Dịch: Hoangforever
“Hành động vừa rồi của ngươi quá trẻ con.”
Thành viên trong tổ dị năng, cô gái người Châu Á, Khải Đặc dựa vào thang máy, vừa kiểm tra lại khẩu súng trên tay vừa nói.
“Huh?”
John vuốt vuốt mái tóc dài ngang lưng màu vàng của mình, quay đầu lại, liếc nhìn Khải Đặc.
“Ngươi không nghe thấy ta nói sao?”
Khải Đặc hừ lạnh một tiếng.
“Ta chỉ không muốn làm đồng đội với cái tên tiểu tạp chủng kia.”
John hừ lạnh một tiếng. Trong đôi mắt hiện ra sự phẫn nộ.
John làm ra phản ứng như vậy, có lẽ bài khảo hạch kia hắn bị Y Sâm đánh cho tơi tả.
"Một binh sĩ bình thườn tay không tấc sắt, khi đối mặt với một dị năng giả thì có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn họ làm ra nhiều phản ứng hơn một chút, ví dụ như quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ?”
Khải Đặc cười có chút châm chọc.
“Câm miệng.”
John nhíu mày. Sự thật vẫn luôn đau lòng.
"Ngươi đã là ngươi rất là may mắn rồi. Đóa hoa chết tiệt kia ban cho ngươi một thiên phú đặc biệt. Chứ dưới tình huống công bằng tay không tấc sắt đối mặt với bọn họ mà nói, chúng ta gần như không có cơ hội chiến thắng.”
Giọng nói của Khải Đặc mơ hồ mang theo một tia chế giếu,
“Lần sau chú ý một chút.”
“Ngươi dám dạy dỗ ta?”
John đá một phát, khẩu súng trong tay Khải Đặc đột nhiên bay lên, sau đó liền bị John cầm lại trong tay, nói:
“Sao ngươi bất cẩn vậy!”
“Bùm!”
Bất ngờ là tốc độ của Khải Đặc vô cùng nhanh. Trong nháy mắt khi khẩu súng rời khỏi tay nàng, tay phải nàng liền từ bên hông đùi phải móc ra một khẩu súng chĩa ngay vào người John. Hơn nữa trong lúc John còn chưa kịp làm ra phản ứng kia, Khải Đặc đã bóp cò súng, không có một chút nào gọi là do dự.
Viên đạn xượt qua đầu John. Một vài sợi tóc vàng lả tả rơi xuống, ở nơi đầu có vết máu chảy ra.
“Tránh! Xa! Tao! Ra! Không! Tao! Bắn! Đó!!”
Khải Đặc gằn lên từng chữ, lửa giận trong lòng bốc lên.
Tròng mắt John vẫn âm lãnh như cũ. Hắn ném khẩu súng xuống đất, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc màu vàng của mình, khi hạ tay xuống, thấy có vết máu bám nơi tay.
“Ngươi muốn chết?”
John gằn lên. Hai con mắt nhìn chòng chọc Khải Đặc.
“Ngày thường ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cái tính xấu kia của người, do ngươi là đồng đội của ta. Thế nhưng hiện tại đang là lúc thi hành nhiệm vụ. Cho nên ta thỉnh cầu ngươi đầu óc sáng suốt một chút đi. Cái này có liên quan tới mạng sống của mọi người đấy!”
Hai con mắt lạnh như băng của Khải Đặc nhìn chằm chằm vào John, không có chút nào gọi là nhượng bộ. Cơ thể căng thẳng, tức giận nói:
“Còn nếu như ngươi vẫn khăng khăng giữ ý định như vậy, vậy thì xin lỗi, ta đây trước tiên đành phải loại trừ đi nhân tố bất ổn định như ngươi thôi! Làm sao, thử một chút không?”
Nhìn từ bề ngoài, người phụ nữ này có vẻ dịu dàng ít nói thế nhưng khi biểu lộ ra lại thể hiện thái độ quyết liệt như vậy.Từ góc độ nàng biểu hiện ra, có thể nhận ra được nàng nói được làm được.
Đúng vậy! Đã là dị năng giả, hơn nữa còn có thể tiến vào tổ dị chiến, ai mà không có tâm cao khí ngạo chứ? Ai mà không có niềm kiêu hãnh của riêng mình chứ?
“Hai người các ngươi, câm miệng lại.”
Giọng nói của Wilson vô cùng nghiêm khắc truyền tới.
“NGAY LẬP TỨC!”
Lời vừa nói xong, trong nháy mắt đám đội viên liền im bặt lại.
Có thể nhìn ra , Wilson ở trong cái đội ngũ này cực kỳ uy tín. Song song với việc đó, chúng ta cũng thấy được cái tiểu đội dị chiến này cũng không có hòa hợp giống như trong tưởng tượng.
Thời gian nghỉ giải lao trong thoáng chốc trôi qua.
Mọi người đã chuẩn bị xong, xếp hàng chuẩn bị tới nơi đã định.
Y Sâm cảm thấy không khí giữa ba dị năng giả có chút không được đúng lắm. Nhưng đó cũng không phải là thứ mà hắn có thể kiểm soát được. Theo mệnh lệnh của Wilson, cả đội bắt đầu lên đường.
Khi mái nhà được dâng lên, mọi người theo bản năng che hai mắt lại. Ở trong hoàn cảnh âm u một thời gian dài, hiển nhiên họ không có cách nào thích ứng được ánh mặt trời trước mặt.
Đúng vậy, cả căn cứ Lộ Linh được xây dựng dưới mặt đất.
Ánh nắng chói chang, không khí sảng khoái, vùng núi hoang vắng, cây cối rợp bóng, thỉnh thoảng lại có tiếng chim, hương hoa mê người truyền tới làm cho mọi người cảm tưởng giống như đi vào giới mộng ảo vậy.
Đối với loài người mà nói, đây có lẽ thật sự là Ngày Tận Thế. Nhưng đối với Địa Cầu mà nói đây lại chính là Thiên đường.
Nếu như Địa Cầu thật sự có thể mở miệng ra được, có lẽ nó sẽ nói rằng nó thà để cho những sinh vật dị thứ nguyên tràn vào Địa Cầu còn hơn là để cho nhân loại ác độc kia thống trị nơi này.
Tám binh sĩ dự bị tổ đặc chiến, 3 thành viên tổ dị chiến và 3 chiếc xe quân đội chậm rãi xuất phát.
“Hey, Y Sâm, cô nàng nóng bỏng kia có bảo cậu tham gia vào tổ đặc chiến số 3 của cổ không?”
Lippi ngồi bên cạnh Y Sâm hỏi. Dáng người không ngừng rung rinh khi chiếc xe di chuyển.
Còn Y Sâm thì đang còn ngẩn người nhìn bản đồ.
Thị trấn Saarland, cái thị trấn này Y Sâm cũng không có xa lạ gì. Khoảng cách tới căn cứ Lộ Linh cũng có 100km, rất nhanh liền có thể đi tới.
Những đó cũng không phải là nguyên nhân mà Y Sâm ngẩn người. Bởi vì...Khoảng cách từ thị trấn Saarland tới trấn Harvey rất gần.
Thị trấn Harvey do có điều kiện lịch sử đặc thù cho nên có một nền văn hóa vô cùng đặc biệt. Và khoảng cách từ thị trấn Harvey tới thị trấn Saarland tầm 30km.
Mà thị trấn Harvey lại chính là quê nhà của hắn. Nơi đó có tuổi thơ của hắn, có ngôi nhà mà hắn từng ở, có ngôi trường mà hắn đã theo học và có muội muội đáng yêu trong ký ức của hắn nữa.
“Y Sâm? Y Sâm?”
Lippi da mặt rất dày nên không lo bị chói nắng. Hắn không ngừng lắc lư bả vai Y Sâm, tò mò hỏi.
“Ân! Sao vậy?”
Y Sâm từ trong ký ức tỉnh táo lại. Hắn thu liễm nội tâm lại, quay đầu lại nhìn sang Lippi ở bên cạnh.
“Thật bất hạnh thay cho ta.”
Lippi lẩm bẩm nói,
“Không biết khi nào ta mới có thể gặp lại ngươi được nữa đây.”
“Trước hết nghĩ cách làm sao có thể bình an từ trong khảo hạch này trở về cái đã.”
Y Sâm ra hiệu cho Lippi chú ý.
“Hmm, không cần lo lắng cho ta. Ta vẫn luôn được nữ thần may mắn phù hộ. Nói cho ngươi biết một cái bí mật, đây là ta....”
Lippi vươn tay sờ lên thấu kính chiến thuật buộc ở trên trán. Sau đó bắt đầu công khai cái “bí mật” của mình cho toàn bộ thế giới biết.
“Rồi rồi, tổ phụ của ngươi để lại cho ngươi, ta biết, ta biết...”
Y Sâm bất đắc dĩ nói.
Hắn ngồi ở trong xe quân đội nhìn lên bầu trời.
Xe nhanh chóng đi vào đường cao tốc. Đường đi cũng thông suốt hơn rất là nhiều.
Y Sâm vươn tay lên ngăn cản ánh sáng, hơi hơi nheo mắt lại. Ánh mặt trời chiếu qua khẽ tay in lên mặt hắn. Hắn hít sâu vào một hơi. Không khí thật là trong lành và sảng khoái.
Đầu thu, trời quang mây nhẹ. Phong cảnh này quả thực rất là tuyệt vời.
Khảo hạch đoàn đội như thế này, nói đơn giản thì cũng không có đơn giản. Nói khó cũng không quá khó.
Trên thực tế, ở trong Ngày Tận Thế này, người ta thà chết dần chết mòn còn hơn là nguyện ý đi đối mặt với đám động thực vật đã đột biến kia. Đây là một trong những luật lệ trong ngày Tận Thế và về cơ bản tất cả mọi người đều ngầm chấp nhận cái luật lệ này.
Trong bảng xếp hạng mức độ nguy hiểm, sinh vật dị thứ nguyên có mức độ nguy hiểm cao nhất. Tiếp theo đó là thực vật đột biến. Trình độ nguy hiểm của bọn nó còn vượt xa so với động vật biến dị và thây ma kia.
Thậm chí, có một vài thực vật kỳ quái còn có thể cao tới vài mét hoặc mấy chục mét. Càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi hơn chính là, có một số thực vật đột biến kỳ quái, hiếm lạ còn có thể vô hình giết người. Cũng giống như những đóa hoa đẹp đẽ kia, những thực vật cổ quái này phát tán ra mùi hương bay theo làn gió, có thể đem một người độc chết.
Tiếp theo chính là động vật đột biến. Là một người bình thường khi đối mặt với đám gia súc bình thường như trâu, bò, dê..., một khi bọn chúng nổi điên lên, người đó còn có khả năng dữ nhiều lành ít nữa là, chứ đừng nói chi tới đám “thú dữ” đã được những đóa hoa kia cải tạo. Bọn chúng không chỉ có lực lượng lớn mà còn có tốc độ vô cùng nhanh nữa, nhanh tới mức khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Uy hiếp thấp nhất có lẽ là đám thây ma kia. Bọn chúng xếp thành từng đàn chậm rãi di chuyển. Hơn nữa bọn nó cũng không có được thông mình, súng đạn bình thường cũng đủ để giải quyết bọn nó rồi.
Cả Địa Cầu là một môi trường rộng lớn. Mà ở trong cái giới tự nhiên này, dĩ nhiên tồn tại cái gọi là “lãnh thổ” rồi. Thị trấn bị thây ma chiếm giữ, chia cắt, đương nhiên sẽ thường xuyên có thú dữ lui tới rồi. Bất đồng chủng tộc khiến cho bọn chúng vừa thấy đối phương liền tấn công. Hiển nhiên, cái đám thây ma kia sẽ sử dụng chiến thuật biển người rồi. Bọn nó vừa khát máu, vừa khát thịt. Tuy chỉ số thông minh không được cao lắm, nhưng bọn chúng không có sợ hãi. Bọn chúng chấp nhận trả giá thật nhiều, miễn sao có thể cắn được một miếng thịt.
Theo đánh giá tình hình hiện tại, thị trấn lúc này có lẽ đã bị đám thây ma kia chiếm cứ rồi. Dù sao cũng đã hai năm trôi qua kể từ ngày Tận Thế phủ xuống rồi mà.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đội ngũ của Y Sâm dựa vào vũ khí cùng với xe quân đội, vượt qua từng chướng ngại vật đi tới địa điểm nơi được chỉ định mà không có bất kỳ vết thương nào. Dù sao bọn họ cũng là những chiến sĩ được dày công khổ luyện. Hơn nữa bên cạnh bọn họ còn có mấy dị năng giả cường đại nữa.
Nhìn từ góc độ nhiệm vụ mà nói, nếu địa điểm nhiệm vụ là thị trấn Saarland, như vậy đối mặt với bọn họ rất có thể là bầy thây ma nổi điên kia cùng với đó là một con thây ma đã tiến hóa.
Hi vọng cái đám thú dữ đi lạc vào trong trấn kia sẽ không còn xương trong làn sóng thây ma nữa...
Hi vọng.....
Hi vọng là như vậy....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận