Trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, tôi đã gặp lại người đồng nghiệp và cũng là một người chị em tốt ngày xưa - Tiểu Đường.
Câu đầu tiên mà cô ấy thốt lên khi gặp lại tôi chính là: "Chị khác quá!"
Tôi pha trò hỏi lại cô ấy: "Khác là xinh lên hay xấu đi rồi?"
Tiểu Đường nhìn tôi một hồi rồi nói: "Chị đã trở nên dịu dàng và trầm mặc hơn ngày trước rồi."
Có lẽ đúng là như vậy.
Hồi đó, tôi còn chưa kết hôn, cô ấy cũng chưa bị điều đi công tác, thế là chúng tôi vẫn thường xuyên qua nhà nhau ngủ chung. Hai cô gái đồng trang lứa ở cùng nhau, ắt sẽ là những tràng cười to nhỏ, rồi thủ thỉ với nhau đủ thứ chuyện trên đời.
Nhưng rồi sau đó tôi thì xin nghỉ việc, còn Tiểu Đường bị điều ra nước ngoài công tác. Kể từ đó, chúng tôi gần như đã không còn gặp lại nhau nữa.
Tôi nghĩ rằng chắc hẳn con gái ai cũng thích được nghe người khác khen mình dịu dàng, đằm thắm. Ít ra họ sẽ không thích nghe những lời kiểu như: Trông cô ấy càng ngày càng giống như một bà chằn vậy. Chính vì thế mà lời khen ngợi của Tiểu Đường đã khiến cho lòng tôi cứ lâng lâng vui sướng.
Cũng trong bữa tiệc ấy, tôi bắt gặp một người đàn ông, không biết anh ta đã nói gì mà khiến cho cô gái bên cạnh lập tức phản ứng lại: "Trời ơi, anh xem anh có ngốc không? Anh nghĩ rằng sếp là bố anh à? Làm gì thì cũng phải khéo léo, nhạy bén một chút, đừng có lúc nào cũng thật thà như vậy. Đừng trách em không nhắc nhở anh,anh phải học hỏi thêm nữa đi. Hiểu chứ?"
Chàng trai ấy chỉ còn biết cười ngượng ngùng rồi im lặng, chẳng nói thêm câu nào nữa.
Còn nhớ lúc tôi đi thăm bạn cũng gặp cô gái này mầy lần. Mặc dù chưa lần nào tiếp xúc một cách tử tế, nhưng cũng đủ để lưu lại một chút ấn tượng.
Trong mắt tôi, đó là một cô gái thẳng thắn nhưng tốt bụng, cách nói chuyện thì vô cùng bộc trực.
Nghe bạn tôi bảo, làm đồng nghiệp với cô ấy thì chẳng bao giờ phải dè chừng hay để ý lời ăn tiếng nói. Tính cô ấy là vậy. Chuyện làm cho người khác bẽ mặt tới mức không còn lỗ nào để chui xuống là quá thường xuyên với cô gái đó rồi. Cũng vì cái tính cách này nên mặc dù trong công việc cô là một người vô cùng có trách nhiệm,nhưng chẳng bao giờ được cấp trên thích chứ đừng nói đến ưu ái. Thử hỏi có vị sếp nào thích thú khi một ngày đẹp trời nào đó lại bị cấp dưới của mình nói cho một trận bẽ mặt cơ chứ?
Gặp cô gái này khiến tôi không khỏi nhớ về chính mình của ngày xưa.
Ngày ấy tôi theo học chuyên ngành Pháp luật. Nghành học này đòi hỏi ăn nói phải thật khéo léo, còn suy nghĩ phải thật linh hoạt, nhạy bén.
Thế nhưng con người tôi không như vậy. Khi nói chuyện, tôi thẳng tính vô cùng, có gì nói nấy, chẳng nể nang ai. Tôi vẫn cho rằng đó chính là thành thật.
Cho tới khi quen A Ngạn.
Đến tận bây giờ, điều khiến tôi khâm phục A Ngạn nhất đó chính là cái duyên của anh ấy. Hồi đó, tôi và A Ngạn còn chưa yêu nhau, dường như mọi người xung quanh ai cũng ca ngợi anh hết lời. Sau này, khi đã yêu nhau rồi, tôi mới hỏi làm sao mà anh có thể làm được như vậy.
A Ngạn trông bộ dạng khao khát muốn học hỏi của tôi đã động lòng, thế rồi từ đó trở thành một người thầy vô cũng tâm huyết.
Anh nói với tôi rằng, sự giao tiếp giữa người với người trước hết nằm ở biểu cảm và lời nói. Chỉ cần làm tốt hai điều này thì không cần phải lo rằng mình có duyên hay không nữa.
Tôi đã tổng hợp lại một số lời chỉ bảo của anh như sau:
1. Một vài người nghĩ rằng, nói chuyện mà cứ phải để ý,giữ kẽ từng chút một thật quá vất vả. Vậy nên, khi bắt chuyện với người khác,họ đều tỏ rất niềm nở,thậm chí trở nên vồn vã. Điều đó vô tình đã làm mất đi giá trị của bản thân mình.
Nguyên tắc của A Ngạn là: Cứ trông thấy người quen sẽ chủ động tiến lại chào hỏi. Còn đối với những người xa lạ, chỉ cần mỉm cười thay lời chào. Đặc biệt là đối với những người có địa vị cao thì càng không nên vồ vập. Cứ như thế mỗi ngày, cái duyên nó sẽ tự nhiên mà đến.
2. Khi giao tiếp với người khác đừng tỏ ra quá hấp tấp. Hãy nói với tốc độ vừa phải,giọng điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển một chút. Điều này sẽ khiến cho đối phương có thời gian để tiếp nhận và hiểu được những thông tin mình mang lại. Có như thế, người đối diện mới dễ dàng đón nhận những gì mình nói. Giao tiếp theo cách đó sẽ tốt hơn nhiều so với việc cứ ra sức nói liến thoắng một hồi không ngừng nghỉ.
3. Trong giao tiếp, quá vòng vo hay quá thẳng thắn đều không tốt. Vòng vo khiến câu chuyện trở nên khó hiểu. Thẳng thắn quá lại khiến cho đối phương rơi vào thế khó xử, như vậy lại càng không đáng. Ai mà muốn giao lưu với một người cứ một chốc lại khiến mình rơi vào trạng thái ngượng chín mặt cơ chứ?
4. Chúng ta hãy học cách lắng nghe. Đừng chỉ biết quan tâm tới câu chuyện của mình, cũng đừng cố gắng ngắt lời khi người khác đang nói. Nhưng nếu đã thật sự không muốn nghe nữa, thì cũng đừng nên cố gắng gượng ép bản thân mình. Khi đó, hãy tìm một cái cớ thật thỏa đáng để rời đi!
5. Việc bất đồng quan điểm trong giao tiếp là điều không thể tránh khỏi. Khi đó, bạn không cần phải cố gắng tranh cãi, phân định đúng sai. Cũng đừng thẳng thắn bác bỏ ý kiến của đối phương đến cùng để chứng minh rằng mình đúng. Thật ra, khi làm như vậy, đối phương không những không phục, mà chỉ khiến cho họ càng ác cảm với mình hơn mà thôi.
6. Cho dù bạn có là cấp trên của ai đó đi nữa thì cũng đừng nói chuyện với họ bằng thứ giọng điệu trách móc,hách dịch. Làm như vậy chỉ càng chứng tỏ việc rèn luyện và học hỏi của bạn chưa đến nơi đến chốn mà thôi.
7. Khi gặp gỡ ai đó còn thua kém mình, hãy chủ động hạ thấp cái tôi của bản thân xuống. Đừng mải miết khoe khoang về thành công của mình trước mặt người khác, và cũng không nên tỏ ra đắc thắng.
8. Khi bạn bè,người thân của bạn gặp chuyện không vui và tìm đến bạn để được an ủi, xin đừng mang hết những hạnh phúc mà mình đang có bày ra trước mặt họ. Hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Thứ họ cần khi ấy là những lời động viên, an ủi chân thành, chứ không phải là tới để chia sẻ niềm hạnh phúc với bạn.
9. Cho dù bạn thật sự là một người có hiểu biết sâu rộng thì cũng đừng tỏ vẻ ta đây. Nếu bạn chỉ chăm chăm nói về những vấn đề mà người khác không hiểu hay không hứng thú, thứ mà bạn có được không phải là sự khâm phục hay kính nể, mà trái lại sẽ chỉ là những cái ngáp ngắn ngáp dài mà thôi.
10. Những người mà bạn có thể làm tổn thương lại chính là những người thân thiết,gần gũi nhất bên cạnh bạn. Hãy thôi suốt ngày chỉ biết trách mắng, chì chiết. Thay vào đó, hãy gửi đến họ những lời biết ơn và ca ngợi nhiều hơn. Lòng người mềm yếu, lúc nào cũng cần được chúng ta nâng niu và trân trọng.
Ở bên cạnh A Ngạn suốt bao nhiêu năm, tôi đã tận mắt chứng kiến và học hỏi được từ anh rất nhiều. Giờ đây, tôi đã phần nào hạn chế được sự gai góc của mình, đã học được cách khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ hơn, và rồi chính mình cũng cảm thấy được thoải mái hơn. Cứ như thế tôi đã có thêm rất nhiều những người bạn hiểu mình.
Tôi rất thích câu nói này: "Thấy thế này nhưng lại nói thế khác. Đó chính là dấu ấn của sự trưởng thành."
Cùng một câu nói nhưng có rất nhiều cách để diễn đạt.
Trong xã hội, giao tiếp lịch thiệp cũng chính là cách thể hiện học vấn. Chúng ta hà tất phải vì một mẩu chuyện không đâu mà khiến cho đối phương cảm thấy bẽ mặt?
Đừng bao giờ nghĩ rằng, thái độ đúng mực hay khiêm nhường của ai đó là giả tạo. Và cũng đừng tưởng rằng, cứ bộc trực, thẳng thắn, nói mà không quan tâm tới suy nghĩ và cảm nhận của người khác thì mới là chân thật. Thực chất đó chính là biểu hiện của sự thô lỗ.
Bạn thử nghĩ mà xem, cái gì cũng nói thẳng nói thật, rồi khiến cho người khác tổn thương, thì còn ai muốn làm bạn với mình nữa?
Mọi người đều nói rằng, đàn ông cũng chính là 'trường đời' của người phụ nữ. Tôi thật muốn nói với A Ngạn rằng: "Cảm ơn anh, em rất thích ngôi trường mang tên 'A Ngạn'! "
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận