Hôm cuối tuần, bỗng nhiên Lý Đan - một người bạn rất thân của tôi ghé thăm nhà.
A Ngạn vốn rất tôn trọng bạn bè của tôi nên khi thấy tôi và Lý Đan có vẻ sẽ nói chuyện lâu, anh ấy đã chủ động ra ngoài với bạn, để lại không gian riêng tư cho hai chúng tôi.
A Ngạn vừa đi khỏi, Lý Đan bắt đầu tuôn một tràng: "Cậu à, thật ra tớ rất hối hận vì đã kết hôn. Nếu không phải vì áp lực xã hội, vì sự thúc giục của gia đình, thì có lẽ yêu đương cả đời mà không cần kết hôn mới là điều tuyệt vời nhất."
Tôi vừa nghe vừa rót cho cô ấy một cốc nước ép dưa hấu. Rồi hỏi: "Sao thế,có chuyện gì lại khiến cậu suy nghĩ như vậy?"
Lý Đan nheo mắt nhìn tôi: "Lẽ nào cậu không cảm thấy như vậy sao?"
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là lúc yêu đương thì lãng mạn kiểu đang yêu, nhưng cuộc sống hôn nhân cũng có cái hay của nó. Cậu nghĩ xem, nếu không phải vậy thì sao lại có nhiều người vẫn cứ lao vào hôn nhân chứ."
Lý Đan khịt mũi rồi tiếp lời: "Những người vẫn muốn lao đầu vào hôn nhân đều là những cô gái chưa trưởng thành, chưa từng trải qua những điều vụn vặt, tầm thường của hôn nhân nên mới vậy. Chẳng nói đâu xa,nhìn ngay thái độ của hội đàn ông trước và sau khi kết hôn mà xem. Khi yêu, lúc cậu cười trong mắt anh ta chẳng khác nào kiều nữ, cậu khóc cũng đẹp như hoa rơi, anh ta yêu thương, chiều chuộng cậu. Nhưng sau khi kết hôn thì sao? Cái gì của cậu cũng trở nên chướng mắt. Cậu cười thì trong mắt anh ta là cậu đang tính toán gì đó, cậu khóc thì anh ta chê cậu phiền. Tóm lại, cậu làm gì cũng sai,ngay như sự tồn tại của cậu cũng đã là một sai lầm rồi. Thật ra ai chẳng biết cái bản tính 'có mới nới cũ' của đàn ông."
Tôi tỏ vẻ hoài nghi: "Không đến mức như vậy chứ?"
Lý Đan trả lời chắc nịch: "Cái gì mà không đến mức? Đàn ông đều 'đức hạnh' như vậy đó. Bạn hiền à, đừng có trách tớ không sớm nhắc nhở cậu. A Ngạn nhà cậu cũng không phải ngoại lệ đâu, chỉ là anh ấy lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên việc anh ấy chán ngán cậu đến chậm hơn so với người khác một chút thôi. Đàn ông ấy à, chỉ có duy nhất một điểm nhất quán hơn phụ nữ, đó là luôn luôn thích những cô gái tuổi 24,dung mạo xinh đẹp, cơ thể bốc lửa."
Tôi nghe xong có chút không hài lòng. Tôi nghĩ rằng chẳng có cô gái nào thích nghe bạn của mình nói: "Đàn ông ai rồi cũng sẽ đổ đốn, chồng mày là vì chưa tới lúc thôi. Nói không chừng giờ anh ta đã bắt đầu như vậy rồi,chỉ là mày không biết!"
Nghĩ vậy nhưng tôi cũng không buồn tranh luận với cô ấy.
Thế rồi câu chuyện của chúng tôi bắt đầu trở nên tẻ nhạt và vô vị. Phần lớn là Lý Đan nói xấu chồng mình,lại còn vơ đũa cả nắm, đánh đồng chồng mình với tất cả những người đàn ông khác.
Sau khi khích bác bản tính của đàn ông thì cô ấy chuyển sang những thói quen và tính nết của họ. Cứ thao thao bất tuyệt cho đến lúc A Ngạn trở về, Lý Đan mới đành phải dừng lại.
Lúc sắp rời đi, cô ấy vẫn cố nói với lại: "Lần sau có thời gian lại hẹn hò nhé!"
Lý Đan vừa đi khỏi, A Ngạn đã nói: "Chắc hẳn chồng cô ấy đối xử không tốt với cô ấy, đúng không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn A Ngạn: "Sao anh biết? Có phải anh đã nghe lén bọn em nói chuyện đúng không?"
A Ngạn quắc mắt nhìn tôi với một biểu cảm "ai thèm nghe trộm bọn em nói chuyện", anh giải thích: "Là bởi vì trông cô ấy rất khó coi."
Lý Đan là một cô gái đẹp đúng chuẩn. Mặc dù sau khi kết hôn cô ấy không còn trang điểm nhiều như trước, nhưng dù ở đâu thì người đẹp vẫn là người đẹp. Nói thật tôi rất không thích ra đường cùng cô ấy. Vì khi đó, tôi cứ như đang làm nền cho cô ấy vậy.
Tôi vểnh môi hỏi lại A Ngạn: "Cô ấy mà còn khó coi thì chắc trong mắt anh em là thể loại xấu hoắc à."
A Ngạn lên giọng phản bác: "Em cho rằng đàn ông bọn anh chỉ nhìn vào đường nét gương mặt thôi sao? Đương nhiên là anh biết cô ấy xinh đẹp, nhưng em không thấy chân mày, khóe mắt cô ấy đều toát lên dáng vẻ cộc cằn, khó tính, ánh mắt thì sắc bén, gương mặt thì lãnh đạm hay sao? Nhưng cô gái như vậy, dù đường nét có tính tế hơn nữa thì đàn ông cũng không thấy cô ấy đẹp đâu. Anh nghĩ là ở nhà cô ấy chắc hay nổi khùng nổi đóa, dữ dằn lắm đây. Vậy thì làm sao có thể được chồng yêu thương? Không khéo tránh còn chẳng kịp ấy chứ!"
Tôi nghĩ lại và phát hiện ra, quả nhiên đúng như những gì A Ngạn nói.
Tôi lập tức thu lại ánh mắt đang đối đầu với A Ngạn rồi xuống giọng hỏi: "Vậy anh nói xem, trong mắt đàn ông các anh, như thế nào mới là một người phụ nữ đẹp?"
A Ngạn nói: "Thật ra trong cuộc sống hôn nhân, nếu người vợ xinh đẹp một chút thì người chồng đương nhiên sẽ rất hài lòng. Nhưng phụ nữ các em cũng đừng vì thế mà coi bọn anh giống như một loài động vật chỉ biết nhìn bằng mắt. Hai người có thể đi cùng nhau được bao xa, ở bên nhau như thế nào, tính cách mới là điều cốt lõi. Em đã bao giờ thấy cuộc hôn nhân nào được duy trì mà chỉ dựa vào ngoại hình chưa? Phụ nữ các em lúc nào cũng oán trách đàn ông kết hôn xong là thay đổi. Nhưng tụi em không thấy rằng chính bản thân mình cũng đã thay đổi hay sao? Chẳng phải tụi em từ một cô gái dịu dàng, thùy mị lúc ban đầu đã biến thành một bà mẹ hống hách, chỉ biết trách móc chồng đấy à? Tại sao chẳng bao giờ chịu nhìn nhận lại để thấy rằng mình cũng đã khác xưa cơ chứ?"
Những lời A Ngạn nói khiến tôi lặng người sửng sốt.
Đàn bà con gái chúng ta đều đã quen với việc trách móc chồng mình thay đổi, rồi cho rằng đó là xu hướng tất yếu của hôn nhân. Thực ra, chỉ vì đàn ông không ưa phàn nàn, trách móc, vậy nên phụ nữ không thể nhìn ra chính mình mới là người đã thay đổi trước.
Ngẫm lại mới thấy làm phụ nữ thật chẳng dễ dàng gì. Vừa phải biết làm đẹp cho vừa mắt người khác, vừa phải nhanh nhẹn, hoạt bát, chu toàn mọi việc, lại còn phải biết chiều chuộng đàn ông.
Đàn ông ai cũng thích những cô gái xinh đẹp và yêu kiều, hơn nữa còn phải vì anh ta mà trở thành một người thục nữ đoan trang. Chẳng trách câu "làm phụ nữ thật khó" đã gợi ra sự đồng cảm giữa những người phụ nữ với nhau.
Những nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, làm đàn ông cũng không hề dễ dàng. Không tạo dựng được sự nghiệp thì đàn bà không coi trọng. Làm việc bạt mạng để có được thành công thì lại khiến cho đàn bà nghĩ rằng họ đang bị ngó lơ, bỏ mặc.
Suy cho cùng như vậy cũng coi là công bằng rồi. Vậy nên, hãy trở thành một người phụ nữ lạc quan và khoáng đạt,luôn giữ cho mình một tâm hồn thật an nhiên. Dù có chuyện gì xảy ra vẫn phải giữ lại những lời lẻ khéo léo. Hãy nhìn cuộc đời này bằng nụ cười ấm áp và ánh mắt hiền hòa.
Và quan trọng nhất là mỗi ngày đừng quên dành cho anh ấy một nụ cười cùng một lời hỏi thăm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận