đề gì là y như rằng sẽ tìm đến ông Vương.
Hôm nay, mẹ chồng đến tìm con trai để kể tội, muốn con trai đứng ra phân định đúng sai. Ngày mai vợ lại đến tìm chồng để nói chuyện, muốn chồng đứng ra giúp mình làm chủ. Những ngày đó, đầu óc ông Vương như muốn nổ tung vậy, cả ngày chỉ biết đi giảng hòa câu chuyện giữa hai người phụ nữ. Cuối cùng, mẹ chồng không thể chịu đựng được gương mặt lạnh lùng của con dâu nên đã bỏ về quê. Vậy là việc trong nhà lại chẳng có ai lo, ông Vương đành phải mang quà đến nhờ mẹ vợ ra tay với hi vọng mẹ đẻ và con gái thì chắc hẳn mọi chuyện đều sẽ dễ dàng.
Nhưng thật không thể ngờ hai mẹ con lại cực kì mâu thuẫn trong việc nuôi dạy trẻ nhỏ, thế là mẹ vợ cũng chẳng chịu nổi cô con gái của mình nên đã bỏ về.
Sau khi mẹ vợ bỏ về, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy có ai để nhờ vả được nữa. Thế là việc nhà bà Vương đều để ông Vương làm. Bình thường công ty ông Vương hay phải đi tiếp đãi khách vào buổi tối, nhưng bây giờ ông ấy toàn đi được đến nửa buổi tiếp khách thì vợ đã gọi về.
Ông Vương khổ sở nói với vợ rằng: "Em có biết vị trí của anh khi ở bên ngoài không? Em có biết anh đàm phán thành công được một hợp đồng là đã tạo ra được bao nhiêu giá trị không? Em để cho anh làm thay người giúp việc mà không cảm thấy uổng phí một nhân tài sao?"
Nghe ông Vương nói vậy,bà Vương cũng phân trần lí lẽ đáp lại: "Trong nhà chỉ có một mình em, nhà lại rộng như vậy. Em chăm sóc được con thì không thể lo hết được việc nhà, làm được việc nhà thì lại không có thời gian chăm sóc con nữa. Em phải làm thế nào đây? Anh là chồng em, anh không giúp em thì ai giúp em nữa?"
Bởi vì thường xuyên cãi nhau về mấy chuyện vặt vãnh như thế khiến cho ông Vương cảm thấy chán nản, muốn ly hôn.
Nghe xong tôi chỉ còn biết im lặng. Trước nay tôi vẫn hiểu rằng, một gia đình hạnh phúc vẫn luôn tồn tại những mâu thuẫn không để cho người ngoài biết. May thay tôi và A Ngạn lại không có những vấn đề như vậy.
Tính cách của tôi khá thoải mái. Cô giúp việc cho nhà chúng tôi đã làm việc kể từ khi quen A Ngạn cho đến tận bây giờ. Thời gian cô ấy làm việc còn dài hơn cả tình sử của chúng tôi nữa. Trong nhà có hơi bừa bộn một chút,tôi cũng không coi đó là vấn đề.
Hơn hết, tôi hiểu rõ A Ngạn là người như thế nào, cũng chẳng muốn làm gì để thay đổi hay miễn cưỡng anh. Rất nhiều thói hư tật xấu nhỏ nhặt của A Ngạn tôi đều có thể chấp nhận và bỏ qua.
Nghĩ mới thấy chúng tôi mới về chung một nhà, công việc của A Ngạn vô cùng bận rộn. Khi ấy, tôi đã trân trọng từng giây từng phút khi được ở bên anh. Thậm chí, lúc anh ngồi nhà vệ sinh, tôi cũng ngồi ở bồn tắm cách đó không xa cùng anh trò chuyện. Lúc đầu A Ngạn còn ngại ngần, cứ bảo tôi đi ra chỗ khác. Nhưng rồi lâu dần thành quen, thậm chí anh ấy còn cảm thấy vô cùng đắc ý vì nghĩ rằng tôi rất yêu anh ấy nên đã không còn tránh né nữa.
Bây giờ anh ấy thường xuyên vừa ngồi nhà vệ sinh, vừa gọi với ra ngoài: "Em yêu, qua đây nói chuyện với anh."
Hay vừa ngồi trên giường cậy móng chân, vừa tán gẫu với tôi những câu chuyện trên trời dưới biển.
Và đương nhiên, anh ấy cũng đã bỏ qua rất nhiều khuyết điểm của tôi. Có những lúc chúng tôi vẫn đùa nhau rằng chẳng hiểu sao lại có thể yêu được đối phương cơ chứ.
Có một người bạn là luật sư đã kể với tôi về một vụ ly hôn. Lí do là vì người chồng đã xì hơi không đúng lúc. Khi đó, tôi vô cùng ngạc nhiên. Con người ăn hàng bao nhiêu thứ như vậy, ai lại có thể không xì hơi cơ chứ? Nhưng nghĩ kĩ lại, có thể chính là câu nói: Những vụn vặt sẽ giết chết tình yêu. Có lẽ từ trước, trong mắt người vợ, chồng cô chính là một người bạn đời hoàn mĩ không khuyết điểm. Vậy nên, việc đó đã khiến cô ấy thất vọng và không còn cảm thấy yêu thương chồng nữa.
A Ngạn nghe xong đã nói với tôi, đó là vì bọn họ chưa đủ yêu thương cho nên một chút khuyết điểm của đối phương cũng không thể chấp nhận được. Anh nghĩ câu này cũng rất có lí.1
Nhưng tôi vẫn cho rằng: Đừng bao giờ đánh giá thấp hay đề cao quá nhiều sức mạnh của tình yêu. Thứ đánh bại được tình yêu chính là cuộc sống, là hiện thực. Thậm chí, chính là từ những điều nhỏ nhặt chẳng đâu vào đâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận