Chương 5: Ác ma mời
Ánh mắt Wilson tuy lạnh lùng, thế nhưng cách nói chuyện lại rất là thẳng thắn. Hắn cũng không có nói lời đường mật, cũng không có nói vòng vo ngoằn nghèo.
“Trong đội này chỉ cho phép lời của tôi, còn lại không được nói. Các ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh mà làm! Còn chuyện tiếp theo, cứ để ta lo! Để ta mang cái đám yếu đuối bọn ngươi đi hoàn thành cái nhiệm vụ này, bình an trở về. Các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Giọng nói Wilson đột nhiên to lên, thậm chí có chút điếc tai.
“Rõ!”
“Rõ!”
Wilson tiếp tục quát lên, âm thanh vang dội:
“Hét lớn lên coi?? Cái đám yếu đuối này, nghe rõ không??”
“Rõ!!”
“Rõ!!”
Wilson mãn ý gật đầu, nói:
“Rất tốt. Cho các ngươi 10 phút chuẩn bị. Sau đó tập trung lại D1 bắt đầu khởi hành.”
Wilson nói xong, mang theo 2 gã dị năng giả cùng đội rời khỏi.
“Wow, cái tên “Gấu đen” này thật là mạnh mẽ và hung dữ! Ngươi nói xem cái tên này có hay một tiếng quát lui bầy dị chủng ác khuyển được không?”
Lippi đụng nhẹ lên vai Y Sâm, lẩm bẩm nói.
Y Sâm: “.........”
Ba tên dị năng giả vừa mới đi chưa được bao lâu, ở nơi cửa liền có tiếng huýt sáo truyền tới:
“Suýt Suýt suỵt....”
Đám lính đang còn kiểm tra thiết bị liền quay đầu lại thì thấy ở nơi đó có một người phụ nữ có dáng người rất cao, tóc ngắn, đường cong cực kỳ mê người.
“Tổ trưởng tổ Tác chiến đặc biệt số 3, Miranda?”
Lippi nuốt một ngụm nước miếng, trơ mắt nhìn nhân vật huyền thoại xuất hiện trước mặt một tân binh như mình. Đôi mắt xinh đẹp trong sáng của người phụ nữ kia khiến cho tim Lippi đập liên hồi. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, tránh né đi ánh mắt kia, miệng thì lẩm bẩm,
“Đừng chọn ta, đừng chọn ta, ta không muốn đi tổ số 3, ta không muốn đi tổ số 3, Oa... Thượng Đế, Jesu, ta không muốn thông qua khảo hạch, ta chỉ giả bộ thôi, bị đánh rớt trở lại làm bộ đội bình thường ..... Oa Oa... mẹ ơi.... cứu ta.....”
“Nàng vẫy tay về phía ta?? Xong.... xong rồi.”
Lippi nhìn thấy vị tổ trưởng ác ma, uy danh hiển hách ở trong căn cứ đang vẫy tay về phía mình, tâm liền nguội lạnh.
Ở cái căn cứ này, quân đội được chia ra làm mấy loại như sau: Tổ binh sĩ bình thường, tổ chiến đấu đặc biệt và tổ dị chiến.
Tổ binh sĩ bình thường không cần giải thích nhiều. Họ được xem là nền tảng tồn vong của căn cứ, là nền móng cơ bản nhất của các thành phố, các trụ sở lớn và cũng là lực lượng phòng thủ khổng lồ nhất.
Tổ đặc chiến là tổ gồm có những thành viên được lựa chọn một cách cẩn thận từ những binh sĩ bình thường giống như Y Sâm. Họ được trải qua những buổi huấn luyện đặc biệt giống như địa ngục. Sau khi thuận lợi thông qua khảo hạch tốt nghiệp, họ sẽ được đưa về nơi đây làm việc.
Tổ dị chiến là tổ gồm có những thành viên là dị năng giả. Họ dùng dị năng để chiến đấu, sau khi đã trải qua nghiêm khắc huấn luyện, dày công tu dưỡng. Được dạy đầy đủ kỹ xảo chiến đấu cường đại.
Nếu như Lippi có thể từ hạng mục khảo hạch đoàn đội này sống sót trở về, hắn chắc chắn sẽ là người của tổ đặc chiến. Mà ở cái căn cứ Nhị cấp này có tới 7 tổ đặc chiến. Mỗi một tổ đều có đặc điểm riêng của mình.
Tổ đặc chiến số 3 là tổ nổi tiếng nhất trong căn cứ. Thậm chí năng lực của tổ này còn có thể xấp xỉ tổ dị chiến. Các thành viên trong tổ đều là tinh anh trong tinh anh. Và bọn họ cũng là những người nhận nhiệm vụ khó khăn nhất. Song song với việc đó đương nhiên tỷ lệ tỷ vong cũng cực kỳ cao rồi.
Cho nên, nhân tài tổ số 3 lúc nào cũng khan hiếm.
Có binh sĩ còn đem tổ thứ 3 làm tín ngưỡng, xem đó là mục tiêu theo đuổi suốt cả cuộc đời mình. Mà binh sĩ muốn cuộc sống tốt một chút, cung cấp điều kiện cho gia đình, thân nhân được khá hơn nhận được từ tổ đặc chiến thì lại không muốn vào tổ số 3 này một tí nào.
Chính vì lý do này mà bọn họ chỉ cần tiến vào danh sách tổ đặc chiến là đủ rồi. Như thế này cũng đã đủ cho bọn họ chăm sóc gia đình cũng như đảm bảo tỷ lệ sinh tồn của mình cao hơn rồi.
“Lippi.”
Y Sâm có chút bất đắc dĩ nhìn Lippi ở bên cạnh đang còn điên cuồng cầu nguyện. Hắn mở miệng cắt đứt tiếng lẩm bẩm của Lippi.
“Hửm?”
Lippi nuốt nước bọt một cái. Dù chỉ là một câu đáp lại đơn giản, thế nhưng có thể nghe ra được giọng cậu ấy khá là run rẩy.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng thành tích đạt loại C- như ngươi liền có thể lọt vào mắt nàng hay sao?”
Y Sâm bất lực nhìn Lippi.
“Ôi cha! Đúng nha!”
Tâm trạng đang còn lo lắng của Lippi liền thả lỏng đi rất nhiều. Nhưng sau đó, giống như ý thức được điều gì, vội vàng đưa tay ra bắt lấy bả vai Y Sâm, trên khuôn mặt hiện ra một tia lo lắng, nói:
“Đừng đi.”
Trong thoáng chốc, cử động của Y Sâm liền cứng lại.
“Suýt Suỵt suỵt...”
Ở cửa, Miranda lại huýt sao lần nữa, ngoắc ngoắc tay về phía Y Sâm.
Y Sâm nhìn Miranda ở cửa, rồi lại quay sang nhìn Lippi ở đằng sau.
Lippi có chút lúng túng, nhưng cũng không có buông bàn tay ra mà nắm chặt lấy vai Y Sâm, có chút quở trách nói:
“Ta vừa biết hạng mục khảo hạch của ngươi là dị năng giả và cũng là cái tên John vừa mới gặp kia. Hơn nữa người hiện tại đang đứng ở chỗ này, chứng tỏ người đã thông qua khảo hạch, cho nên... ác ma kia chắc chắn là tới tìm ngươi.”
“Ừ!”
Y Sâm gật đầu.
“Đừng có đáp ứng nàng, tỷ lệ tử vong ở nơi đó rất cao.”
Giọng nói Lippi càng ngày càng nhỏ, nhưng đủ để Y Sâm nghe được,
“Bảy ngày sau khi khảo hạch cá nhân kết thúc, đoàn đội gồm 20 người chúng ta, ta chỉ thấy mỗi mình ngươi, Y Sâm...”
Y Sâm mở miệng ra, thế nhưng cũng không có nói.
Những người lính còn lại cũng nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn thấy vị tổ trưởng tổ số 3 uy danh hiển hách ở trong căn cứ kia. Ngay từ khi mới vào làm lính nghĩa vụ, dự bị cho đội đặc chiến, không một ai trong số họ không biết tới nàng, không một ai không nghe danh của nàng. Cho nên sau khi nhìn thấy nàng, tất cả mọi người ở đây đều hiểu.
Tâm trí của mỗi người ở đây không giống nhau, ở người thì có vẻ mặt phức tạp, có người thì ánh mắt hâm mộ. Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra thì hầu hết chính là cảm thấy may mắn, thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi! Ta không nên làm lung lạc ý chí của ngươi. Ta đáng lẽ ra nên tôn trọng sự lựa chọn của ngươi mới đúng.”
Lippi hít sâu vào một hơi. Sau đó thả lỏng bàn tay mình ra. Trên khuôn mặt lo lắng nở ra một nụ cười tỏa nắng hiện ra hàm răng trắng hếu:
“Dù sao, người khác với chúng ta, cái tên chỉ thích làm khổ mình để tu luyện như ngươi...”
Nói xong, Lippi buông tay ra khỏi người Y Sâm.
Y Sâm không nói nên lời. Do dự một hồi, vẫn không có đáp lại, mà đi về phía Miranda.
“Chiến hữu của ngươi?”
Miranda nhìn Y Sâm đi tới, hai con mắt màu xanh da trời khẽ nhúc nhích, sau đó nhảy qua bả vai Y Sâm, đáp xuống, nhìn Lippi ở phía đằng sau.
Lippi nhận ra hai con mắt sáng quắc của Miranda đang nhìn mình, ngay lập tức, hắn liền quay mặt lại, bước đi một cách khó nhọc vào bên trong tòa nhà, cố gắng rời xa khỏi phạm vi tầm mắt của Miranda.
“Học viên cùng khóa.”
Y Sâm gật đầu. Từng với nhau làm những nhiệm vụ vào sinh ra tử, tình đồng chí khó mà có thể diễn đạt thành lời.
Nếu phải diễn đạt thì hắn chỉ có thể nói rằng, Lippi là một người đồng đội đáng tin cậy. Hắn sẵn sàng giao lại phía sau lưng cho Lippi. Từng này đủ nói lên tất cả.
Miranda bước tới, ánh mắt khóa chặt Lippi, cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai Y Sâm nhẹ nhàng nói một câu:
“Tiểu tử kia đã nói gì với ngươi vậy?”
“Bảo tôi cẩn thận một chút. Ở trong cái căn cứ này ai cũng biết tiếng xấu của cô.”
Y Sâm thành thật trả lời. Danh tiếng của Miranda có thể hiểu làm 2 cách, một là uy danh hiển hách, hai là tiếng xấu vang xa.
“Ha ha ha..”
Miranda cười lắc đầu, vươn tay giật lấy khẩu súng trường trong tay Y Sâm, sau đó tháo lắp sung vô cùng mau lẹ, tùy tiện nói.
“Phía trên đã đáp ứng thỉnh cầu của ta. Nhiệm vụ lần này trở về, cho dù ngươi có thông qua hạng mục khảo hạch đoàn đội, từ nay về sau, ngươi chính là người của ta.”
“Ừ!”
Y Sâm nhìn động tác tháo lắp khẩu súng nhanh chóng của Miranda mà hoa hết cả mắt. Hắn khẽ gật đầu.
Miranda tiện tay đem khẩu súng trường đặt lại trong ngực của Y Sâm. Sau đó tiện thể kiểm tra một vòng trang thiết bị trên người Y Sâm, cuối cùng hài lòng gật đầu.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên soi mói của Y Sâm, Miranda lấy ra con dao chiến thuật ở bên hông ra và đưa nó cho Y Sâm.
Y Sâm theo bản năng bắt lấy con dao này. Con dao này toàn thân đen nhánh, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, lóe ra phong mang lạnh như băng.
“Còn sống trở về.”
Miranda nói nhỏ, đưa tay vỗ vỗ lên má Y Sâm, rồi quay đi với đôi chân dài miên man của mình.
Y Sâm thở dài thườn thượt khi nghe thấy tiếng vang của đôi giày quân đội nặng nề dẫm xuống sàn nhà càng lúc càng xa dần.
Còn sống trở về.
Yêu cầu như vậy, có mấy ai dám thề thốt mình sẽ làm được?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận