Gần đây, Tiểu Mãn ở cửa hàng tôi hình như có tâm sự gì đó. Đi ra đi vào, lúc nào cũng thở dài.
Thấy vậy tôi cười rồi trêu cô ấy: "Xem bộ dạng em như vậy khách mà nhìn thấy chắc đều chạy mất dép. Có phải em đang chuẩn bị đi đánh người không thế?"
Tiểu Mãn mỉm cười, nói tôi là đáng ghét. Thế rồi cô ấy kể tôi nghe ấm ức trong lòng.
"Chị Vãn Tình, dạo này em với anh ấy đang cãi nhau. Trước ngày lễ Tình nhân, anh ấy nhắn tin nói phải đi công tác. Em hỏi khi nào về, anh bảo chắc phải đi một tuần. Em đã thấy không vui rồi. Em hỏi anh sẽ không đón lễ Tình nhân cùng với em sao? Và rồi chẳng thấy anh ấy trả lời tin nhắn nữa. Em tức quá nên đã cùng một người bạn gái đi đón lễ Tình nhân của những người độc thân.
Lúc kết thúc em mới để ý thấy điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều là của anh ấy, hỏi em đã đón lễ tình nhân như thế nào nào. Em đang định nhắn tin trả lời thì anh ấy lại gọi tới. Vừa bắt máy anh ấy đã dồn dập hỏi em đi với ai, sao không nghe điện thoại. Em nói đi cùng với một người bạn gái, anh ấy không tin rồi vẫn tiếp tục tra hỏi em. Đáng ra người muốn phát điên lên phải là em mới đúng!
Em bảo anh ấy rằng: "Lễ Tình nhân anh đã không ở bên cạnh em thì thôi, lúc gọi điện thì đến một lời ngọt ngào tử tế cũng không có lại còn giở thái độ hung hăng, vậy nên em cũng nói để anh biết, anh hỏi em đi với ai em cũng đã trả lời rồi. Anh tin hay không thì tùy! Không còn chuyện gì nữa em dập máy đây."
Không ngờ anh ấy còn dập máy trước cả em. Lúc ấy, em vừa tức giận vừa tủi thân. Em gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng em sẽ mãi mãi ghi nhớ thái độ hôm đó của anh. Thế mà anh ấy cũng chẳng thèm trả lời, thậm chí em gọi điện lại còn tắt máy.
Hai ngày sau, cuối cùng thì anh ấy cũng gọi điện cho em. Chúng em lại tiếp tục cãi nhau qua điện thoại. Em nói nếu ở bên nhau đã không còn vui vẻ gì nữa thì ở cạnh nhau làm gì. Anh ấy hỏi rốt cuộc em bị làm sao,em nói rằng không muốn tiếp tục ở bên một người đàn ông không còn yêu em nữa. Anh ấy cãi đâu phải anh không còn yêu em nữa. Cái trò này của anh ấy thì em còn lạ gì. Những lúc quan trọng luôn biết giả vờ ngốc nghếch. Nhưng dù sao em cũng nghĩ kĩ rồi, em phải chia tay với anh ấy thôi."
Tôi cười và hỏi lại cô ấy: "Có thật là nghĩ kĩ rồi không? Sẽ không nuối tiếc đó chứ?"
Tiểu Mãn đăm chiêu một hồi rồi nói như thì thầm với tôi: "Thật ra em vẫn còn rất yêu anh ấy, cũng muốn tiếp tục ở bên cạnh anh. Nhưng lúc nào em cũng cảm thấy dường như anh ấy không còn yêu em, quan tâm em nhiều như trước. Chị nói xem, em nên làm thế nào?"
Nghe xong nỗi ấm ức của Tiểu Mãn, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là thanh xuân quả thực rất đẹp đẽ! Chúng ta của tuổi thanh xuân có thể chỉ vì chuyện cỏn con mà giận dỗi nhau tới mức chẳng ai thèm nói với ai nửa lời. Thế nhưng vẫn cứ ngồi chờ đợi xem người ta sẽ gọi cho mình bao nhiêu cuộc, gửi cho mình mấy cái tin. Với tôi, những tháng ngày như thế đã trôi xa lắm rồi. Nghĩ lại vẫn thấy đẹp đẽ biết bao!
Tiểu Mãn thấy tôi lơ đãng liền huých nhẹ vào cánh tay tôi: "Nếu anh Ngạn nhà chị như vậy thì chị sẽ làm gì?"
Nói rồi cô ấy lại buông một tiếng thở dài: "Ôi trời, em đúng là hỏi thừa. Anh Ngạn chắc chắn sẽ chẳng bao giờ như vậy cả."
Tôi nói: "Tụi chị cũng từ những lúc như vậy mà nên cơm nên cháo, đi đến ngày hôm nay đấy."
Tiểu Mãn tỏ ra hoài nghi, cho rằng những lời đó là tôi đang cố gắng an ủi cô ấy.
Thật ra tôi đâu có an ủi gì. Còn nhớ lúc tôi và A Ngạn mới yêu nhau, những chuyện như thế này xảy ra với chúng tôi như cơm bữa vậy.
Hồi ấy có lần A Ngạn phải đi công tác hơn 20 trong một tháng. Thời gian đó chúng tôi chẳng được gặp nhau, cứ như biến thành một cặp đôi yêu nhau qua mạng vậy. Thế là tôi nỗi giận, sau đó thì cãi nhau. A Ngạn nói anh ấy đi công tác cũng đủ vất vả lắm rồi, chỉ mong rằng tôi có thể hiểu và thông cảm cho anh ấy. Tôi nói tôi hiểu, tôi thông cảm cho anh ấy, vậy thì ai nghĩ cho tôi?
Cứ thế,những câu chuyện như vậy lặp đi lặp lại khiến cho cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Tất cả cũng chỉ xoay quanh vấn đề anh thì nghĩ rằng mình rất yêu tôi, nhưng tôi thì luôn cảm thấy tình yêu ấy là chưa đủ,thậm chí còn là hết yêu rồi.
Mãi về sau, có một lần A Ngạn nói với tôi: "Trong tình yêu, em đừng cố gắng mổ xẻ vấn đề và chứng minh rằng người kia không còn yêu mình nữa. Nếu không thì cho dù 24 tiếng một ngày, anh ta đều quanh quẩn bên cạnh em, chỉ chờ em gọi một cái là có mặt thì em vẫn sẽ cảm thấy tình yêu mà người đàn ông đó dành cho mình là chưa đủ mà thôi. Bởi lẽ trong lòng em vốn có suy nghĩ anh ta đã quên mất việc phải dốc sức vì em."
Câu nói ấy của A Ngạn đã có tác động rất lớn đến suy nghĩ của tôi. Những lúc lòng mình trầm lắng, tôi vẫn nghĩ lại từng câu từng chữ mà anh đã nói. Tôi tự hỏi, tại sao lúc nào mình cũng ra sức tìm kiếm cho bằng được những lí lẽ, bằng chứng để chứng minh rằng anh ấy không còn yêu mình nữa?
Nếu tình yêu anh dành cho tôi là thật thì những việc như vậy sẽ chỉ càng làm cho anh cảm thấy thất vọng mà thôi. Còn nếu như anh đã không còn yêu tôi nữa thì sớm muộn gì tôi chẳng nhận ra, việc gì phải vất vả đi bới móc vấn đề lên như thế. Làm vậy chỉ khiến cho cả hai hao tâm tốn sức mà thôi.
Những tháng ngày sau đó, cho dù giữa tôi và A Ngạn có xảy ra mâu thuẫn thì tôi cũng đã không còn nổi khùng lên như trước. Bởi lẽ tận sâu đáy lòng tôi ý thức được, khi hai người đến với nhau. Ở bên nhau, điều mà họ hướng tới là niềm vui, là hạnh phúc. Những phiền nào của người phụ nữ đa phần đều xuất phát từ những vụn vặt trong lòng, lúc nào cũng vì máy thứ chuyện tùm lum, vặt vãnh ấy mà tự làm cho mình bức bối,khó chịu.
Thứ khiến cho người phụ nữ dễ thất bại nhất đó chính là cái nhìn hạn hẹp và tấm lòng nhỏ bé. Họ không biết cách bao dung, tha thứ cho những vụn vặt, nhỏ nhặt trong tình yêu. Còn đàn ông thì sao? Thế giới của họ mênh mông, rộng lớn vì thế mà tâm trạng của họ cũng trở nên rộng mở hơn.
Khi bạn không thể trở thành một người phụ nữ có trái tim cao cả, hay không thể học cách mở rộng tấm lòng để khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ, bạn cũng không biết cách bước vào thế giới của một người đàn ông, thì cho đến cuối cùng, bạn sẽ mãi mãi chỉ là một cô gái bị bó hẹp trong chính thế giới nhỏ bé, đầy bực bội và tự oán thán của mình mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận