Dịch: Hoangforever.
Tới đêm, buổi tiệc đốt lửa trại được Dữu Nhi chuẩn bị vô cùng chu đáo. Đúng như lời nàng nói, buổi tiệc diễn ra vô cùng sôi nổi và náo nhiệt.
Mọi người tụ tập lại ở quảng trường, trước phủ lãnh chúa. Sau đó chất củi thành một đống lớn và đốt lửa. Tiếp theo mọi người nối tay nhau tạo thành một vòng tròn, vừa múa vừa hát.
Dữu Nhi là người biểu diễn đầu tiên.
Nàng tiến ra giữa vòng tròn, mọi người đứng xung quanh hò hét cổ vũ cho nàng. Nàng múa rất là mềm mại, nhẹ nhàng tựa như mây trôi, nước chảy, giống như một nàng tiên giáng trần vậy.
Tiết mục thứ hai là của Sử Vạn Tuế. Sử Vạn Tuế biểu diễn múa kiếm.
Tiết mục này vẫn đặc sắc như cũ. Thanh kiếm lúc thì giống như con rắn uốn lượn kêu tê tê, lúc thì giống như con rồng lượn vòng quanh, lúc thì giống như chim yến bay bổng nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng hắn đâm lên một kiếm, tia chớp bắn ra, lá rơi xào xạc. Hắn lúc này không khác gì “ánh trăng sáng chiếu vào sân tiểu viện, vạn dặm hung nô uống máu thù.”
Tiết mục thứ ba là của Triệu Đắc Hiền.
Hắn cũng không có chịu lép vế, kéo cả ra tộc, cầm chiêng, cầm trống, cầm sáo, cầm kèn, nhảy múa tưng bừng. Tiếng trồng dồn dập, tiếng sáo trầm bổng, cao vút kết hợp lại thành một âm hưởng dễ nghe, sôi nổi đi vào lòng người. Kết hợp với điệu múa quê hương của hắn khiến cho khung cảnh vô cùng náo nhiệt và sôi động. Mọi người cũng ùa ra chung vui, nhảy nhót với hắn. Tiếng cười đùa, tiếng ca hát vang vọng cả núi rừng.
Âu Dương Sóc thấy không khí sôi động quá, cũng bon chen hát ca khúc "Tướng Quân", một ca khúc thời hiện đại, đẩy không khí càng lên cao trào hơn nữa.
Ngàn vạn binh đao giương cao hướng về phía trước ta
Chẳng làm ta bất an như khi ta ở trước mặt nàng
Đầu đội trời cao chân giẫm đất ngạo nghễ núi sông
Mà lòng như chết đi khi hay tin nàng đã theo chồng
Biển rộng trời cao đâu cũng là nhà đối với ta
Mà một nơi trú chân trong tim nàng quá sao xa lạ
Giọt lệ nam nhi không khi nào được rơi xuống đâu
Mà giờ em trót theo ai nên ta đành phải buông sầu.
Trong thôn Sơn Hải này, ngoài trừ Âu Dương Sóc và Sử Vạn Tuế ra, mọi người đều là dân lang bạc kỳ hồ. Ngày hôm nay có duyên gặp nhau tại đây, cùng chung vui đốt lửa trại, khiến cho mọi người ấm áp vô cùng, quên đi nỗi nhớ quê hương. Khoảng cách giữa người với người được kéo gần hơn, dân tâm ngưng tụ, chân chính xem thôn Sơn Hải là nhà của mình.
"Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y tiến hành đốt lửa trại buổi tối thành công. Thôn dân cảm động trước thịnh tình của lãnh chủ, dân tâm ngưng tụ, dân tâm tăng lên 5 điểm!"
Âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở quả thực không đúng lúc chút nào. Đang còn tham gia vô cùng náo nhiệt, Âu Dương Sóc chợt bừng tỉnh. Nhớ ra rằng đây rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi.
Vừa khéo, trời đã về đêm, cũng nên đi nghỉ. Thế là hắn rời cuộc chơi, trở lại gian phòng của mình và logout.
Âu Dương Sóc từ khoang thuyền trò chơi bước ra, lúc này đã là 9h sáng. Hiện tại, Băng Nhi có lẽ đã đi học, Tôn Tiểu Nguyệt chắc chắn không có ở nhà.
Thấy không có ai ở nhà, hắn lười xuống lầu, mở tủ lạnh, lấy 2 quả trứng và gói mì tôm, ăn tạm bữa sáng qua loa.
Sau khi ăn xong, hắn mở ra Quang Não (1) , phát hiện mình có một thư mới. Mở phong thư này ra, thì ra là thư mời họp lớp cấp 1. Người gửi thư là lớp trưởng Nguyễn Bình. Lần tụ họp này là do hắn khởi xướng.
(1) Quang Não: mạng internet kết nối trực tiếp với sóng não.
"Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mọi người nhỉ?? Mới lơ là cái đã gần chục năm trôi qua rồi. Kể từ sau khi mọi người tốt nghiệp, cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa có dịp gặp gỡ. Vì vậy, ta kiến nghị mùa xuân năm nay, ở Giao Châu, mọi người cùng nhau tụ họp lại, ôn lại kỷ niệm xưa. Cùng nhau kể cho nhau nghe cuộc sống hằng ngày của mọi người. Hy vọng tới lúc đó mọi người có mặt đông đủ...vân vân..."
Âu Dương Sóc suy nghĩ một chút, quả thật cũng bảy tám năm rồi chưa có gặp mọi người. Nhiều người trong số họ, Âu Dương Sóc còn quên, trí nhớ mơ hồ, không được rõ ràng.
Tới lúc đó, nếu như không có việc gì quan trọng... có lẽ hắn sẽ tham gia một chút. Dù sao, lần tụ họp này cũng là lần tụ họp cuối cùng của mọi người. Đợi tới một năm sau, sau khi lên phi thuyền vũ trụ bay về nơi xa xăm, muốn gặp lại lần nữa, không biết phải chờ tới bao giờ.
Do thời gian tụ họp còn cách một đoạn thời gian nữa, cho nên Âu Dương Sóc cũng không có bận tâm về chuyện lắm. Hắn tiện tay mở diễn đàn game ra, nhìn xem có tin tức gì mới không.
Hiện tại, trên diễn đàn đang bàn tán sôi nổi về một vấn đề. Tin tức đó chính là...
“Thôn Sơn Hải phá vỡ sự lũng đoạn của Hàm Đan Lục Bá, trở thành người chơi thứ 6 ở khu vực Trung Quốc tấn cấp thôn xóm lên thành thôn xóm cấp 2.”
Hắn nhìn qua bình luận một chút, nhất thời dở khóc dở cười, quả thực quá lộn xộn, cái gì cũng có.
Người đầu tiên 1: "Ta dám đánh cuộc, Khởi Viết Vô Y chắc chắn là truyền nhân của một gia tộc ẩn dấu nào đó!"
Người thứ 2 : "Đánh cuộc + 1, người sau giữ vững đội hình!!"
Người thứ 3: "Ẩn dấu cái cục cứt, hai người các ngươi đã đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn chưa??"
Người thứ 4: "Cái tên đầu tiên kia, tao nghĩ hắn có lẽ là Xuân tóc đỏ đó!"
Người thứ 5: "Khởi Viết Vô Y, có mà hắn cho người một con khỉ thì có!”
Người thứ 6: "Mấy thằng bay thì giỏi rồi, đi chỗ khác chơi!"
Người thứ 7: "Cuồng Chiến Thiên Hạ, chiêu thu thành viên, ai muốn xin vào vui lòng liên hệ với Cuồng Chiến!"
Người thứ 8: "Cái thằng thứ 7 kia, quảng cáo cái gì? quảng cáo đã nộp phí chưa? chưa nộp thì nộp đây cho tao!!"
Người thứ 9: "Cái công hội Cuồng Chiến Thiên Hạ cũng chỉ là hạng bỏ đi, ấy vậy mà cũng đòi nhận người. Mọi người ngàn vạn lần đừng nghe hắn dụ dỗ!"
Người thứ 10 : "Con mẹ tụi bay chứ! Lão tử muốn giết các ngươi!!!"
Tới đoạn sau, càng lúc càng không đứng đắn nữa rồi.
Âu Dương Sóc im lặng rút khỏi tin tức này, ra ngoài xem xem có tin tức gì hay ho hơn nữa không.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chiến Lang theo sát sau Xuân Thân Quân, phái ra tâm phúc Huyết Lang ở trên diễn đàn công khai thu mua tiền trong trò chơi.
Chỉ là hiện tại, tiền trong trò chơi có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Không thấy đại quản gia chủ quản của Xuân Thân Quân, đem giá thu mua là 2 tín dụng đổi lấy 1 đồng trong trò chơi đấy sao???
Còn một tin tức nữa cũng đem tới sự chú ý của Âu Dương Sóc.
Bên trong nhóm người chơi mạo hiểm, rốt cục cũng có người đánh ra lệnh bài Lính đánh thuê, và hắn cũng là người đầu tiên trong trò chơi thành lập Hội lính đánh thuê - Hội Huyết Sát.
Đoàn trưởng của hội Huyết Sát tên là Huyết Sát Lãng Tử.
Hắn ta là một hiệp khách cấp 21 và cũng là người chiếm cứ vị trí đầu bảng trên bảng cấp bậc hiện tại.
Mặc dù hắn thành lập hội lính đánh thuê đầu tiên, thế nhưng hệ thống cũng không có thông báo cho người chơi khác biết. Ấy vậy mới biết được, Gaia thiện vị cho loại hình người chơi lãnh chúa như thế nào.
Kéo xuống tiếp, Âu Dương Sóc cũng không có nhìn thấy tin tức gì hữu ích nữa. Vì vậy hắn thuận tay đóng diễn đàn lại. Sau đó đi học kiến thức lịch sử và bổ sung dinh dưỡng vào khoang thuyền.
Buổi tối, Băng nhi tan học trở về. Về thấy ca ca đang ở nhà, nàng liền hiện ra vẻ mặt u oán.
"Người ta thì dậy sớm đi học, còn mình thì ngủ nướng, không chịu đưa người ta tới trường gì cả."
Băng Nhi oán thầm trong đầu.
Âu Dương Sóc nhìn vẻ mặt u oán của nàng, không thể làm gì khác hơn là xuất ra tất cả vốn liếng của mình. Hắn làm mấy món ăn mà nàng thích nhất, lúc đó nàng mới nguôi ngoai cơn tức giận.
Tôn Tiểu Nguyệt thấy Âu Dương Sóc kiên trì ngày ngày đúng giờ vào trong trò chơi thì tò mò hỏi,
"Này, cái trò chơi "Địa Cầu Online" kia thật sự hay như vậy à?? Tôi có hỏi qua một số người bạn trong lớp thì thấy mọi người bảo rằng cũng không có chơi trò chơi này!"
Âu Dương Sóc cười thần bí nói,
"Điểm hay nhất của trò chơi này chính là xây dựng lãnh địa. Hơn nữa trò chơi thiết kế vô cùng thật, không phải như mấy cái trò 2D rẻ tiền chỉ biết thăng cấp một cách ngốc nghếch, khiến cho người bình thường không đủ kiên nhẫn chơi hết trò chơi kia. Nếu như có điều kiện... ta đề kiến nghị cô nên chơi. Đảm bảo sẽ không hối hận."
Tôn Tiểu Nguyệt bĩu môi cười một tiếng,
"Hihi, vẫn là thôi đi. Tôi cũng không có giàu có giống như anh, tiền cũng không phải trong nháy mắt là có, làm sao mà bỏ ra 10 vạn tín dụng mua khoang thuyền trò chơi kia được.
Âu Dương Sóc cũng không có miễn cưỡng nàng. Chuyện gì hắn có thể làm được, thì hắn đã làm cho nàng rồi. Hắn cũng không thể nào nói hết chân tướng sự việc cho nàng được. Chưa kể nàng chưa chắc đã tin chuyện này. Cho dù nàng tin, hắn cũng không tìm ra được lý do giải thích cho nàng vì sao hắn biết được tin cơ mật này. Cũng không thể nói với nàng rằng, hắn trọng sinh mà biết được.
Vì để đền bù cho sự tiếc nuối vào buổi sáng của Băng Nhi, buổi tối Âu Dương Sóc cũng không có đúng giờ login vào trò chơi. Mà trước tiên, hắn phụng bồi Băng Nhi làm xong bài tập về nhà, sau đó đọc truyện cổ tích cho nàng nghe, rồi cuối cùng dụ dỗ tiểu nha đầu này đi ngủ. Xong xuôi hết thảy cũng đã tầm 10h tối rồi.
Đối với hắn mà nói trò chơi, quan trọng thì có quan trọng thật. Nhưng Băng Nhi còn quan trọng hơn. Trò chơi chẳng qua chỉ là phương tiện để đạt được thành công của hắn, còn bồi bạn với người thân mới là mục đích thật sự của hắn. Nhiều khi, chúng ta rất dễ bị nhầm lẫn, mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, khó lòng phân biệt được đâu là mục đích, đâu là phương tiện. Nếu như không phân biệt được mục đích và phương tiện, vậy thì ngươi đã đánh mất chính mình rồi.
Huống hồ, hiện tại thôn Sơn Hải đã thành lập được đầy đủ cơ cấu tổ chức rồi. Các hạng mục công việc hành chính đều có chuyên gia phụ trách đẩy mạnh tiến độ. Trong khoảng thời ngắn, cho dù không có hắn ở đó, lãnh địa vẫn có thể hoạt động một cách bình thường.
Thời điểm hắn login vào trò chơi, trong viện khá là im ắng. Lúc này tất cả mọi người đều đã đi làm việc công việc của mình. Âu Dương Sóc đi tới góc đình viện, chơi đùa với Hắc Nha.
Đối với Hắc Nha, một loài chó săn giống sói, Âu Dương Sóc cũng không có yên tâm thả nó chạy rông ra ngoài.
Thời điểm bình thường, hắn vẫn luôn xích nó ở trong sân. Lúc rãnh rỗi, mới dắt nó đi tản bộ trong thôn. Vừa khéo hôm nay không có việc gì, Âu Dương Sóc lương tâm trỗi dậy, tính dắt tiểu tử này đi dạo một vòng quanh thôn.
Hắn đi vòng vòng trong thôn, nhìn từng tòa tiểu viện đột ngột mọc lên giữa khoảng đất trống mà cảm thấy vô cùng tự hào và vui mừng. Đây chính là thôn xóm một tay hắn gây dựng. Chính hắn đã dẫn dắt mọi người từ nơi hoang dã vào đây, bắt đầu từ con số 0, một người một thuộc hạ, cuối cùng thành lập được một thôn xóm rộng lớn như thế này.
Mọi người kính yêu hắn, cảm kích hắn vì hắn đã cung cấp chỗ ở, thức ăn, nơi làm việc cho họ. Họ không còn ở bờ, ở bụi ngoài nơi hoang dã nữa.
Mọi người tôn kính hắn, kính nể hắn vì hắn nhìn xa trông rộng. Cảm kích hắn vì hắn biết dùng người tài, để cho bọn họ phát huy ra được hết tài năng của mình.
Dọc theo đường đi, mọi người thấy hắn, đều mỉm cười nghiêng đầu cúi chào.
Âu Dương Sóc cũng không có tự cao tự đại, tới chỗ bọn họ nói chuyện hàn huyên một chút, hỏi xem cuộc sống có gì khó khăn không. Nếu có chỗ nào khó khăn, thì hãy nói ra, hắn sẽ dốc sức giải quyết... vân vân...
Hiển nhiên dư vị buổi liên hoan đốt lửa trại tối hôm qua vẫn còn chưa có tiêu tan. Mọi người bàn tán xì xào nhiều nhất vẫn là cảnh tượng náo nhiệt, sôi nổi ngày hôm qua. Dữu Nhi khiêu vũ xinh đẹp như thế nào, Sử Đại tướng quân múa kiếm oai vũ như thế nào. Và đương nhiên, còn có chủ nhân của bọn họ nữa, hát cũng rất hay, mặc dù nhạc điệu nghe có vẻ là lạ, thế nhưng phấn chấn và hào hùng vô cùng.
Lúc đi tới cửa thôn, thấy Triệu Đắc Vượng đang chỉ huy mọi người kiến tạo tiễn tháp. Sử Vạn Tuế đứng một bên, hỗ trợ tham mưu cho hắn. Đối với vị tướng quân có kinh nghiệm chiến tranh phong như như thế này, kiến tạo tiễn tháp đối với hắn mà nói, Triệu Đắc Vượng không dám múa rìu qua mắt thợ.
Thấy Âu Dương Sóc đi tới, hai người vội vàng ngừng tay, tiến ra chào hỏi.
Vẫn là giọng điệu vang dội của Sử Vạn Tuế, có chết cũng không thay đổi được,
"Chủ công!"
Triệu Đắc Vượng theo sau hắn, tiến lên hành lễ,
"Đại nhân!"
Âu Dương Sóc khoát tay áo. Hiện tại tâm tình hắn vô cùng tốt, cười với Triệu Đắc Vượng nói:
"Không cần đa lễ. Bộ phận xây dựng làm việc cũng rất nhanh nha, rất đáng được khen ngợi!"
Hiện tại, Triệu Đắc Vượng vẫn đang nắm giữ chức vị phó trưởng bộ phận xây dựng, vì vậy hắn làm việc vô cùng có tâm. Hắn sợ có một ngày làm việc không tốt, lãnh chủ đại nhân lại cắt chức thì chết.
Nghe thấy Âu Dương Sóc khen ngợi mình như vậy, hắn thoải mái hơn trong lòng không ít.
Hắn khiêm tốn nói:
"Thuộc hạ không dám tham công. Tiễn tháp có thể xây dựng được thuận lợi như vậy phần nhiều là có sự giúp đỡ của Sử đại tướng quân. Không có Sử tướng quân chỉ đạo, thật tình chúng tôi không biết nên bắt đầu từ đâu."
Sử Vạn Tuế cho tới tận bây giờ cũng không biết khiêm nhường nó là như thế nào, hắn đứng ở một bên, cười hắc hắc, sảng khoái nói:
"Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, căn bản tính làm gì. Cái này chẳng qua cũng chỉ là tiễn tháp đơn giản. Ta ngày trước mang binh đánh giặc, phá doanh trại, tiễn tháp kia mới tính là lợi hại!"
Sau đó hắn ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Sóc, nói:
"Chủ công, mạt tướng qua quan sát địa hình một chút, thấy chúng ta nên tạo 4 ngọn tiễn tháp ở 4 góc tường rào là tốt nhất. Như vậy chúng ta có thể phòng ngự càng được tốt hơn nữa. Chỉ tiếc là, hiện tại không có đủ cung tên, cho nên không có biện pháp nào huấn luyện đám tân binh tay mơ kia."
Âu Dương Sóc khẽ gật đầu, nhìn về phía Triệu Đắc Vượng, nói:
"Cứ theo như lời Sử tướng quân nói mà làm. Bộ phận xây dựng làm tốt công tác chuẩn bị và tài nguyên."
Triệu Đắc Vượng vội vàng đáp ứng, nói rằng trong hai ngày có thể đem tất cả tiễn tháp kiến tạo xong.
Âu Dương Sóc gật đầu, cũng không có ở lại đây nữa. Hắn dắt Hắc Nha, xoay người trở về nhà cấp 4.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận