Tết năm nào cũng vậy,theo đúng lịch trình thì trưa ngày 30 Tết tôi và A Ngạn sẽ về nhà bố mẹ vợ trước rồi buổi tối sẽ ăn cơm ở nhà bố mẹ chồng.
Sáng hôm đó, lúc mà chúng tôi vẫn đang cuộn mình trong chăn, mẹ tôi rồi bố tôi thay nhau gọi điện đến.
Mẹ tôi hỏi: "Hai đứa đã dậy chưa? Mấy giờ thì về nhà?"
Tôi biết tỏng, chắc mẹ đang hi vọng rằng chúng tôi đã ở cửa để chuẩn bị xuất phát rồi.
Bố thì gọi tới dặn dò hôm nay là ngày cuối năm nên phải chú ý an toàn.
Gần tới nhà, tôi đã thấy bóng dáng mẹ đang đứng quét sân, bố thì dắt Tuyết Sơn(tên chú chó của bố Vãn Tình) đi tiểu.
Vừa trông thấy chúng tôi, Tuyết Sơn đã vội vã lao tới khiến bố tôi cũng bất ngờ bị giật dây mà chạy theo mấy bước, chật vật mãi bố mới giữ lại được dây xích.
Bố cười và mắng Tuyết Sơn vài câu rồi quay sang chúng tôi nói: "Tuyết Sơn giờ khỏe lắm rồi, đàn bà con gái chắc chắn là không kéo nổi nó, chỉ có bố mới trị được nó thôi."
Trông thấy cảnh tượng ấy tôi mới thấy bố mình đã già thật rồi. Ngày trước lúc bố dắt Tuyết Sơn sẽ không bao giờ bị rơi vào thế bị động như thế, vậy mà bây giờ đến Tuyết Sơn cũng có thể kéo được bố đi rồi.
Nhìn kĩ mới thấy, so với năm ngoái bố đã già đi rất nhiều. Nếp nhăn trên gương mặt thi nhau xô tới, những sợi tóc trắng thì ngày một nhiều hơn. Bố hút thuốc đã lâu,nên cứ chốc chốc lại thấy ho lên một tiếng. Cứ mỗi lúc như vậy,lòng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu vì thỉnh thoảng vẫn mua thuốc cho bố hút, dù rất mong bố có thể cai thuốc. Cũng chỉ vì tôi nghĩ, bố giờ có tuổi,không nên miễn cưỡng ông cai thuốc làm gì, đến A Ngạn cũng nói tôi thật là mâu thuẫn.
Tôi đưa cho bố mẹ quà Tết mình đã chuẩn bị và không quên nhét vào một phong bao lì xì thể hiện thành ý.
Mẹ tôi trước nay vẫn thế, cầm túi quà mẹ bảo: "Các con về là mẹ vui rồi, quà cáp làm gì chứ? Người nhà không cần phải câu nệ như vậy."
Ăn cơm trưa xong, tôi ngồi lại nói chuyện với bố mẹ. Có vẻ như cả hai người đã có một buổi sáng bận rộn, vậy nên tôi đề nghị cả nhà cùng đi mát xa chân để thư giãn.
A Ngạn đưa chúng tôi tới một spa tốt nhất. Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đi mát xa chân nên có cảm giác hơi gượng gạo,không thoải mái. Lúc nhân viên mát xa vừa mới chạm vào, nếu không phải là sợ buồn thì cũng là bị bóp vào chân đau đến nỗi há hốc miệng. Mẹ tôi kêu lên: "Trời ạ, đây đúng là mất tiền oan mà."
Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn thấy được niềm vui đang tràn đầy trên gương mặt của bố mẹ mình.
Chiều hôm ấy, tôi và A Ngạn đưa bố mẹ về.
Bố mẹ tôi nói: "Tối còn phải qua nhà bố mẹ chồng con ăn cơm đấy. Chắc họ cũng nhớ hai đứa lắm rồi. Hai đứa đi sớm đi."
Tuy là nói vậy nhưng tôi có thể nhìn thấu tận sâu trong đôi mắt hai người chính là sự luyến tiếc, chẳng nỡ để chúng tôi rời đi. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình trở nên nặng trĩu.
Nghĩ cho cùng, điều hạnh phúc nhất đêm giao thừa đó chính là cả gia đình được quây quần bên nhau. Khi chúng tôi rời đi, cũng là lúc bố mẹ tôi lại lặng lẽ đón xuân một mình. Mới nghĩ đến đấy thôi tôi đã thấy lòng mình dấy lên một nỗi buồn khôn tả.
A Ngạn rất hiểu tôi, ngay lập tức anh đã nhìn ra nỗi lòng chất chứa ấy. Anh nắm lấy tay tôi, chúng tôi nhìn nhau chỉ biết gượng cười.
Lái xe được hai tiếng,cuối cùng tôi cũng đã thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn về bố mẹ mình.
Nghĩ tới bố mẹ chồng đều đã đến tuổi xế chiều nhưng lại chỉ biết nương tựa, chăm sóc lẫn nhau thật chẳng dễ dàng gì. Mặc dù con trai đã có được sự nghiệp riêng, nhưng thử hỏi cả năm về thăm bố mẹ được mấy lần. Những lúc nhớ con còn biết làm gì ngoài việc gọi một cuộc điện thoại để nghe giọng con một lát. Còn chúng tôi thì sao? Lúc nào cũng bị bủa vây bởi những bận bịu, lo toan của cuộc sống.
Vẫn là món quà và phong bao lì xì như vậy, bố mẹ chồng tôi đều rất vui vẻ đón nhận. Hai người cười để lộ rõ những nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt. Nhưng tôi biết, điều mà bố mẹ chồng mình mòng chờ nhất chính là ngày nào cũng có thể quây quần bên nhau, cả gia đình cùng nhau dùng bữa.
Bữa ăn hôm đó của nhà tôi, nguyên một bàn toàn là đồ ăn. Bố mẹ cứ nhắc chúng tôi phải ăn thật nhiều trong khi mình thì cầm nguyên bát cháo với hai đĩa đồ ăn nhẹ. Tôi biết, khi người ta có tuổi rồi thì hàng trăm thứ bệnh không tên sẽ kéo đến hỏi thăm. Đi kèm với đó là phải kiêng khem rất nhiều loại thực phẩm. Răng cũng ngày một yếu hơn rồi rụng dần. Vậy nên, rất nhiều những món đang được bày trên bàn kia,bố mẹ chẳng thể ăn được nữa.
Bố mẹ cả một đời vất vả, có mấy khi được đi đây đi đó nhìn ngắm cuộc đời. Vậy nên khi đã về già tôi rất muốn được đưa họ ra ngoài thăm thú. Nhưng tất thảy kế hoạch đều bị vấn đề sức khỏe làm cho tan thành mây khói.
Bố mẹ chồng tôi thật sự đã già rồi. Nhìn hai người bỗng chốc thấy khóe mắt mình rưng rưng. Rồi sẽ có một ngày tôi và A Ngạn cũng già đi như thế.
Trên đường về, tôi nói với A Ngạn: "Sau này mỗi dịp xuân về, hay là hai nhà mình cùng nhau đón Tết đi. Như vậy không khí trong nhà sẽ trở nên rộn ràng hơn, mình cũng có thể ở bên bố mẹ nhiều hơn, anh thấy thế có được không?"
A Ngạn chẳng nghĩ ngợi gì mà gật đầu,anh nói: "Nhưng nếu đón Tết chung như vậy thì bố mẹ hai bên sẽ phải chạy đi chạy lại rất vất vả."
Tôi chẳng biết nói gì nữa, cả hai đều cảm thấy một nỗi niềm xót xa đang xâm chiếm. Chúng tôi cứ im lặng như vậy hồi lâu, mỗi người đều đang cố đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.
A Ngạn hỏi tôi: "Nếu anh chết, em sẽ làm thế nào?"
"Vậy nếu em chết thì sao?" - tôi hỏi lại.
A Ngạn chẳng đáp,chúng tôi lại tiếp tục lặng im như thế.
Thấy không khí trong xe có phần ảm đạm, A Ngạn cố khơi lại tinh thần, đưa tay lên xoa đầu tôi. Anh cười và nói: "Chúng ta phải suy nghĩ tích cực. Mỗi ngày trôi qua mình hãy cố gắng sống thật tốt. Đó mới chính là điều mình cần làm."
Tôi thầm nghĩ về ngày trước, có bao nhiêu điều mà tôi muốn có. Còn bây giờ lại chỉ muốn bố mẹ hai bên sống thật khỏe mạnh, tôi và A Ngạn thì được bình an. Bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi.
Lại một cái Tết nữa đến, tôi chỉ biết nguyện chúc cho gia đình mình,cho những người mà tôi thương yêu thọ lâu trăm tuổi, hạnh phúc,bình an!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận