Cách nói của Lâm Hải lá mặt lá trái nhiều, hiển nhiên không đắc tội cả hai đầu. Trên thực tế, hắn cũng xác thực không có thái độ đặc biệt rõ ràng nào.
Khán giả bắt đầu xì xào bàn tán lên.
Lời nói của Sử Hoa Triết vẫn tạo ra tác dụng nhất định đấy, một đàn anh trong ngành thiết kế game như thế cầm cờ phản đối mãnh liệt một tác phẩm, mà còn nói có lý có cứ, rất nhiều khán giả cũng hơi dao động, đều bắt đầu hoài nghi trò chơi ấy thật sự đáng giá đề cử sao?
Mà Lâm Hải lên tiếng nhìn như công chính, kỳ thật không có tác dụng gì. Những lời hắn nói ra, khán giả vừa nghiêng đầu đã quên mất, mà lời Sử Hoa Triết nói lại được khán giả nhớ kỹ.
Trần Mạch ngược lại thở dài nhẹ nhõm.
Nếu như Lâm Hải lại nhảy ra phản đối ‘Flappy Bird’, vậy thì tình cảnh của hắn rất lúng túng. Thái độ của hai giám khảo đủ để ảnh hưởng nhóm lớn khán giả, Lâm Hải chiếm vị trí trung lập, xem như ổn rồi.
Chỉ là, vẫn không thể phớt lờ.
Đến phiên giám khảo Khưu Hằng Dương trẻ tuổi nhất rồi, hai giám khảo khác có một kẻ kiên quyết phản đối, một kẻ trung lập, thái độ của anh ta sẽ quyết định vận mệnh trò chơi này trên mức độ nào đó.
Khưu Hằng Dương mở microphone ra, suy ngẫm một lát rồi mới lên tiếng: “Về trò chơi này, thật ra tôi có cái nhìn trái ngược với thầy Sử Hoa Triết.”
Trần Mạch không khỏi sững sờ, sao hả, người anh em này muốn nói chuyện thay cho mình à? Chẳng lẽ ánh mắt anh ta đặc biệt hơn hai người kia, có thể nhìn ra đặc điểm riêng của trò chơi này?
Sử Hoa Triết trưng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào Khưu Hằng Dương, muốn xem anh ta rốt cuộc muốn nói cái gì.
Khưu Hằng Dương thuyết minh: “Trò chơi này, lúc chưa biết được số liệu, tôi đã cho nó tám điểm rồi, nhưng khi biết số liệu hiện trường xong, tôi cảm thấy có thể cho nó chín điểm. Đương nhiên, cho điểm số này là so sánh với mười chín trò chơi còn lại đấy.”
“Nói cách khác, hạng nhất lần này, danh xứng với thực.”
Dưới ghế khán giả xôn xao lên hết!
Cái quỷ gì, chín điểm? Thang điểm một trăm hả?
Nghe giọng hay nét mặt của Khưu Hằng Dương, hiển nhiên là chín trên mười điểm đó.
Trong đám khán giả có không ít kẻ mê ‘Flappy Bird’, nhưng bọn họ dù mê thì mê, cũng biết trò chơi này làm ẩu, cho bảy điểm đã rất khá rồi, cho chín điểm quá khoa trương đi?
Khưu Hằng Dương không để ý đến khán giả kinh ngạc, tiếp tục nói: “Mọi người không nên cảm thấy khó hiểu, đây là góc nhìn khác biệt giữa một nhà thiết kế game chuyên nghiệp với người chơi bình thường.”
“Mọi người thấy là một game nhỏ có nét vẽ đơn giản, cách chơi chỉ một, mà tôi nhìn thấy chính là một tác phẩm được thiết kế tinh xảo, tư duy vượt mức quy định!”
“Vì sao tôi lại nói như vậy chứ? Mời mọi người nghe tôi giải thích.”
Khán giả có mặt đều bị Khưu Hằng Dương hấp dẫn rồi, rất nhiều khán giả đều phi thường tò mò, Khưu Hằng Dương thổi trò chơi này lên thần kỳ như vậy, làm sao để giải thích thông?
Cuộc thi lần này có phát sóng trực tiếp đấy, cũng sẽ thu hình lại, Khưu Hằng Dương nếu nói hươu nói vượn, khác gì mất mặt trong giới thiết kế game đâu!
Khưu Hằng Dương nói ra: “Kế tiếp, tôi hỏi mọi người mấy câu hỏi, mọi người không cần thiết trả lời, trong lòng yên lặng suy nghĩ là tốt rồi.”
“Câu hỏi thứ nhất, mọi người đều nói nét vẽ trong trò chơi này rất đơn sơ, vậy tôi hỏi các bạn, các bạn cảm thấy con chim nhỏ này thật sự rất xấu sao? Hay là các bạn cảm thấy con chim kia ngốc ngốc đáng yêu, cách nó bay lên và ngã chết trông rất thú vị?”
“Câu hỏi thứ hai, có ai tính thử tốc độ con chim nhỏ rơi tự do là bao nhiêu không? Khi chạm ngón tay vào màn hình, con chim ấy bay lên thêm độ cao bao nhiêu?”
“Câu hỏi thứ ba, vì sao sau khi gameover, chỉ cần ấn vào màn hình liền lập tức bắt đầu lại? Lý do gì trò chơi nhỏ rất đơn giản thế này, lại làm chức năng bảng xếp hạng và mạng lưới liên lạc?”
“Câu hỏi thứ tư, mọi người có chú ý đến trên giao diện gameover có cái thanh quảng cáo hay không?”
“Mọi người hãy cẩn thận suy nghĩ những vấn đề này.”
Sau khi Khưu Hằng Dương nói xong, cố ý tắt microphone đi, cho khán giả thời gian vài phút suy nghĩ.
Khán giả lập tức thảo luận.
Bọn họ đều là kẻ thích game, vốn cảm thấy hứng thú với một số phương diện trong game, cũng thích nghiên cứu, vả lại phần lớn khán giả có mặt tại đây đều trầm mê ở ‘Flappy Bird’, cho nên khi Khưu Hằng Dương đưa ra mấy vấn đề kia, đám khán giả đều tự hỏi.
Trần Mạch hơi kinh ngạc, bởi vì mấy câu hỏi của Khưu Hằng Dương đều đánh trúng vào tất cả điểm mấu chốt của trò chơi này rồi, theo Trần Mạch nghĩ thật khó thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, quan niệm thiết kế trò chơi ở thế giới này rất lạc hậu mà, đã thế vô cùng mang thành kiến.
Hiển nhiên, Khưu Hằng Dương không đơn giản, anh ta có thể dứt bỏ thành kiến, nghiêm túc nghiên cứu nhân tố tạo nên thành công của một trò chơi, mà không phải quy kết thô bạo về nguyên nhân “may mắn”, theo Trần Mạch thì đây là một tố chất thiết yếu quan trọng của một nhà thiết kế game.
Chỉ bằng điểm này, Trần Mạch không chút nghi ngờ, ném Khưu Hằng Dương về kiếp trước của mình, anh ta vẫn sẽ thành nhà thiết kế game phi thường xuất sắc.
Khưu Hằng Dương cảm thấy khán giả suy nghĩ không sai biệt lắm, tiếp tục nói: “Mọi người cũng đã có cảm giác mơ hồ rồi, vậy thì chúc mừng các bạn, các bạn xem như bước ra bước đầu tiên, hoan nghênh đi đến tư duy của một nhà thiết kế.”
“Câu hỏi thứ nhất, nét vẽ trò chơi này, thật sự rất tồi tệ sao?”
“Mọi người xem con chim nhỏ kia, mọi người cảm giác đầu tiên là gì? Ngu xuẩn? Đáng yêu? Ngốc nghếch? Các bạn chú ý, đây là game kiểu pixel, cả con chim này chỉ dùng đường cong và màu sắc rất đơn giản, nhưng mà, mắt to + miệng lạp xưởng + cánh nhỏ, trực tiếp buộc nó vòng vào hình tượng con chim nhỏ ngốc, đây không phải một chuyện rất dễ dàng.”
“Hơn nữa, hình tượng con chim nhỏ kia, phi thường ăn khớp với nội dung game. Con chim ngu xuẩn có hiệu quả hòa tan cảm giác thất bại muốn từ bỏ, thậm chí khiến bạn cảm thấy là do con chim ngu xuẩn mà không phải mình đần, đúng không?”
Lời Khưu Hằng Dương nói vừa dứt, trong sân lập tức truyền đến một trận cười vang.
Khưu Hằng Dương tiếp tục nói: “Câu hỏi thứ hai, tại sao tôi phải hỏi tốc độ con chim rơi xuống và độ cao sau khi ấn vào chứ? Rất đơn giản, đây là hai trị số mấu chốt, có quan hệ trực tiếp tới độ khó của trò chơi này.”
“Nếu như tốc độ rơi xuống quá nhanh, biên độ bay lên quá cao, thế thì trò chơi này sẽ khó cực kì, điểm của đa số mọi người sẽ không vượt qua hai đơn vị. Như vậy, cảm giác thất bại của trò này vô cùng mãnh liệt, ai cũng sẽ không chơi lâu.”
“Nhưng trái lại thì sao? Trò chơi này sẽ trở nên quá dễ, phần lớn người chơi đều có thể đạt hơn mười điểm, người chơi sẽ mau chóng ý thức được trò chơi này rất buồn tẻ, nhàm chán kì cục, cũng sẽ rất nhanh vứt bỏ nó.”
“Cho nên, trong mắt của tôi, trò chơi này có thiết kế về trị số phi thường cao minh, nó nắm chắc điểm cân bằng ấy cực tốt, khiến trò chơi này rất khó, rất hành hạ, làm đa số mọi người đều không được điểm cao, nhưng lại cho bạn một tia hi vọng, cho bạn luôn có tâm lý may mắn không ngừng đi nếm thử lại xem sao.”
“Câu hỏi thứ ba, nhà thiết kế cố ý làm giao diện gameover đơn giản nhất có thể, chạm vào màn hình một lần sẽ bắt đầu lại từ đầu ngay, chính là vì nhằm giảm bớt trình tự không cần thiết, cho bạn có thể mau chơi ván mới tiếp. Trong quá trình không ngừng lặp lại, khiến bạn chết lặng với vụ gameover, thậm chí mang đến cảm giác không thấy thời gian trôi qua cho người chơi.”
“Về phần mạng lưới liên lạc và chức năng xếp hạng, trong mắt của tôi thì đây là nét chấm phá ở trò chơi này, nếu như không có chức năng mạng lưới liên lạc, số liệu của nó có khi sẽ là một phần ba con số thu được bây giờ, thậm chí càng ít.”
“Vì sao cơ? Bởi loại trò chơi này, chỉ khi có ganh đua so sánh, thành tích của bạn mới có ý nghĩa, nếu không thì dù bạn đạt 100 điểm, 1000 điểm, không thể khoe ra với những người khác thì có ý nghĩa gì?”
“Tôi nói khoe ở đây, không phải cầm điện thoại cho người khác xem, mà là trực tiếp thông qua bảng xếp hạng thể hiện cho hết thảy người chơi game này biết — xem đi, tôi lợi hại cỡ nào! Mọi người ngồi đây, có bao nhiêu người cà điểm giống tôi không?”
Rất nhiều khán giả đã giơ tay lên.
Khưu Hằng Dương gật đầu: “Đây chính là điều tôi muốn nói, mạng lưới liên lạc và chức năng xếp hạng, mới là nét vẽ thêm hồn cho trò chơi này!”
Một tên khán giả ngồi hàng phía trước lớn tiếng hỏi: “Thầy Khưu, đây là lý do mà thầy cà được 39 điểm rồi kí lên chính tên mình sao?”
Hiện trường cười vang.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận