Tối hôm đó, một cô gái rất thành thật hỏi tôi: "Chị Vãn Tình, có phải chị và anh Ngạn chưa bao giờ cãi nhau không? Chị nói xem, khi hai người ở bên nhau, làm thế nào để không bao giờ xảy ra cãi vã? Tranh cãi thực sự khiến cho tình yêu bị tổn thương rất nhiều."
Trên đời này liệu có cặp đôi nào không bao giờ tranh cãi, trọn một đời bên nhau êm ấm hay không? Tôi chẳng biết nữa. Nhưng tôi và A Ngạn thì tuyệt đối không phải như vậy. Nghĩ lại, những cuộc đôi co giữa tôi và A Ngạn chẳng thể đếm nổi trên đầu ngón tay nữa rồi. Nhưng may mắn rằng sau tất cả chúng tôi vẫn ở bên nhau.
Còn nhớ lần đầu tiên tôi và anh cãi nhau là lúc hai đứa mới yêu nhau được một tháng. Hôm đó không biết vì sao A Ngạn lại nói với tôi thế này: "Em là một người tự do, em có quyền trao tình yêu cho bất cứ ai. Nếu em yêu một người khác, anh nhất định sẽ lựa chọn buông tay và chúc phúc cho em."
Giờ nghĩ lại,lời nói của anh ấy hoàn toàn có ý tốt. Vậy mà năm đó, tôi chẳng nghĩ được như vậy, thậm chí còn cho rằng A Ngạn là một chàng trai đào hoa. Có phải anh ấy đã muốn chia tay, nhưng vì chúng tôi mới yêu nhau được một tháng nên không tiện chủ động nói ra và rồi đã thoái thác sang tôi như thế?
Hôm ấy, tôi đã tranh luận với anh suốt hai giờ đồng hồ rồi khóc lóc ầm ĩ. Anh ấy đã ôm và hôn tôi, dỗ dành tôi không ngừng, cuối cùng mới khiến tôi tin rằng anh ấy không hề thay đổi.
Lần thứ hai cãi nhau là khi chúng tôi đã yêu nhau được năm tháng. Hồi này rơi đúng vào đợt mừng Quốc Khánh. Trước đó A Ngạn vẫn đi công tác chưa về.
Sáng hôm ấy bỗng A Ngạn gọi điện cho tôi bảo rằng sẽ về thật nhanh để cùng tôi đón ngày Quốc Khánh. Nhận được điện thoại, tôi vô cùng sung sướng, đợi anh về trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhưng hôm đó không biết có sự cố gì mà A Ngạn bị kẹt xe trên đường đến sân bay, máy bay thì bị trễ mấy giờ đồng hồ. Cho tới khi anh ấy hối hả bước xuống khỏi máy bay thì đã 8 giờ tối rồi. Tôi ở nhà đợi tới nỗi bụng đói cồn cào. Tôi gọi điện và trách anh ấy: "Sao anh về muộn vậy?"
"Anh cũng đâu muốn như vậy. Hay em thấy hôm nay muộn quá rồi thì ngày mai mình gặp đi." - A Ngạn nói.
Tôi vừa nghe xong đã nhảy dựng lên: "Anh có biết là em đã đợi anh cả ngày rồi không? Thế mà còn nói là nhớ em, nhớ không chịu nổi. Anh xem đều là nói dối cả."
A Ngạn lập tức giải thích: "Chỉ là anh sợ em không muốn ra ngoài quá muộn. Đừng giận nữa. Giờ anh tới đón em nhé."
Cơn tức giận của tôi khi đó đã tràn trề đến cổ họng rồi, tôi nói: "Em không thích những người miễn cưỡng. Anh không muốn gặp em,em cũng không thèm khát gì cả."
Có vẻ như A Ngạn không hiểu được căn bệnh miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo của phụ nữ.
"không phải anh không muốn gặp em. Nếu em muốn hôm nay gặp thì giờ anh đến đón em,được không?" - A Ngạn vẫn rất kiên nhẫn hỏi lại tôi.
Tôi nghe anh nói vậy lại càng trở nên tức giận hơn: "Ai nói là hôm nay muốn gặp anh? Em không thèm!"
A Ngạn an ủi: "Vậy mai anh tới đón em nhé."
Cuối cùng tôi gần như đã hét lên trong điện thoại: "Được cái gì mà được, anh đừng bao giờ tới gặp em nữa."
Hồi đó là lúc tình yêu của chúng tôi đang ở giai đoạn nồng nhiệt nhất, A Ngạn xem tôi như báu vật vậy. Tôi chính là nàng công chúa mà anh ấy trân trọng nhất. Chỉ cần một cái cau mày của tôi thôi cũng đủ khiến anh ấy đứng ngồi không yên rồi. Không cần biết tôi đòi hỏi điều gì, anh ấy đều nghĩ mọi cách để làm tôi thỏa mãn. Cho dù tôi muốn có sao trên trời chắc anh ấy cũng sẽ chẳng do dự mà đi hái cho tôi.
Có một lần khiến tôi nhớ mãi chính là khi A Ngạn đã dỗ dành tôi suốt chín tiếng đồng hồ. Giờ nghĩ lại mới thấy thật không thể tin nổi. Người ta vẫn nói, trong tình yêu, lí trí của người phụ nữ là con số không. Còn tôi nói, trong tình yêu, lí trí của người đàn ông là con số âm.
Hai năm sau, tôi đã từ một nàng công chúa trở thành một người dân thường. Tôi và A Ngạn vẫn thường xảy ra cãi vã, nhưng anh ấy đã không còn cuống quýt dỗ dành tôi nữa. Đổi lại, anh chỉ ngồi yên một chỗ, nghe tôi trút giận mà không nói lời nào. Cứ như vậy cho tới khi tôi mệt không thể nói được nữa mới vào nhà vệ sinh lấy khăn giấy đưa cho tôi rồi nói: "Em lau mặt đi. Thật ra khi em cười mới là lúc đẹp nhất."
Tôi đáp lại anh ấy bằng một ánh mắt hình viên đạn. Đã là phụ nữ, chắc hẳn ai cũng biết cảm giác này. Đó là thà rằng cãi nhau một trận long trời lỡ đất,còn hơn là đàn ông cứ giả câm giả điếc khi cô ấy nổi giận. Cảm giác đó thật sự như muốn phát điên.
Chỉ vì muốn A Ngạn thôi ngồi lặng yên như tờ, tôi đành phải buông những lời khích bác. Quả nhiên, A Ngạn đã bị tôi chọc tức. Chúng tôi đã cãi nhau những hai trận. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ngày đó mình thật đáng sợ.
Sau này A Ngạn đã quy ước với tôi là chúng tôi có thể cãi nhau, nhưng nhất định phải tuân thủ một số nguyên tắc sau.
Thứ nhất là bất luận cãi nhau vì lí do gì, trong lúc cãi vã không được khiến cho đối phương bị tổn thương. Chẳng hạn như nói: Em thật đúng là mù rồi mới lấy anh!
Thứ hai là chúng tôi có thể cãi nhau nhưng không được "chiến tranh lạnh". Ai sai thì phải biết đường xin lỗi. Đồng thời người kia cũng không được làm mình làm mẩy,phải biết chấp nhận và bỏ qua.
Thứ ba là chuyện gì ra chuyện nấy,không nói đi nói lại.
Thứ tư cũng chính là điều kiện quan trọng nhất: Bất kể lúc tranh cãi có căng thẳng đến đâu, cũng tuyệt đối không được nói ra hai từ 'chia tay', trừ phi thật sự đã muốn kết thúc.
Vậy là chúng tôi cứ cãi nhau và tuân thủ theo những quy tắc như vậy suốt bao nhiêu năm qua.
Khi tình yêu đã bước sang năm thứ bảy, về cơ bản thì rất ít khi cãi nhau. Sau nhiều năm chung sống,tính khí tôi đã bớt đi phần nào phóng túng, còn A Ngạn cũng đã học cách quen dần và thích nghi với tính cách của vợ. Qua mỗi lần cãi nhau, chúng tôi dần dần học được cách làm người kia đau lòng, và cũng học được cách bao dung, nhường nhịn lẫn nhau. Nhưng trên tất cả, điều quan trọng nhất là cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau cho đến tận bây giờ.
Dòng sông cuộc đời cứ trôi qua một cách yên ả và đầy bình dị. Bỗng một lúc nào đó nhìn lại ta sẽ thấy những đau khổ ấy cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Khoảng thời gian 10 năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, trong tôi có biết bao hồi ức vừa rõ nét vừa mơ hồ. Chúng tôi đều đã thay đổi. Chỉ có tình cảm giữa tôi và A Ngạn là đứng vững giữa dòng đời vẫn đang trôi. A Ngạn vô cùng đắc ý nói với tôi rằng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đã đạt đến cảnh giới của sự tuyệt vời rồi. Nhưng tôi thì lại cho rằng, sự tuyệt vời ấy chính là nguyên nhân dẫn tới một cuộc sống tẻ nhạt. Vậy là tôi lại đi kiếm mấy thứ chuyện vụn vặt để gây sự với anh ấy.
Cách đây không lâu, bỗng nhiên A Ngạn tỏ ra ân cần, anh vuốt tóc tôi rồi nói: "Anh với em đã sống với nhau suốt bao nhiêu năm, có một điều anh rất muốn nói, đó là cãi nhau thật sự vô cùng hao tâm tổn sức. Sau này em đừng có đôi có với chồng nữa, để chồng em được sống lâu hơn một chút, kiếm cho em nhiều tiền hơn một chút và được ở bên em lâu hơn một chút."
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy lòng mình vô cùng bức bối vì tôi đã hứa với chính mình rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ tranh cãi với anh ấy nữa, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi biết rất rõ,đó là điều không thể.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận