Có một lần A Ngạn phải đi công tác ở Thượng Hải. Ngay sáng hôm sau anh ấy đã gọi điện cho tôi nói rằng sẽ về sớm. Tôi nghe được từ đầu dây bên kia là giọng điệu không mấy vui vẻ của anh nên đã hỏi xem có chuyện gì. Anh cố gắng kìm nén sự tức giận rồi kể tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra lúc sáng sớm A Ngạn nhận được điện thoại của Tổng giám sát bộ phận Kinh doanh - lão Lý,anh ta nói Giám đốc bộ phận Khách hàng đệ đơn xin từ chức. Lão Lý đã cố gắng để thuyết phục anh ta ở lại, nhưng anh ta thẳng thắn rằng mình đang định nhảy việc sang một công ty khác, vừa ở gần nhà,vừa được trả lương cao hơn ở đây.
Lúc này, lão Lý thấy không thể thay đổi được gì nữa đâm ra lo lắng cho những tài liệu tuyệt mật của công ty mà anh ta đang nắm giữ, vậy nên định mở một cuộc họp giữa các bộ phận để răn đe anh Giám đốc kia cũng như để giảm thiểu tối đa tổn thất cho công ty. Vậy là sáng sớm, lão Lý đã gọi điện cho A Ngạn để báo cáo tình hình.
A Ngạn kể: "Anh vừa cho lão Lý một trận. Cái người này, thật tình... Anh lúc nào cũng nhắc nhở cậu ta quản lí thì phải khéo léo và thông minh một chút, thế mà vẫn còn đi làm mấy việc vô bổ, hạ cấp ấy làm gì. Người ta muốn thôi việc không phải là câu chuyện ngày một ngày hai, giả sử anh ta thật sự muốn sao chép thông tin, chẳng lẽ lại đợi đến bây giờ mới làm sao,có mà đầm từ lâu rồi. Nếu sự đã rồi thì giờ mình làm mấy cái trò phòng hờ ấy, răn đe còn có ích gì cơ chứ. Lại còn định họp nhân viên các bộ phận để 'đánh hội đồng' người ta, đây rõ ràng là đang khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt rồi còn gì. Vừa không giữ được tài liệu, vừa làm mất lòng nhau, còn mong gì giữ người ta lại nữa."
Tôi trấn an A Ngạn,nói: "Nếu em là người gặp phải chuyện như thế này thì chắc chắn cũng sẽ rất khổ tâm. Đúng là lão Lý giải quyết công việc còn chưa được thấu đáo. Nhưng em nói thật, đến con thỏ lúc cuống lên còn đi cắn người nữa là. Lão Lý chẳng qua cũng là cuống quá hóa liều nên mới làm như vậy, mặc dù kết quả sẽ là đanh mất hết tình nghĩa anh em. Nhưng người bất nhân thì ta cũng bất nghĩa mà! Có thể giữ thì hãy cố gắng giữ, không thể giữ thì hãy chúc người ta may mắn, để cho người ta có một đường lui. Làm như thế, anh Giám đốc kia có nghĩ lại cũng sẽ vì những tình cảm như vậy mà không làm điều gì có lỗi với công ty."
A Ngạn tức giận nói: "Thì cũng có ai bảo không đúng đâu. Nếu ngay từ đầu cậu ta nói với anh để anh ra mặt giữ tên Giám đốc kia ở lại thì có khi kết quả đã khác. Nhưng giờ thì sao,người ta đã hạ quyết tâm xin từ chức rồi. Đến em còn hiểu được những nguyên tắc quản lí, thế mà lão Lý lại không hiểu nổi. Nghiệp vụ của cậu ta rất tốt, nhưng năng lực quản lí thì lại kém xa,lúc nào cũng để anh phải đi theo sau dọn dẹp hậu quả."
A Ngạn nhà tôi rất ít khi mắng mỏ người khác như vậy,có vẻ như anh ấy đang nổi trận lôi đình thật sự.
Tôi nhẹ giọng nói: "Em biết anh đang rất tức giận, anh nói đúng. Anh Lý nghiệp vụ tốt nhưng năng lực quản lí còn hạn chế. Thế nhưng anh cũng không thể lấy tiêu chuẩn của chính mình ra để đánh giá người khác được. Anh nghĩ xem, có mấy ai qua được anh ở trình độ quản lí cơ chứ. Chính vì anh giỏi giang và xử lí mọi việc tốt như vậy nên mọi người trong công ty mới kính nể anh, thế nên nếu họ còn điều gì chưa bằng anh thì anh hãy mở lòng rộng lượng mà chấp nhận sự thiếu sót ấy của họ."
Mấy lời nịnh nọt ấy của tôi cuối cùng cũng khiến cho cơn tức giận trong lòng A Ngạn nguôi ngoai phần nào.
Giọng điệu anh bắt đầu hạ xuống, anh nói: "Em nói đúng, nhưng thật sự lão Lý cần bồi dưỡng thêm năng lực quản lí của mình rất nhiều nữa mới được. Lúc sáng anh nghe cậu ta thông báo sự việc, vừa nghe vừa tức điên lên. Cậu ta làm như vậy đúng là vô tình vô nghĩa mà."
Tôi tiếp lời: "Anh Lý chẳng qua cũng là vì nghĩ cho công ty mà cố gắng hết sức để hạn chế trường hợp tổn thất, chỉ có điều cách làm của anh ấy còn chưa được thỏa đáng mà thôi. Anh luôn luôn dùng tấm lòng để thu phục lòng người nhưng anh Lý sao đã đạt được đến trình độ giống như anh được! Thôi, đừng giận nữa. Xem như đây là cơ hội tốt để anh bảo ban lại anh Lý về nguyên tắc quản lí nhân sự. Còn với anh Giám đốc muốn xin thôi việc kia, anh cứ về đi rồi nói chuyện cởi mở, chân thật với anh ta xem sao. Nếu như thật sự không được thì thôi,lúc đó hãy để cho người ta đi."
Cuối cùng A Ngạn cũng không thể giữ được anh Giám đốc kia ở lại, nhưng tâm trạng cũng không còn tệ hại như lúc đầu nữa.
Hôm đó, sau khi trở về nhà, A Ngạn thủ thỉ với tôi: "Em có khả năng an ủi, động viên người khác đáng nể đó. Giờ anh mới nhận ra, chuyện xảy ra cách đây mấy năm anh đã sai ở đâu."
Vài năm trước có chuyện gì xảy ra, tôi đã quên từ lâu rồi. Giờ khi A Ngạn nhắc lại tôi mới nhớ ra.
Hồi ấy, tôi và A Ngạn vẫn còn chưa kết hôn, chúng tôi đều sống chung với bố mẹ. Có một lần, tôi nhận được một hợp đồng đề nghị hợp tác rất quan trọng. Nhưng lúc đó tôi đang vội ra ngoài nên đã để hộp bưu kiện nhận được ở trên giường. Trước lúc ra khỏi nhà tôi đã dặn dò bố mẹ rất kĩ là không cần dọn phòng của tôi, lúc về tôi sẽ tự chọn.
Ba ngày sau lúc tôi trở về, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ và bản hợp đồng trên giường cũng đã được dọn theo đống rác luôn rồi. Tôi lục tung căn phòng tìm mấy lần mà không thấy.
Hồi ấy, tôi vốn không thích bố mẹ tự ý vào phòng mình hay tự ý động vào đồ đạc của tôi,lại thêm đã tốt nghiệp đại học, cũng được xem như người lớn rồi nên tôi rất coi trọng vấn đề tự do cá nhân và không gian riêng tư. Thế nhưng lúc nào bố mẹ cũng xem tôi như một đứa trẻ vậy. Lúc để mất hợp đồng ấy, tôi đã buồn bực vô cùng, nhưng bố mẹ thì vẫn là bố mẹ, tôi cũng không thể nào cãi nhau với họ nên chỉ còn biết gọi điện cho A Ngạn kêu than.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ, câu nói đầu tiên mà A Ngạn nói với tôi là: "Thứ đồ quan trọng như vậy sao em không tự mình cất kĩ đi? Nếu em cẩn thận hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện này rồi!"
Tôi vừa nghe xong trong lòng lập tức bốc hỏa: "Em đã để trong phòng của em rồi. Em đã lớn rồi, mọi người phải biết tôn trọng không gian riêng tư của em chứ không nên tự ý động vào đồ của em như vậy."
A Ngạn bắt đầu một bài diễn thuyết: "Chuyện này suy cho cùng vẫn là trách nhiệm của em. Em biết rõ hơn ai hết hợp đồng ấy quan trọng như thế nào nhưng lại không cất cẩn thận. Vậy đó không phải lỗi của em thì là của ai? Dù sao sự cũng đã rồi, em có tức giận cũng chẳng giải quyết được gì cả. Em nghĩ cứ bực tức thế thì hợp đồng của em sẽ quay lại sao? Nếu em đã không thích bố mẹ tự ý vào phòng mình sao không khóa cửa phòng lại?"
Tôi càng nghe càng thấy bốc hỏa và rồi cũng bắt đầu tranh luận: "Kể cả em có khóa cửa phòng thì bố mẹ em cũng có chìa khóa, anh hiểu chứ?"
A Ngạn vẫn cho là mình đúng rồi nói tiếp: "Vậy thì em có thể thêm cái khóa nữa hoặc là đổi ổ khóa đi. Như thế thì ai vào phòng em được nữa?"
Tôi tức đến phát điên mà nói: "Làm gì có ai ở trong nhà mình lại đi làm như thế, nhà anh phòng nào cũng khóa cửa chặt như vậy à?"
A Ngạn đáp: "Nhà anh không có mấy chuyện như vậy xảy ra. Cuộc sống của anh khá độc lập,nên đã sống một mình từ sớm rồi. Nếu em muốn có không gian riêng sao không dọn ra ngoài mà sống?"
Tôi bị chọc tức đến nỗi không nói thêm được lời nào, đầu óc trở nên trống rỗng, trong lòng chỉ toàn là ngọn lửa đang bùng cháy.
Thấy vậy A Ngạn nghĩ rằng mình đã nói trúng tim đen nên buông một câu kết: "Thế nên mới nói cuối cùng vẫn là lỗi của em, em không thể trách người khác như vậy được. Hơn nữa bố mẹ lại nuôi em lớn đến chừng này, nếu có lỡ vứt một cái hợp đồng của em thì đã sao. Cho dù thiếu mất một cái hợp đồng cũng chẳng ảnh hưởng gì to tát đến cuộc đời em cả!"
Tôi nhớ rất rõ, khi ấy mình đã dập máy trong cơn tức giận cực độ. Anh ấy gọi lại tôi đều tắt máy không nghe.
Nhìn ở góc độ khách quan thì những lời A Ngạn nói đều rất có lí. Nhưng trong lúc tôi đang buồn bực như vậy, anh ấy không những không an ủi được một lời lại còn ra sức giảng đạo nói lí. Cuối cùng câu chuyện không còn là mất hay không mất hợp đồng mà là những lời nói ấy của anh như đang thọc gậy bánh xe,khiếm tâm trạng của tôi càng trở nên bực tức, khó chịu.
Hôm sau, A Ngạn đến xin lỗi tôi. Anh ấy nói: "Thôi được rồi, hôm qua là anh đã sai. Lúc em đang tức giận anh không những không dỗ dành em mà lại còn đi đổ thêm dầu vào lửa."
Nghe được những lời đó, lòng tôi cũng dịu hẳn đi. Vậy mà ngay lời tiếp theo, anh lại khiến tôi càng nổi điên hơn nữa: "Anh biết em không muốn nghe những lời không thuận tai thuận ý em như vậy, sau này em nói thế nào thì nó là thế ấy, anh hứa sẽ hùa theo tất cả những gì em nói,cho dù em nói sai rành rành thì anh vẫn sẽ bảo rằng em đúng."
Tôi như quát lên: "Anh như thế này mà là xin lỗi à? Em không cần anh phải hùa theo em, em chỉ cần anh có thái độ cho khách quan, công bằng."
A Ngạn vừa nghe xong không cần nghĩ gì mà nói: "Vậy thì em nghĩ mà xem, hợp đồng bị vứt đi có phải là do lỗi của em không? Hơn nữa đó là bố mẹ em, anh cũng không thể nói là hai bác không đúng được. Lẽ nào en lại muốn anh bảo rằng đó là lỗi của hai bác, là hai bác sai hay sao?"
Tôi chẳng muốn đôi co với anh ấy thêm nữa nên đã bảo anh ấy đi về.
Vì chuyện đó mà mấy ngày liền tôi chẳng thèm nói chuyện với A Ngạn, còn A Ngạn thì cứ một mực hỏi tôi mình đã làm gì sai mà chẳng nhận được lời hồi đáp.
Cứ như vậy, A Ngạn khơi lại chuyện cũ, anh bảo: "Đáng ra cái em cần là sự thấu hiểu và chia sẻ của anh. Nhưng kết quả là anh còn làm em tức giận hơn nữa. Em không tìm anh để nghe xem ai đúng ai sai, cũng không tìm anh để giúp em giải quyết sự tình. Vậy mà khi đó anh cứ tự cho mình là thông minh rồi mắng em một trận."
Tôi nhìn anh ấy, không dám tin vào những lời mình vừa nghe được. Không ngờ cuối cùng anh ấy cũng đã được khai sáng đầu óc. A Ngạn nói với tôi bằng giọng điệu đầy chân thật: "Đàn ông lúc nào cũng lí trí. Khi gặp phải vấn đề gì, cái đầu tiên anh ta nghĩ tới là làm thế nào để giải quyết sự việc, sau đó là đến đánh giá sự việc đúng sai ra sao. Sau này đối với mọi việc trong nhà, anh sẽ cố gắng để hạn chế những suy nghĩ như vậy, bởi vì nhà không phải là nơi để giảng giải đạo lí mà là nơi để thấu hiểu và yêu thương. Nếu việc gì cũng cố gắng nói đúng nói sai thì sẽ chỉ khiến cho cả hai người trở nên mệt mỏi. Mặc dù đã muộn nhưng anh vẫn muốn nói với em một lời xin lỗi!"
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mắt mình rưng rưng. Câu nói "nhà không phải là nơi để giảng giải đạo lí mà là nơi để thấu hiểu và yêu thương" đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong thâm tâm của biết bao nhiêu người phụ nữ.
Đúng vậy! Đừng cố gắng giảng đạo nói lí với phụ nữ làm gì, đặc biệt là trong lúc cô ấy đang tức giận. Một người đàn ông thông minh sẽ nhận ra rằng: Nói lí với phụ nữ thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Nhưng nói những lời yêu thương thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng thấu tình đạt lí.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận