Dịch: Hoangforever
Một ngọn lửa màu xanh nhạt hừng hực thiêu đốt người hắn. Huyết nhục và xương cốt ở bên trong ngọn lửa này hóa thành linh thể mờ mờ. Duncan ở trong ngọn lửa giống như bệnh lên ban đỏ khống chế bánh lái Thất Hương Hào. Và cảm giác của hắn lúc này thì cũng giống như ngọn lửa lan tràn ra ngoài vậy, cũng theo đó lan tràn ra ngoài con thuyền.
Thì ra là, con thuyền này căn bản không cần thuyền viên (thủy thủ đoàn).
Thất Hương Hào có khả năng tự giương buồm. Chỉ cần thuyền trưởng ở trong khoang lái, nó liền có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Khi ngọn lửa màu xanh bốc lên trong không trung, Duncan lâm vào trạng thái hỗn loạn trong thoáng chốc. Thế nhưng với việc thăm dò những ngày vừa qua,hắn đã nhìn thấy rất nhiều hiện tượng siêu nhiên trên con tàu này không chỉ có một lần, cho nên dựa vào kinh nghiệm và những trải nghiệm đó, hắn mạnh mẽ trấn định lại . Và cũng trong vài giây phút đồng hồ mấu chốt đó, hắn cũng không có buông tay ra khỏi bánh lái.
Hiện tại, hắn có thể xác định rằng ngọn lửa này hẳn là một loại “lực lượng” nào đó vô hại đối với bản thân hắn – tạm thời là như vậy đi, thân thể của hắn sau này có thể khôi phục lại được như cũ hay không thì hắn không biết. Thế nhưng ít nhất hiện giờ, lực lượng của ngọn lửa này đang giúp hắn điều khiển con tàu ma này chỉ dựa vào mỗi một mình hắn.
Tiếng hoan hô như biển trong đầu dần dần tan biến. Duncan cảm thấy đầu óc hắn lúc này minh mẫn hơn bao giờ hết. Thất Hương Hào giống như tứ chi vươn dài ra của hắn, truyền tới những “xúc cảm” không nói thành lời. Mặc dù hắn hiện tại vẫn chưa có kiến thức và kinh nghiệm để trở thành một vị thuyền trưởng đủ tiêu chuẩn, thế nhưng ít ra hiện tại, hắn có năng lực, khả năng tự mình điều khiển con tàu này.
Những cánh buồm giống như lưới giống như mây mù ở trên cột buồm phồng lên. Tiếp đó những cánh buồm phụ cũng phồng lên. Những cánh buồm phụ này bắt đầu tự mình điều chỉnh góc độ của chúng. Lúc này, gió trên biển hỗn loạn, thế nhưng những cánh buồm linh thể kia lại có thể từ bên trong những ngọn gió hỗn loạn vô hình đó rút ra được lực đẩy.
Thất Hương Hào khổng lồ kết thúc chuyến phiêu lưu trôi dạt vô mục đích lúc trước của mình, bắt đầu ổn định lại lực đẩy, căng buồm ra khơi.
Duncan thử xoay bánh lái trong tay. Lực lượng hiện thực phản hồi lại truyền vào trong óc hắn. Hắn có thể cảm nhận được thân tàu khổng lồ ở dưới chân hắn vào lúc này cuối cùng cũng bắt đầu dần dần chuyển hướng. Và hắn bắt đầu lái con thuyền cố gắng tránh xa dải sương mù vô biên vô hạn ở phía trước.
Nhưng tốc độ chuyển hướng này hình như vẫn chưa đủ. Sương mù dày đặc vô biên vô hạn kia vẫn chậm rãi, từ từ nhích lại gần hắn. Ở cái ống đồng bên cạnh bánh lái, tiếng kêu bén nhọn của đầu dê truyền tới.
“Chú ý, đang tiến tới rất gần ranh giới hiện thực (sự sống)…. Chúng ta sắp rơi vào Linh giới rồi! Thuyền trưởng, chúng ta cần….”
“Ta đang làm!”
Duncan rống to cắt đứt âm thanh của nó,
“So với việc la lối om sòm ở đó, còn không bằng nghĩ cách xem xem có thể giúp gì được cho ta hay không?”
Đầu dê trong nháy mắt an tĩnh lại. Thế nhưng vào lúc Duncan tưởng rằng đối phương rốt cuộc cũng yên lặng rồi, đột nhiên bên trong ống đồng truyền tới giọng khàn khàn thê lương của nó, thậm chí giọng nói còn có chút khiến cho hắn nổi hết cả da gà lên:
“Cố gắng lên ~ Cố gắng lên! Cố gắng l..ên!”
Duncan: “………….??”
Giờ khắc này, Duncan đột nhiên cảm thấy hắn giống như mất đi cảm giác chân thực về mọi thứ xung quanh. Hắn hiện tại đã chấp nhận mình gặp phải dị tượng, đón nhận những lực lượng siêu nhiên trên con thuyền này, thậm chí còn đón nhận mình hiện tại đang bị ngọn lửa màu xanh thiêu đốt, nhưng bất kể ra sao, hắn cũng không có bao giờ tưởng tượng ra được cái đầu dê kia, cái thứ mà ngay từ đầu đã tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm, vô cùng quỷ dị kia lại có thể làm ra hành động đáng ngạc nhiên như vậy vài lúc này…. cái thứ tà môn này lúc đầu đã vô cùng tà môn rồi, thế nhưng hiện tại lại càng tà môn hơn nữa!
Nhưng màn sương mù dày đặc không ngừng tiếp cận khiến cho Duncan không có cơ hội để suy nghĩ và phàn nàn, mặc dù Thất Hương Hào đã bắt đầu chuyển hướng vô cùng nhanh chóng rồi – nhìn vào thân thuyền khổng lồ này của nó, tốc độ quay này của nó gần như có thể được miêu tả bằng hai từ đang trôi. Thế nhưng đạo sương mù dày đặc ở nơi phương xa lại giống như có được ý thức, truy đuổi gắt gao con mồi trước mặt này. Một làn khói mỏng lan ra từ các cạnh của nó. Tốc độ lan tràn vô cùng nhanh, gần như trong nháy mắt bao phủ không gian xung quanh Thất Hương Hào.
Vào lúc đám sương mù này dâng lên trên mặt biển, Duncan rõ ràng cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh xảy ra biến hóa quỷ dị nào đó. Bầu trời đột nhiên trở nên vô cùng mờ mịt, nước biển vốn có màu xanh thẳm vào lúc này hiện ra hằng hà vô số sợi dây nhỏ màu đen không biết từ đâu mọc ra. Những sợi chỉ màu đen đó từ dưới biển nổi lên giống như những sợi tóc rối tinh mịn, lấy một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được nhuộm toàn bộ đại dương thành một màu đen kịt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận