Tôi có một người bạn ngày nào cũng than thở, oán trách rằng mình đã gả cho nhầm người.
Cô ấy kêu rằng chồng mình ngày càng không muốn về nhà nữa. Tính tình từ lúc nào cũng trở nên tệ hơn, hoàn toàn là một con người ích kỷ. Nhưng điều khiến cô ấy không thể chịu đựng nổi chính là anh ta đã trở nên lười nhác. Cuộc sống của cô ấy trôi qua mỗi ngày đều tẻ nhạt và vô vị cứ như đang sống cùng với một cái xác không hồn. Cô ấy cảm thấy cứ thế này có lẽ mình sẽ phát điên mất.
Cuộc sống của họ là chuỗi những ngày cãi vã đến mệt mỏi. Cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, cô ấy nói với tôi rằng: "Tớ không thể chịu đựng cuộc sống như thế này thêm nữa. Cũng may còn chưa có con. Tớ nhất định phải tự giải thoát mình khỏi cái cuộc sống hôn nhân đáng sợ này."
Cô ấy kiên quyết đòi ly hôn. Anh chồng cũng đã cảm thấy sức cùng lực kiệt vì một cuộc hôn nhân như vậy rồi. Thế nên rất nhanh chóng, hai người đã đồng ý giải thoát cho nhau.
Cô nói với tôi bằng giọng điệu vô cùng cứng cỏi và chắc chắn, cuộc hôn nhân này sẽ là một bài học nhớ đời, để sau này nhất định phải lấy được một người đàn ông tốt thật sự.
Quả đúng như vậy, không lâu sau cô ấy đã tái hôn. Cuộc sống của họ đang là những tháng ngày đầy ắp ngọt ngào.
Nhưng ngọt ngào cũng chẳng mấy chốc rủ nhau kéo đi, quay trở lại chính là một cuộc sống bình thường có phần tẻ nhạt.
Cô ấy ngạc nhiên rồi nhận ra một điều, anh chồng hiện tại cũng đang dần dần giống với người chồng cũ. Cũng bắt đầu không còn thích về nhà nữa, tính tình ngày càng trở nên khó chịu, lười nhác, ích kỷ.
Thế là cuộc hôn nhân của cô ấy cũng bắt đầu có những trận cãi vã. Người chồng mới của cô mỗi lần mâu thuẫn, cãi nhau nhất định không bao giờ nhượng bộ. Thậm chí khi cô ấy nhắc tới bố mẹ của anh ta một cách không mấy tích cực, anh ta còn thẳng tay tát cô một cái.
Khi đó, cô chỉ còn biết khóc nấc lên,rồi gọi điện cho tôi và nói: "Sao cái số tớ nó khổ vậy chứ. Chồng với con, chẳng ông nào kém ông nào cả. Hay là đàn ông cứ bước vào cuộc sống hôn nhân đều trở nên như vậy?"
Để giúp cô ấy có thể bình tâm lại, chúng tôi cùng nhau đi dạo phố.
Nhưng thật không may, cô ấy đã gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất. Đó chính là người chồng cũ. Nghe nói khoảng thời gian cô tái hôn, anh cũng đã đi bước nữa.
Bắt gặp chúng tôi, anh mỉm cười rồi chủ động tiến lại chào hỏi. Vậy nhưng cô ấy vẫn một biểu cảm lạnh tanh, chẳng thèm để ý tới anh.
Chồng cũ của bạn tôi chính là bạn của A Ngạn. Tôi không thể cư xử bất lịch sự được, vậy là cũng thuận miệng hỏi xem dạo này anh ấy thế nào.
Trên gương mặt chàng trai lúc đó là một nụ cười vô cùng thoải mái. Anh ấy nói cuộc sống của mình đang rất hạnh phúc.
Tôi cũng cười đáp lại: "Hạnh phúc là tốt rồi, hãy cố gắng mà gìn giữ nó."
Sau khi tạm biệt, cô bạn tôi cười khẩy một cái rồi cất lời: "Anh ta á, ngày trước chỉ là một tên lười nhác, ích kỷ. Giờ còn biết học cách đóng kịch nữa. Cô gái nào vớ phải anh ta quả đúng là đen đủi, còn kêu hạnh phúc cái gì chứ? Anh ta chẳng phải đang cố tình công kích, khích bác tớ hay sao? Có quỷ mới tin anh ta đang hạnh phúc."
Tôi nhìn theo bóng dáng ngày càng khuất đi của người đàn ông ấy, lòng đầy suy nghĩ.
Không lâu sau, A Ngạn tổ chức một bữa tiệc mừng sách mới của tôi xuất bản thành công. Cả bạn tôi và chồng cũ của cô ấy đều có trong danh sách khách mời. Cuối cùng tôi cũng đã có cơ hội gặp được người vợ hiện tại của anh ta. Thật trùng hợp, chúng tôi lại ngồi cùng bàn.
Tôi không khỏi tò mò nhìn cô ấy một lượt. Sau cùng rút ra kết luận, đúng là họ đang sống với nhau vô cùng hạnh phúc.
Giọng điệu dịu dàng và ánh mắt ấm áp, ấy là những cử chỉ không thể nào giả tạo được. Tôi quay sang bắt chuyện với cô ấy. Tôi nói: "Nhìn cô vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy được hạnh phúc lây."
Cô gái nhìn tôi mỉm cười đáp lại: "Tất cả cũng là vì tôi đã lấy được một người chồng tuyệt vời. Anh ấy ân cần, chu đáo, lại nhanh nhẹn, tháo vát, lo cho tôi chẳng tiếc điều gì, yêu thương tôi hết lòng. Chồng mình như vậy, tôi nghĩ muốn không hạnh phúc cũng khó."
Tôi lặng người rồi nhớ lại những lời nhận xét,trách than của bạn mình ngày trước. Theo như lời bạn tôi thì anh ấy hoàn toàn chẳng có ưu điểm gì. Hoàn toàn là một người ích kỷ, lười nhác, không biết yêu thương, quan tâm vợ và cũng chẳng biết chia sẻ cuộc sống thường ngày. Tại sao cùng là một người đàn ông mà lời nhận xét của hai người phụ nữ lại khác nhau đến vậy.
Anh chàng rồi bên cạnh trông thấy biểu cảm của tôi thừa hiểu tôi đang nghĩ gì. Thế rồi anh ta cười và bảo tôi rằng: "Chắc vợ cũ của tôi lúc nào cũng nói rằng tôi rất tệ, giờ cô nghe những điều này nên đang cảm thấy vô cùng kì lạ,tại sao hai người lại nói khác nhau đến vậy đúng không?
Đơn giản chỉ vì vợ cũ của tôi chẳng bao giờ hài lòng dù tôi có làm bất cứ việc gì. Mà cứ không vừa mắt cô ấy là y như rằng lại là cái vẻ mặt cau mày có. Nói chuyện thì không bao giờ cả nể hay chú ý đến việc giữ thể diện, danh dự cho tôi. Cả ngày cô ấy chỉ biết trách cứ tôi, oán trách rằng tôi làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong. Cứ như vậy, cô ấy khiến tôi cảm thấy mình không hơn gì một kẻ thất bại, thế là nhà đã chẳng còn là nơi tôi muốn trở về nữa. Vậy nhưng vợ tôi bây giờ thì sao? Lúc nào cô ấy cũng dịu dàng với tôi. Cô ấy luôn biết trân trọng mọi thứ tôi làm dù là nhỏ nhặt. Lúc nào cũng thế, cô ấy đánh giá cao mọi thứ ở tôi, luôn tỏ lòng biết ơn một cách đầy thành ý. Chỉ vậy thôi đã đủ khiến cho tôi có cảm giác rằng, mọi điều mình làm điều có giá trị. Cô ấy cũng vô cùng rộng lượng. Có điều gì tôi làm chưa tốt, thay vì trách móc cô ấy chỉ cùng tôi rút kinh nghiệm. Cuộc sống của tôi cứ như vậy trôi qua thật êm đềm. Chính vì thế mà tôi lúc nào cũng muốn được ở nhà."
Hai cuộc hôn nhân của anh chàng đã khiến tôi phải ngẫm nghĩ. Không biết là khi bạn tôi biết được cuộc sống hiện tại của chồng cũ đang hạnh phúc như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào. Chắc hẳn sẽ có nhiều cảm xúc hỗn độn lắm đây.
Việc tìm cho mình một người đàn ông tốt đối với bất kể người phụ nữ nào vẫn luôn là chuyện vô cùng quan trọng. Vậy nhưng, hôn nhân không phải cứ tìm được người tốt là đủ. Chẳng phải chúng ta vẫn chứng kiến rất nhiều những cuộc hôn nhân mà cả hai đều là những người sống rất tốt, thế nhưng cuối cùng vẫn không đi đến đâu đó sao.
Có những người so sánh hôn nhân giống như một chiếc gương phản chiếu. Tôi nghĩ rằng, nó hoàn toàn đúng đắn. Khi bạn cười, chiếc gương cười. Và khi bạn tức giận thì tấm gương đó ắt sẽ u ám như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.
Nhiều người phụ nữ tỏ ra bất mãn với chồng mình sau khi kết hôn. Họ luôn cảm thấy rằng chồng mình đã thay đổi quá nhanh và có cảm giác bản thân đã bị lừa dối. Thế nhưng có được mấy người phụ nữ tự biết nhìn lại mình để thấy rằng trước và sau khi kết hôn, bản thân mình đã thay đổi như thế nào.
Còn nhớ hồi nhỏ, có một lần tôi chúng kiến bố mẹ mình cãi nhau. Khi đó, bố tôi vô cùng thất vọng nói: "Em hãy nhìn lại mình đi, cả ngày chỉ biết cau mày rồi lườm nguýt, có khác nào một người đàn bà chua ngoa không?"
Mẹ tôi cũng không nhượng bộ đáp trả: "Đúng, em thừa nhận là giờ mình không khác gì sư tử Hà Đông, nhưng có bao giờ anh nghĩ xem là ai đã khiến em trở nên như vậy? Nếu anh biết nhường nhịn và nhẹ nhàng hơn, thì liệu em có trở nên đanh đá như thế không?"
Bố tôi chẳng nói lại được, chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi ngồi xuống một góc châm điếu thuốc.
Chứng kiến cảnh đó, đến một đứa trẻ như tôi cũng cảm thấy rằng lí lẽ của mẹ tôi không sai. Phải tới khi tôi trở thành người phụ nữ có gia đình, tôi mới có cách nhìn nhận khác.
Phụ nữ luôn cho rằng, chỉ cần người chồng đối với mình biết chịu đựng một chút, nhẫn nại một chút thì bản thân nhất định sẽ trở thành một người vợ đảm đang,một người mẹ hiền lành. Còn nếu cô ấy không còn đáng yêu, không còn nhỏ nhẹ như ngày xưa,thì tất cả đều là do cuộc sống gia đình, do đàn mà ra. Nói tóm lại, phụ nữ luôn cho rằng mình chỉ là người bị hại.
Chính vì tư tưởng và suy nghĩ như vậy mới tạo ra những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi đã chứng kiến nhiều người phụ nữ, vì gia đình, vì chồng con mà đánh đổi rất nhiều thứ: thời gian, sức lực, tinh thần, tuổi trẻ... Vậy nên, họ cũng đòi hỏi ở người chồng và cuộc hôn nhân của mình rất nhiều điều. Thế nhưng, duy nhất một điều mà họ đã quên đó chính là khẳng định và ngợi khen.
Khi một người đàn ông đã cam tâm tình nguyện để tiến đến hôn nhân, thì chắc chắn trong lòng anh ta cũng mong muốn rằng có thể duy trì cuộc sống hôn nhân đó đến suốt đời, và cũng sẽ sẵn sàng bỏ công sức, tâm huyết vì nó.
Phụ nữ thì cho rằng, khi kết hôn với một người đàn ông, việc chăm sóc chồng con, lo toan gia đình đã là hi sinh quá nhiều rồi. Nhưng họ không nghĩ rằng, thật ra đàn ông cũng không kém gì họ.
Một khi đã kết hôn, đàn ông sẽ phải lo lắng cho cả gia đình chứ không chỉ riêng bản thân mình. Anh ta sẽ không thể một tí là tụ tập bạn bè, chơi bời thỏa thích như ngày xưa. Đã vậy đến lúc về nhà, vơi lại không ngừng càu nhàu, oán trách thì anh ta hoặc là sẽ chọn cách ra ngoài giải khuây, hoặc là sẽ sống như khúc gỗ trong nhà.
Với đàn ông, họ chỉ cần vợ mình dịu dàng và thấu hiểu. Được như vậy thì cho dù cô ấy không làm gì, anh ta cũng chấp nhận. Ngược lại, cho dù phụ nữ có vì anh ta mà làm tất cả mọi thứ, nhưng suốt ngày chỉ biết cau mày cau mặt, trách móc, oán than thì có hi sinh nhiều hơn nữa cũng không khiến anh ta cảm động.
Đàn ông dù lớn thế nào vẫn chỉ là những đứa trẻ. Vẫn luôn muốn được chiều chuộng. Chỉ cần bạn nói với anh ấy rằng: "Anh thật sự là một người chồng tốt, lấy được anh,em đúng là người phụ nữ hạnh phúc", chắc chắn anh ta sẽ vì những lời ngợi khen và động viên ấy mà cố gắng trở thành hình mẫu đúng như bạn nói.
Vậy nên, nếu bạn muốn có được một người chồng tốt, trước tiên hãy coi anh ấy là một người chồng thật sự tốt đã. Bởi lẽ tận sâu trong tâm can của mỗi người đàn ông là mong muốn được trở thành người chồng mẫu mực của vợ mình. Thái độ và những lời lẽ tích cực của bạn thật sự có thể tạo ra một người chồng chuẩn mực mà ai cũng ngưỡng mộ.
Lúc viết tới đây, A Ngạn tiến lại gần và nói một cách rất chân thành: "Em thật sự là một người vợ không còn gì có thể tốt hơn. Thông minh,dịu dàng, linh hoạt, cái gì em cũng có."
Tôi tỏ vẻ kiêu ngạo rồi mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi."
A Ngạn hỏi tôi một cách bí hiểm: "Ngày trước em là một người đanh đá và ngang ngược. Em có biết tại sao giờ mình lại trở thành một người vợ tốt như vậy không?"
Tôi chưa kịp đáp lời, anh ấy đã tiếp tục: "Vì anh đã xem em là một người vợ tốt trước. Anh cỗ vũ em,động viên em, khen ngợi em, thế rồi em đã thật sự trở thành một người như vậy đó."
Thật tình...
A Ngạn nói chúng tôi đã và đang trải qua một cuộc hôn nhân vô cùng mĩ mãn. Tôi và A Ngạn đến với nhau,rồi cùng chinh phục và gọt giũa tính cách của đối phương. Quan trọng hơn, chúng tôi đã học được ở người kia rất nhiều điều. Tôi đã từng nói, một cuộc hôn nhân tốt đẹp cũng chính là một ngôi trường quý giá, người đồng hành tốt cũng chính là người thầy tốt.
Đem sự ví von này rồi nhìn vào cuộc hôn nhân của tôi và A Ngạn, đúng là chẳng sai chút nào!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận