Dịch: Hoangforever
Sau khi dân binh chuyển chức xong, điều đầu tiên Âu Dương Sóc làm chính là dẫn bọn họ ra ngoài luyện cấp.
Một nhóm người hùng dũng đi ra ngoài quân doanh. Âu Dương Sóc cưỡi con chiến mã thấp kém đi đầu đội ngũ. Sử Vạn Tuế cưỡi con ngựa lông vàng đốm trắng đi theo sau. Xa xa đằng sau là 10 tên dân binh mặc áo giáo, trong tay cầm trường mâu.
Dọc theo đường đi, thôn dân thấy đoàn người đi ngang qua liền rối rít dừng tay lại, chỉ chỏ bàn luận xôn xao.
"Hêy, Ngưu Oa Tử, nhìn họ kia! Họ trông tuyệt quá. Thật đáng ngưỡng mộ, không biết đại nhân có cần thêm người nữa không nhỉ? Ta cũng muốn đầu quân giống như bọn họ."
Một người hâm mộ nói.
"Hừ, có gì mà tuyệt vời chứ. Ngày trước ta gặp phải đội quân còn khí thế hùng dũng hơn thế này nhiều. Họ mặc khôi giáp lấp lánh. Chỉ cần quần áo cũng đủ làm kẻ địch mù mắt rồi, không cần phải ra tay."
Một người ghen tỵ nói.
"Wow, cuối cùng thôn chúng ta cũng có quân đội rồi. Lần sau đi chặt gỗ, ta không còn lo lắng tới chuyện bị chó sói cắn nữa. Một thương đâm xuống, đảm bảo bọn súc sinh kia tàn đời."
Một người cao hứng nói.
"Oa, tướng quân đại nhân, ngài đẹp trai quá đi!"
Đại nương, van người đừng tham gia náo nhiệt nữa được không?
" Đúng là không có mắt nhìn người mà. Ta thấy lãnh chủ chúng ta là đẹp trai hơn cả. Người nhìn xem, cái vẻ mặt khóc thút thít kia, cộng với áo choàng vải lanh bẩn thiu, thêm con ngựa gầy gò nữa~~ Oa, nhìn phê quá đi mất! Ta chết mất thôi! Thật sự quá đẹp trai mà ~~"
Bác gái, ngươi rốt cuộc đang khen ta hay là chê bai ta vậy??
Lãnh chủ đại nhân tỏ vẻ bi thương sâu đậm.
Một đám tân binh ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, hiên ngang đi về phía trước. Lúc đi ngang qua chỗ nông dân đang làm việc, hai chiếc tai họ vểnh lên, lén lút đem những lời mọi người ca ngợi ghi tạc vào trong lòng. Chỉ có lãnh chủ đại nhân chúng ta là che mặt lại, cỡi chiến mã gầy gòm chạy trối chết.
Địa điểm luyện cấp lần này chính là rừng cây phía Tây. Địa điểm này vừa có thể rèn luyện đội ngũ, vừa có thể thanh trừ tai họa ngầm cho sân đốn củi, một ná trúng hai chim. Cưỡi trên chiến mã, Âu Dương Sóc trước tiên nhìn thuộc tính của mình một chút.
【 Tên 】: Khởi Viết Vô Y
【 Phong hào 】: Không
【 Lãnh địa 】: Thôn Sơn Hải
【 Chiến công 】: 500/800
【 Tước vị 】: Nam tước Nhất đẳng
【 Nghề nghiệp 】: Võ tướng ( kiêm chức )
【 Cấp bậc 】: Cấp 6 (10000/15900)
【 Danh vọng 】: Hơi có danh tiếng (700/1000)
【 Căn cốt 】: 18
【 Ngộ tính 】: 20
【 Phúc nguyên 】: 5
【 Mị lực 】: 8
【 Thống soái 】: 12
【 Võ lực 】: 6
【 Trí lực 】: 6
【 Chính trị 】: 12
【 Thiên phú 】: Chưa mở ra
【 Công pháp 】: Không
【 Kỹ năng 】: Thu nhặt sơ cấp, đóng thuyền sơ cấp, ngoại giao sơ cấp, điều tra sơ cấp, tinh thông binh khí sơ cấp, cỡi ngựa cơ bản, thương pháp cơ bản, bắn cung cơ bản.
【Ngựa cỡi】: Chiến mã thấp kếm ( cấp Đồng xanh )
【 Trang bị 】: Thiết thương thấp kém ( cấp Đồng xanh )
Trong khoảng thời gian bận rộn xây dựng lãnh địa kia, Âu Dương Sóc quả thật không có bước chân ra khỏi thôn xóm nữa bước. Vì vậy, cấp bậc của hắn vẫn dừng lại ở cấp 6. Hiện tại, người chơi ở chế độ phiêu lưu cá nhân đã đạt được cấp 15 rồi. Hắn thua người ta những 9 cấp bậc.
Những người chơi cá nhân có cấp bậc cao này nếu như tổ đội với nhau, lúc đó có thể miễn cưỡng giết được quái hình người. Mà giết chết quái hình người thì sẽ rơi ra tiền vàng và trang bị, gián tiếp tăng thực lực của bọn họ lên. Cho nên, bắt đầu từ lúc này, những người chơi cá nhân có thực lực cao bắt đầu bước vào giai đoạn tăng trưởng tương đối nhanh.
Nhưng, hắn cũng không có vội vàng. Cấp bậc người chơi chế độ lãnh chúa cho tới hiện tại cũng không phải dựa vào giết quái để tăng lên, mà dựa vào quân sự. Lãnh chúa có thể nhận được thêm 5% kinh nghiệm khi quân đội giết địch, một trận chiến trôi qua, thời kỳ đầu tăng liền 3-4 cấp là điều rất chi là bình thường.
Đoàn người đi được nửa giờ liền tới sân đốn củi sơ cấp. Sau khi đem chiến mã gửi lại sân đốn củi, lúc này đoàn người mới tiến vào rừng cây.
Đầu tiên mọi người gặp phải một đám chó hoang, Âu Dương Sóc dùng điều tra sơ cấp, xem xét thuộc tính bọn nó một chút.
【 Tên 】: Chó hoang bình thường
【 Cấp bậc 】: Cấp 3.
【 Kỹ năng 】: Cắn xé, vây công
【 Bình phẩm 】: Đây là một bầy dựa vào đoàn đội tác chiến để giết chết con mồi, lực chiến đấu của thân thể có hạn.
Chó hoang cấp bậc chỉ có 3 cấp, vừa khéo dùng để luyện binh rất thích hợp.
Trước mặt mọi người lúc này đang có 8 con chó hoang lao ra bao vây mọi người lại. Âu Dương Sóc phân phó Sử Vạn Tuế dẫn 2 con rời đi, hắn một mình đối phó 1 con. Còn dư lại 5 con, hắn bảo dân binh chia ra làm 5 tổ, mỗi tổ 2 người, lấy hình thức tổ đội để chiến đấu.
Thấy con chó hoang lao về phía mình tấn công, Âu Dương Sóc cũng không có hoang mang lùi bước, ngược lại hắn đứng thẳng hai chân, tay nắm chặt thân thương, ánh mắt gắt gao nhìn quỹ tích chuyển động của nó. Vào lúc chó hoang nhảy dựng lên lao vào cắn hắn, thiết thương nhanh chóng đâm tới, đâm thẳng vào cổ của nó.
Đáng tiếc hắn đâm không được chính xác, mũi thương chỉ đâm trúng phần bụng của nó. Trọng lượng chó hoang cộng thêm với quán tính lao tới, một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên thấu qua đầu thương, truyền tới tay hắn, làm cho hắn suýt chút nữa không cầm được cây thương.
Cũng may chó hoang đã bị thương, cho nên hắn vội vàng rút mũi thương ra, thân thể lộn vòng né sang bên phải tránh. Đợi tới khi chó hoang rơi xuống mặt đất, hắn nhanh chóng bồi thêm một thương nữa, đem chó hoang giải quyết.
"Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y đã giết chết một con chó hoang bình thường, phần thưởng kinh nghiệm nhận được là 300 EXP."
Muốn lên được cấp 7, hắn cần phải có thêm 5900 điểm kinh nghiệm EXP nữa, tầm 20 con chó hoang nữa. Âu Dương Sóc sử dụng thu nhặt sơ cấp, đem thi thể chó hoang tiến hành thu nhặt, nhận được một miếng da chó hoang.
【 Da chó hoang tổn hại 】: Phẩm chất 1 điểm, miễn cưỡng có thể dùng để chế tạo quần áo.
Ở một bên khác, Sử Vạn Tuế dùng hai thương, đem đầu chó hoang đâm chết. Lúc này hắn đang đứng một bên, chỉ đạo dân binh chiến đấu. Dân binh lần đầu tham gia chiến đấu, biểu hiện phải nói là quá thê thảm, bị Sử Vạn Tuế mắng chửi không khác gì một con chó.
"Ngu ngốc! Cầm trường mâu chắc chắn vào. Ngay cả binh khí của mình còn cầm không nổi, làm binh cái nỗi gì, về mà làm ruộng đi!"
"Còn người nữa, nhắm mắt đâm chó hoang?? Người là đâm chó hoang hay là đâm không khí vậy???"
"Ta đã bảo với ngươi rồi! Không được đứng im không cử động. Chân và tay phải phối hợp với nhau để tác chiến."
Âu Dương Sóc ở một bên quan sát Sử Vạn Tuế chỉ huy dân binh, phần lớn mọi người biểu hiện vô cùng bối rối. Chỉ có hai người là ngoại lệ, biểu hiện khá tốt, tiến lùi nhịp nhàng.
Hai người này một người là vị Trương Đại Ngưu, người chuyển chức đầu tiên, 23 tuổi. Hắn có thân thể to lớn, thoạt nhìn có chút khờ khạo. Theo hắn giới thiệu, cha của hắn trước kia là một vị thợ săn, hắn trước kia thường xuyên đi theo cha lên núi săn thú. Người còn lại tên là Tam Cẩu Tử, 27 tuổi, người cao lớn, nhưng thân thể gầy teo, giống như một cây trúc. Trước kia ở trong thôn hắn là bá chủ một phương, người khác gọi hắn là Cẩu Gia.
Âu Dương Sóc chờ đợi tầm 10 phút, 5 con chó hoang lúc này mới được mọi người giải quyết xong. Trải qua một trận chiến đấu, mỗi một vị dân binh nhận được 150 điểm kinh nghiệm EXP, nhao nhao tấn thăng lên cấp 2.
Có hai gã dân binh bị chó hoang cắn bị thương, buộc lòng phải đem tới chỗ Tống Đại phu đắp thuốc, dùng băng vải quấn vết thương lại. Nhân lúc không có việc gì làm, Âu Dương Sóc đi về phía thi thể 7 con chó hoang nằm sóng soài trên mặt đất bắt đầu thu nhặt. Hắn nhận được 2 mảnh da chó hoang hoàn hảo và 3 mảnh da chó hoang bị tổn hại. Có hai con chó hoang bị chết quá thê thảm, ngay cả da bị tổn hại cũng không có lưu lại.
【 Da chó hoang hoàn hảo】: Phẩm chất 4 điểm, thích hợp dùng để chế tạo quần áo.
Sau khi băng bó kỹ cho người bị thương, đoàn người tiếp tục tiến phía trước. Dọc theo đường đi, họ gặp thêm một nhóm chó hoang nữa. Có khi lại gặp 3-5 nhóm tập trung lại thành một bầy đông tới 20 con. Dân binh dưới sự chỉ huy của Sử Vạn Tuế không còn bối rối nữa, phối hợp cũng bắt đầu có hình có dạng.
Rất nhanh thời gian buổi sáng liền trôi qua, lúc này dân binh đã lên tới cấp 4, mà khoảng cách Âu Dương Sóc lên tới cấp 7 chỉ còn dư lại 2000 điểm EXP nữa. Buổi trưa, mọi người trở lại sân đốn củi nghỉ ngơi, thuận tiện đem cơm trưa giải quyết.
Khi quay lại rừng vào buổi chiều, mọi người trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong rừng cây, lúc này họ gặp phải không còn là chó hoang nữa mà là Dã Lang (chó sói) cấp 4 và Dã Trư (heo rừng) cấp 5.
【 Tên 】: Dã Lang bình thường
【 Cấp bậc 】: Cấp 4
【 Kỹ năng 】: Cắn xé, vây công
【 Bình phẩm】: một đám thợ săn giảo hoạt và rất có kiên nhẫn, luôn khiến cho người chơi phải nhức đầu.
-----------
【 Tên 】: Dã Trư bình thường
【 Cấp bậc 】: Cấp 5
【 Kỹ năng 】: va chạm (húc)
【 Bình phẩm 】: Đừng nhìn vẻ ngoài có vẻ đần độn của nó, nó là xông lên tất có một mạng lìa đời.
Dã Lang luôn là một nhóm xuất hiện, thấp nhất là 10 con 1 nhóm. Dã Trư thì có thói quen sống một mình, mỗi lần gặp chỉ có 1 con, thỉnh thoảng gặp một mẹ một con đồng thời xuất hiện.
Năm giờ chiều, Âu Dương Sóc lên tới cấp 7, thu nhặt sơ cấp cũng lên tới trung cấp, nhận được một đống da Dã Lang và da Dã Trư. Dân binh thì lên tới cấp 5, chiến lực đạt tới 6 điểm. Lúc này dân binh muốn thăng cấp cũng đã trở nên khó khăn hơn.
Bất tri bất giác, mọi người đi tới rìa lãnh địa. Một tấm bia đá dựng sừng sững ở đường biên giới lãnh địa. Trên tấm bia có khắc ba chữ "Thôn Sơn Hải" to lớn và một dòng chữ nhỏ ghi "ngày 1 tháng 1, Gaia năm đầu tiên", dựng thẳng đứng theo thời gian.
Do Âu Dương Sóc thân là lãnh chúa, cho nên hắn không có cách nào rời khỏi phạm vi lãnh địa. Mọi người đành phải dọc theo đường cũ trở về. Đúng lúc này đột nhiên cách đó không xa truyền tới từng trận tiếng rống "Hừm Hừm". Theo sau là tiếng lá cây rơi rào rạc, cả mặt đất run rẩy.
Quay đầu nhìn lại, oa, thì ra là một con Dã Trư có vóc dáng to lớn. Hình thể của nó so với Dã Trư bình thường phải nói là lớn gấp đôi. Hai bên thân thể, da phồng lên thành từng khối từng khối. Nó có bộ lông màu trắng, dựng thẳng đứng lên không khác gì lông nhím. Hai chiếc nanh nhô ra khỏi miệng, vừa nhìn liền biết không phải là dạng dễ trêu chọc.
Âu Dương Sóc dùng điều tra sơ cấp nhìn, thật là một bình phẩm khủng khiếp.
【 Tên 】: Dã Trư Vương (BOSS)
【 Cấp bậc 】: Cấp 10
【 Kỹ năng 】: húc húc húc, cả vùng đất bị giày xéo
【 Bình phẩm】: Chọc ai thì chọc, đừng có chọc Dã Trư Vương.
Chuyện này quả thật là một chuyện vui ngoài ý muốn mà. Phải biết rằng, trong trò chơi quái vật không phải hình dạng người, không rơi ra bất kỳ đồ vật gì, thế nhưng Boss thì ngoại lệ. Đồ rơi ra cũng không phải là tiền vàng hay là trang bị mà là vật phẩm đặc biệt. Vật phẩm đặc biệt vô cùng thưa thớt, nếu như sử dụng tốt có thể vượt xa trang bị.
Muốn đối phó được đầu Dã Trư Vương này, chỉ có thể để Sử đại tướng quân tự mình xuất thủ. Bất kể là Âu Dương Sóc hay là đám dân binh cấp 5 này, xông lên chẳng khác nào nạp mạng. Hắn thật sự không muốn dân binh của mình xông lên mạo hiểm. Dù sao NPC chết liền chết, không có giống như người chơi còn có thể sống lại.
Sử Vạn Tuế cả ngày vừa làm bảo mẫu vừa làm huấn luyện viên, trong lòng sớm đã chán nản. Nhìn thấy đầu Dã Trư Vương xuất hiện, hắn ngay lập tức hưng phấn trở lại. Trước tiên hắn gỡ cây cung Bạch Dương trên lưng xuống, sau đó nhắm ngay mắt Dã Trư bắn. "Vù" một tiếng, mắt phải Dã Trư ngay lập tức bị mù.
Dã Trư Vương rống lên một tiếng, ngay lập tức phát động "húc húc húc", nổi điên húc về phía Sử Vạn Tuế đang xông tới kia. Lúc này, Âu Dương Sóc và đám dân binh đã sớm lặng lẽ thối lui, núp vào trong bụi cỏ. Sử Vạn Tuế không hổ là một mãnh tướng, hắn cũng không có trốn, không có tránh. Ngược lại hắn giống như Dã Trư Vương, xông thẳng về phía đối phương.
Khi một người một thú chuẩn bị va chạm nhau, đột nhiên Dã Trư Vương dừng lại, chân trước dùng sức dẫm xuống mặt đất, phát động "cả vùng đất bị giày xéo". Nơi vị trí Sử Vạn Tuế đang đứng, đột nhiên đất sụp xuống, cả người rơi xuống mặt đất. Dã Trư Vương chọn đúng thời điểm, lao hết tốc lực tới. Đầu heo khẽ thấp xuống, hai đôi răng nanh sắc bén lóe lên hàn quang.
Vào thời khắc như ngàn cân treo sợi tóc kia, Sử Vạn Tuế sử dụng cánh tay trái chống đỡ, khuỷu tay co rụt lại. Cả người giống như một cây lò xo, "vù" một tiếng bắn lên trời, tránh thoát khỏi đòn tấn công nguy hiểm của con Dã Trư Vương.
Sử Vạn Tuế ở giữa không trung xoay người lại, lòng bàn chân đạp lên cành cây, thân thể như đạn pháo bắn về phía Dã Trư Vương, mũi thương trong tay lóe lên hàn quang. Trong lúc Dã Trư Vương còn chưa kịp phản ứng, mũi thương đã đâm vào cổ nó.
Lúc này, Sử Vạn Tuế đang ở giữa không trung, chuẩn bị đụng cả người vào Dã Trư Vương. Đột nhiên hai chân hắn vươn về phía trước, đạp một phát lên người Dã Trư Vương, sau đó cả thân hình bắn lên không trung lần nữa. Thuận thế hắn rút mũi thương đâm vào cổ Dã Trư Vương ra, máu tươi từ cổ Dã Trư Vương ào ào phun ra.
Dã Trư Vương theo quán tính tiếp tục lao về phía trước một đoạn ngắn nữa. Do mất quá nhiều máu, nó ầm ầm ngã xuống.
Do Sử Vạn Tuế một mình giết chết Dã Trư Vương nên người khác không có nhận được kinh nghiệm EXP.
"Hay! Tướng quân quả nhiên uy vũ."
Âu Dương Sóc ở một bên trợn mắt há mồm, không nhịn được, lên tiếng khen ngợi. Ở trong đầu âm thầm suy nghĩ, đây là thực lực chân chính của võ tướng Hoàng cấp sao?? Thân thể cường hãn, tài nghệ tinh xảo, ý thức chiến đấu chính xác, quá tuyệt vời.
Sử Vạn Tuế đứng một bên, khẽ thở ra một hơi. Sau đó cười "ha ha", nói:
"Ha ha ha .... quả nhiên sảng khoái. Lâu lắm rmới được dãn gân dãn cốt sướng như thế này."
Hả? Chiến đấu vừa rồi đối với ngươi mà nói chẳng qua cũng chỉ là làm nóng người??
Âu Dương Sóc cảm thấy choáng váng. Chỉ có thể biến nỗi đau, sự tức giận trong lòng thành tham lam. Hắn chạy tới bên cạnh thi thể con Dã Trư Vương, nhìn xem nó có rơi ra đồ gì tốt không? Tìm một vòng, hắn chỉ thấy rơi ra được một quyển sách. Nhặt lên và nhìn, ha ha, thật sự nhặt được bảo bối rồi.
《 Sách kỹ thuật thuần dưỡng dã trư 》: sau khi sử dụng, tự động nắm giữ kỹ thuật thuần dưỡng dã trư.
Cái này gọi là mất Đông được Tây (1). Lúc trước Âu Dương Sóc sau khi nhìn thấy Dã Sơn Dương, liền tới thị trường mua một quyển 《 sách kỹ thuật thuần dưỡng Dã sơn dương 》, với dự định thuần dưỡng Dã Sơn Dương. Ai mà ngờ được, lại không nhìn thấy tung tích Dã Sơn Dương đâu nữa. Lúc này hắn lại nhận được một cuốn 《 Sách kỹ thuận thuần dưỡng Dã Trư 》.
(1) Mất đông được tây: một câu thành ngữ, nghĩa là mất một thứ gì đó ở một nơi và đạt được ở nơi khác.
Đem cuốn sách bỏ vào trong túi trữ vật, Âu Dương Sóc bắt đầu thu nhặt thi thể Dã Trư Vương, nhận được 4 mảnh da Dã Trư và một nanh Dã Trư.
【 Da Dã Trư hoàn mỹ】: Phẩm chất 8, da cao cấp nhận được từ trên người Dã Trư Vương , có thể dùng để chế tạo trang bị phòng ngự.
【Nanh Dã Trư hiếm】: phẩm chất 7, tài liệu cao cấp nhận được từ trên người Dã Trư Vương, có thể dùng để chế tạo vật phẩm trang sức.
Sau khi sử sang lại chiến lợi phẩm xong, đoàn người bắt đầu trở về sân đốn củi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận