Dịch: Hoangforever
Bên trong đám sương, giống như có vô số thứ gì đó lờ mờ hiện ra.
“Chúng ta rơi vào Linh giới rồi!”
Rốt cuộc âm thanh om sòm quỷ dị “cố gắng lên” của đầu dê kia vào lúc này cũng dừng lại. Tiếng quát tháo của nó bằng một cách nào đó vào lúc này nghe như thể âm thanh từ một nơi xa xôi nào đó truyền tới vậy. Bên trong tiếng quát tháo này còn có vô số những lời thì thầm nho nhỏ, giống như thể có rất nhiều tiếng nói ác ý, ma quái ở xung quanh Duncan vậy,
“Nhưng Thất Hương Hào còn không có hoàn toàn rơi xuống – thuyền trưởng, giữ vững tay lái. Trước khi chìm xuống biển sâu, hãy giữ vững hướng đi của Thất Hương Hào. Thất Hương Hào có lực đẩy duy trì, chúng ta vẫn còn có thể thoát ra ngoài được!”
“Điều kiện tiên quyết là ta phải lái về hướng nào!”
Duncan nhỏ giọng quát, giọng nói của hắn xen lẫn với tiếng lửa cháy “đôm đốp” của ngọn lửa xanh, giống như thể từ trong địa ngục truyền tới vậy,
“Ta mất đi cảm giác phương hướng rồi!”
“Trực giác, thuyền trưởng, trực giác!”
Giọng nói của đầu dê hét qua ống đồng,
“Trực giác của ngài so với ô vạch trong hải đồ còn chính xác hơn!”
Duncan: “………”
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng hắn. Nhưng Duncan đã không còn hơi đâu để đấu võ mồm với cái đầu dê này nữa rồi. Nếu đối phương nói phải dựa vào trực giác, vậy thì hắn liền cố gắng hết sức rẽ theo hướng mà mình tin tưởng.
Men theo màn sương mù dâng lên trước khi còn lưu lại một tia cảm giác, hắn dùng lực nắm chặt lấy bánh lái, dồn hết toàn lực xoay theo hướng mà hắn tin tưởng,
Thất Hương Hào từ trên xuống dưới phát ra tiếng “réo” liên tiếp. Tiếng réo khiến người ta nổi hết cả da gà. Thân thuyền khổng lồ vẽ ra một vòng cung đáng kinh ngạc ở trên mặt biển đã hoàn toàn biến thành màu đen như mực. Cuồng phong gào thét, sương mù luẩn quẩn, mà ở trong ánh sáng mờ mờ, sương mù dày đặc này, dư quang trong khóe mắt Duncan đột nhiên bắt gặp thứ gì đó ở trong sương mù đang từ từ, dần dần hiện lên.
Giây tiếp theo, hắn liền phát hiện ra đó là một chiếc thuyền. Một chiếc thuyền trông có vẻ nhỏ hơn một chút so với Thất Hương Hào. Ở giữa thân tàu màu trắng này là một ống khói màu đen dựng thẳng đứng.
Vào điểm cuối cùng, nơi mà Thất Hương Hào vẽ ra đường vòng cung tuyệt đẹp kia, con thuyền đột nhiên từ trong sương mù hiện ra kia thẳng tắp đâm về phía hắn – hoặc là nói, Thất Hương Hào đang đâm trực diện vào nó.
Duncan nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng chỉ biết kêu lên một tiếng:
“Chết tiệt, có chuyện gì xảy ra với con thuyền ở Linh giới vậy!”
Hắn ở cái thế giới quỷ dị này thăm dò cũng được một đoạn thời gian dài rồi thế nhưng vẫn chưa có nhìn thấy người sống nào, tại sao một con tàu như vậy lại đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này?? Đây là cái xác suất gì khiến cho hai con tàu cùng lao về một hướng?
………
Cuồng phong gào thét, sóng lớn ngập trời. Biển cả vô biên vô tận đang giải phóng sức mạnh đáng sợ của nó. Và khi đối mặt với sức mạnh tự nhiên to lớn đủ sức xé nát cả cường giả siêu phàm trước mặt này, “Bạch Tượng Mộc Hào” đang vắt kiệt chút năng lượng cuối cùng trong tuabin hơi nước, để chiến đấu chống lại số mệnh tử vong của mình.
* Bạch Tượng Mộc Hào: Hào: tên gọi, biệt hiệu, Mộc: gỗ. Con thuyền gỗ có biểu tượng con voi màu trắng.
Thuyền trưởng Laurence – Creed đứng trong phòng điều khiển. Những bức tường kiên cố và cửa sổ kính của căn phòng không mang lại cho hắn bất kỳ cảm giác an toàn nào. Hai tay hắn nắm chặt bánh lái. Bạch Tượng Mộc Hào chạy chạy giãy chết. Những tiếng gầm rú, tiếng bánh răng va chạm vào nhau trực tiếp tràn vào óc hắn.
Xuyên thấu qua cửa sổ rộng, Laurence có thể nhìn thấy rõ ràng những con sóng kinh người dâng lên trên mạn thuyền. Nhưng thứ đáng sợ còn hơn cả làn sóng kinh hoàng đó chính là màn sương mù quỷ dị dày đặc bốc lên, lan tràn trên mặt biển ở nơi phương xa, cùng với đó là những tia chớp màu đen như ẩn như hiện trong lớp sương mù dày đặc.
Bạch Tượng Mộc Hào là thuyền hơi nước tiên tiến nhất trên cái thế giới của hắn. Nhưng kể cả máy móc cho dù có tối tân tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ đảm bảo được sức mạnh của nó ở trên vùng biển “bình thường” mà thôi. Mà ngày hôm nay nó và thuyền trưởng của nó phải đối mặt với ranh giới hiện thực (sự sống) sụp xuống. Đó là những ác linh tà ác có mùi hôi thối, tỏa ra cái lạnh buốt thấu xương tới từ cung điện xa xăm ở dưới tầng thấp nhất của cái thế giới này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận