- Trang Chủ
- Quân Sự Xây Dựng
- Ta Thật Sự Không Phải Là NPC (Dịch)
- Chương 61: Hàn Ly thật và giả, lời mời từ Hàn Ly!
"Hàn Ly!"
Thanh âm cao vút từ bên trong Hắc Phong trại vang lên.
Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Hàn Ly đã gần trong gang tấc, Tô Mục cũng không để ý những công kích mà những tên thủ lĩnh đạo tặc kia đánh tới. Hắn trực tiếp nắm chặt huyền thiết Mạch đao ở trong tay chém về phía Hàn Ly!
"Đánh với ta một trận!"
Không biết có phải ảo giác hay không.
Lúc Tô Mục toàn lực vung đao chém đến Hàn Ly thì hắn tựa hồ cảm thấy được ở trong mắt Hàn Ly lóe lên một tia kinh hoảng, một tia sợ hãi, cùng một tia không biết làm sao.
Có lẽ là bản năng.
Lúc một đao kia của Tô Mục chém tới thì Hàn Ly cũng kìm lòng không được lấy thương đâm về phía Tô Mục!
Nhưng mà. ..
Keng!
Cờ-rắc!
Soạt!
Liên tiếp có những âm thanh va chạm truyền đến, Tô Mục ngẩn người.
Âm thanh thứ nhất truyền đến là huyền thiết Mạch đao va chạm với trường thương ở trong tay Hàn Ly, cây trường thương đen nhanh kia bị một đao của Tô Mục chém bay!
Âm thanh thứ hai lại là huyền thiết Mạch đao bên trên mang theo lực lượng khổng lồ, thông qua trường thương truyền đến trên người của Hàn Ly, trực tiếp chém đứt cánh tay của hắn!
Còn âm thanh thứ ba. ..
Là lúc Hàn Ly tiếp nhận lực đạo sau cùng, thân thể bị đánh bay đụng vào bên trong Tụ Nghĩa Đường!
Ba loại âm thanh,
Ba loại biến hóa.
Trận chiến đâu gian nan ở trong dự liệu của Tô Mục cũng không có phát sinh.
Tên cường đạo võ tướng này bị Tô Mục làm mục tiêu, chẳng những không có nghiền ép Tô Mục, ngược lại bị Tô Mục nghiền ép!
"Một vị chân chính võ tướng. . . Làm sao có thể yếu như vậy. . ."
Ý nghĩ này mới vừa từ trong đầu dần hiện ra thì sắc mặt Tô Mục kịch biến: "Không đúng, ngươi không phải Hàn Ly!"
Cũng đúng ở lúc này,
Giọng nói dễ nghe của Lạc Thiên Thiên từ xa xa truyền đến.
"Tô Mục, cẩn thận!"
"Hắn không phải Hàn Ly!"
"Ta vừa rồi nhìn thấy ở trên đầu của hắn danh tự là, nhị trại chủ!"
Đã không cần Lạc Thiên Thiên nhắc nhở.
Lúc Tô Mục đang thất thần thì có một cỗ khí tức cực kì sắc bén từ bên trong Tụ Nghĩa Đường lan tràn ra! Ngay sau đó, vách tường của Tụ Nghĩa Đường ầm vang nổ tung! Một bóng người cao lớn nương theo một vòng đao quang đánh về phía Tô Mục!
Thời khắc nguy cấp, Tô Mục theo bản năng lấy huyền thiết Mạch đao ngăn tại trước người của mình, một đạo đao quang kia lóe sáng cũng đã tập kích đến!
Oanh!
Âm thanh điếc tai vang lên, bụi đất đầy trời!
Bụi đất bay lên che khuất đi hình dáng của kẻ đánh lén, làm cho Tô Mục thấy không rõ hình háng của người đang đến gần mình.
Nhưng mà lực đạo to lớn từ bên trên huyền thiết Mạch đao truyền đến bàn tay lại làm cho Tô Mục biến sắc, kìm lòng không được liền lùi lại mấy bước!
"Hừ!
"Hừ!
"Hừ!
Sau khi lùi lại vài chục bước thì lực đạo ở trên người hắn mới bị hóa giải.
Sau đó, khí huyết sôi trào, một giọt máu liền từ khóe miệng của hắn chậm rãi chảy ra!
Lúc này, bụi mù tiêu tán.
Tô Mục cũng rốt cục thấy rõ người đánh lén mình là ai.
Đây là một tên lão tướng. ( Lính già )
Có lẽ lúc còn trẻ hắn cũng là một tên hán tử có sức lực mạnh mẽ, nhưng theo thời gian trôi qua, thân thể của hắn đã trở nên gầy gò đi rất nhiều, thân thể của hắn cũng không tính thấp bé nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác già dặn.
Lão tướng trên thân mặc một bộ áo giáp bụi bẩn, trong tay cầm một thanh đao dài hơn hai mét.
Ánh mắt của hắn đục ngầu, sắc mặt âm trầm, một vết sẹo kéo dài từ đầu lông mày đến cái cằm, càng làm cho khuôn mặt già nua của hắn có thêm vài phần dữ tợn.
Tên lão tướng này liền đứng ở trước Tụ Nghĩa Đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến Tô Mục.
"Hắn không phải Hàn Ly."
Lau đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt của Tô Mục khóa chặt ở trên người của lão tướng này, trầm giọng nói: "Ngươi mới là Hắc Phong trại đại thủ lĩnh, Hàn Ly!"
Rất khó tưởng tượng được Hắc Phong trại đại thủ lĩnh, một vị chân chính võ tướng sẽ là một hình tượng như thế này.
Từ vẻ ngoài nhìn lại thì lão tướng trước mắt có vẻ bề ngoài xấu xí, mặc kệ là áo giáp bụi bẩn hay là thanh đao ở trong tay đều làm cho người ta một loại cảm giác là mình đang đi vào một ổ thổ phỉ lâu đời.
Mà người trung niên trước đó thì sao? Thân mang áo giáp bạc, cầm trong tay trường thương, khí thế bất phàm bị đông đảo đạo tặc thủ lĩnh bảo vệ ở giữa! Cả hai so sánh thì rõ ràng là cái sau càng thêm phù hợp với hình tượng Hắc Phong trại đại thủ lĩnh ở trong lòng của Tô Mục hơn! Nhưng.
Người trung niên kia bị một đao của hắn đánh bay, không rõ sống chết.
Còn vị lão tướng nhìn giống như một lão già tuổi xế chiều ở trước mắt này lại mang cho Tô Mục một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Sắc mặt âm trầm của lão tướng này mới thật sự là Hắc Phong trại đại thủ lĩnh, võ tướng Hàn Ly!
Tô Mục không chỉ có bị lừa dối về vẻ bề ngoài của hai người, đồng dạng hắn cũng bị tên đạo tặc thủ lĩnh sớm đã bị hắn giết ở phong vũ thành lừa dối. Hoặc là nói. . . Đây là một loại mánh khóe của bọn hắn hay sao?
"Nếu ngươi mới chính là Hắc Phong trại đại thủ lĩnh Hàn Ly, vì sao trước đó. . ."
"Ngươi nói là bọn hắn sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua những tên binh chủng tinh anh ở trên quảng trường bị Tô Mục chém giết, cùng với tên trung niên bị một đao của Tô Mục đánh bay, Hàn Ly nhàn nhạt nói ra: "Đã là chiến tranh thì không ngại lừa dối."
"Không có sự hi sinh của bọn hắn thì một lão già như ta làm sao có thể một kích đánh ngươi trọng thương được?"
"Tiểu oa nhi, ngươi tuổi còn trẻ liền đạt đến binh chủng cực hạn, thực lực không tệ. Nhưng ở bên trên binh pháp mưu kế vẫn còn non một chút chút!"
"Ta không cần biết binh pháp mưu kế gì đó của ngươi?" Tô Mục cười cười: "Những người này đều là thuộc hạ của ngươi, khi địch nhân đột kích thì ngươi lại đem bọn hắn xem như mồi nhử. Mình thân là võ tướng lại ở một bên tùy thời đánh lén, liền không sợ bọn họ thất vọng đau khổ hay sao?
"Thất vọng đau khổ thì như thế nào, không thất vọng đau khổ lại như thế nào?"
Biểu lộ của Hàn Ly vẫn như củ không thay đổi: "Người nghe lệnh thì sống, người không nghe lệnh. . . Chém là được."
Tô Mục đã hiểu.
Trước đó, tên đạo tặc thủ lĩnh kia đã từng thề thốt nói rằng đại thủ lĩnh sẽ báo thù cho bọn hắn, Tô Mục còn tưởng rằng vị đại thủ lĩnh này trọng tình trọng nghĩa, mới có thể báo thù cho thuộc hạ của mình.
Bây giờ nhìn thấy. ..
Thì rõ ràng là có thù tất báo!
Có loại tâm tính mỏng manh như vậy thì Hàn Ly làm sao có thể vì thuộc hạ mà báo thù đây? Chỉ có bởi vì sự xuất hiện của Phượng Vũ thành quét mặt mũi của hắn, cho nên Hàn Ly mới xuất thủ diệt thành, mới đúng như lời nói của tên đạo tặc thủ lĩnh kia!
Thủ lĩnh như vậy, võ tướng như vậy quả nhiên là để Tô Mục mở rộng tầm mắt!
Ngay đúng lúc ở trong đầu của hắn hiện lên những ý niệm này thì giọng nói của Hàn Ly lần nữa truyền đến: "Tiểu oa nhi, ngươi mang binh đến đây hẳn là muốn thông qua một trận chiến với lão già ta để đánh vỡ binh chủng cực hạn đúng không?"
"Binh chủng cực hạn cũng không phải dễ dàng đánh vỡ như vậy. Sự chênh lệch giữa binh chủng đặc thù cùng võ tướng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi! Cho dù ta không xuất thủ đánh lén thì ngươi cũng không thể nào là đối thủ của ta!"
"Tiểu oa nhi, lão già ta rất quý tài liền cho ngươi một cơ hội để sống sót."
Tô Mục cười lạnh: "Cơ hội gì?"
"Giết chết cô gái đi cùng ngươi, gia nhập Hắc Phong trại. Sau này ngươi chính là Hắc Phong trại nhị trại chủ! Lão già ta cam đoan rằng trong vòng mười năm sẽ trợ giúp ngươi đột phá binh chủng cực hạn, trở thành chân chính võ tướng!"
Tô Mục cười.
Giết Lạc Thiên Thiên, gia nhập Hắc Phong trại sao?
Còn trong vòng mười năm để hắn đột phá binh chủng cực hạn, trở thành võ tướng sao?
Không nói đến tình nghĩa của Lạc Thiên Thiên đối với mình, căn cứ phỏng đoán của hắn thì không còn bao lâu thời gian nữa Hoàng Cân liền sẽ bộc phát, cũng chính là nội dung chính tuyến của cái thế giới trò chơi này!
Mười năm về sau trở thành võ tướng, hay là gia nhập Hắc Phong trại để mười năm sau trở thành võ tướng!
Chỉ sợ không đến một năm, thi thể của hắn liền lạnh!
Lại nói đi theo một tên võ tướng già có tâm tính mỏng, lấy 323 tên thuộc hạ binh chủng cực hạn để đổi lấy cơ hội xuất thủ đánh lén thì có tiền đồ gì chứ?
Nếu như không phải là vì tự do thì hắn tội gì phải tự mình tìm kiếm phương pháp đột phá binh chủng cực hạn đây?
Tìm võ tướng mạnh mẽ để gia nhập dưới trướng, hoặc là tìm nơi nương tựa trước khi tam đại bá chủ xuất hiện. Loại phương thức nào cũng có thể để cho hắn nhẹ nhõm chuyển chức võ tướng đấy?
Cho nên.
Khi Hàn Ly phát ra lời mời đối với mình, thậm chí ngay cả bên trên bảng thuộc tính đều xuất hiện nhắc nhở phải chăng muốn đổi trận doanh hay không thì Tô Mục ngay cả cân nhắc đều không cần liền trực tiếp cự tuyệt!
Nắm chặt huyền thiết Mạch đao trong tay, Tô Mục bước một bước về phía trước: "So với việc trở thành Hắc Phong trại nhị trại chủ, ta càng ưa thích lựa chọn phương thức tự mình đột phá binh chủng cực hạn!"
"Không cần gia nhập Hắc Phong trại."
"Cũng không cần mười năm!"
"Chỉ cần chiến thắng ngươi, chém giết ngươi, hôm nay ta tất nhiên sẽ giẫm lên thi thể của ngươi, hoàn thành đột phá!"
Hét dài một tiếng.
Thân hình của Tô Mục như lôi điện, trực tiếp phát động công kích từ khoảng cách mấy mét với Hàn Ly!
"Đồ ngu ngốc!"
Sau khi Tô Mục cự tuyệt lời mời của mình thì sắc mặt âm trầm như nước của Hàn Ly càng thêm âm trầm, thanh đao ở trong tay của hắn giơ lên cao, hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi vĩnh viễn không biết được sự chênh lệch giữa binh chủng cực hạn cùng chân chính võ tướng là như thế nào!"
"Lấy phương thức chém giết võ tướng này để đánh vỡ binh chủng cực hạn chỉ là một cái truyền thuyết."
"Truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết cũng là bởi vì không có người có thể chân chính làm được!"
Sau một khắc!
Phượng chủy đao chém xuống!
Một đạo đao quang sáng chói từ thanh đao trong tay của Hàn Ly phóng xuất ra, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mười mấy mét giữa hai người, chém về phía Tô Mục!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận