Dịch: Hoangforever
Âu Dương Sóc đi bộ trở về phủ lãnh chúa.
Sau khi đem Hắc Nha xích lại cẩn thận, hắn liền bước vào trong phòng làm việc. Vừa mới ngồi xuống, thầy ký kiêm quản lý hộ tịch - Cố Tu Văn mang theo hai gã nam tử có thân hình cao lớn bước vào.
Trong hai người này, một người là nam tử trung niên, tầm 30 tuổi, tay không tấc sắt, có khuôn mặt hình chữ điền, lông mày rậm rạp, hai mắt sắc sảo, tràn đầy linh cơ và thăng trầm. Hắn có một thân hình to con lực lượng. Bắp tay và bả vai hiện ra từng khối, từng khối thịt cơ rắn chắc.
Còn người kia thì là một gã thanh niên. Hắn tầm 23-24 tuổi, cầm trong tay một cây trường thương và dắt bên hông một thanh đao. Hắn có khuôn mặt thanh tú, có góc có cạnh, vô cùng tuấn mỹ, nhìn rất là phóng khoáng và không câu nệ.
Cố Tu Văn sau khi báo cáo Âu Dương Sóc xong liền dắt hai người nam tử này vào, giới thiệu:
"Đại nhân! Hai vị này đều là anh hùng hảo hán và cũng là hai nhân tài đặc thù mới tới ngày hôm nay. Để tôi giới thiệu cho ngài biết, hai vị này là một đôi huynh đệ. Người anh tên là Lâm Việt, am hiểu công phu quyền cước, là một gã Võ phu Cao cấp . Người em tên là Lâm Dật, thích múa đao múa thương, là một gã Võ tướng Sơ cấp."
Hai anh em Lâm Việt nghe xong liền tiến lên, ôm quyền, khẽ khom người, cùng nói:
"Thảo dân Lâm Việt (Lâm Dật) kính chào đại nhân!"
Võ phu Cao cấp ??
Võ tướng Sơ cấp ?
Hai cái danh từ này khiến cho Âu Dương Sóc vô cùng có hứng thú, hắn vui mừng nói:
"Hai vị đều là hảo hán, không cần đa lễ, nhanh nhanh miễn lễ! Hôm nay thôn chúng ta gặp được hai vị hiền tài như thế này, quả thật chính là phúc đức mà."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Hai vị có bản lĩnh như thế này, thế nhưng lại nguyện ý gia nhập quân đội chúng ta?”
Vừa nghe thấy lời này, người thanh niên có tên là Lâm Dật kia liền hiện ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử, vẻ mặt cực kỳ tình nguyện. Thế nhưng nam tử trung niên Lâm Việt kia thì khác. Hắn bất động thanh sắc, nhìn không ra được nội tâm hắn đang nghĩ gì.
Lâm Dật thấy anh trai mình không có lên tiếng liền kiềm chế sự hưng phấn trong lòng lại, cũng không có mở miệng ra định nói nữa.
Âu Dương Sóc nhìn thấy hai người này như vậy liền khẽ gật đầu tấm tắc khen một tiếng.
Một lúc sau, Lâm Việt mới chậm rãi nói:
"Được đại nhân ưu ái như thế này, anh em chúng tôi sao nỡ từ chối được chứ. Thế nhưng, có một chuyện Lâm mỗ muốn nói. Đầu tiên, sở trường của Lâm mỗ là quyền cước, không thích hợp phát huy trong quân đội. Thứ hai, năm xưa Lâm mỗ có bị thương nặng, thân thể cho tới giờ vẫn chưa lành, e rằng phụ lòng mong mỏi của đại nhân. Còn về đứa em trai, bình thường nó tính khí mặc dù ngang bướng, cố chấp, thế nhưng cũng có một chút công phu về thương pháp. Đại nhân có thể sắp xếp nó ở trong quân ngũ, rèn luyện thật nghiêm khắc để cho nó hảo hảo trải nghiệm một phen. Tuy không phải là lương tài, nhưng ít ra cũng có thể vì đại nhân ra sức được.”
Âu Dương Sóc khẽ gật đầu.
Vị Lâm Việt này nói chuyện có tiến có lui, tuyệt không phải là một vị Võ phu đơn giản như vậy.
Lúc này, Âu Dương Sóc cũng không có truy đuổi tới cùng về vấn đề này nữa, hắn mỉm cười nói:
"Lâm đại ca vẫn đang còn mang bệnh trong người, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng rồi. Trong thôn chúng ta có một vị Đại phu Cao cấp, sau khi hai anh em gia nhập, ta sẽ tới bái phỏng, nhờ vị đại phu kia xem xét bệnh dùm Lâm đại ca, biết đâu lại chữa hết bệnh được. Ngoài ra, thôn chúng ta sắp sửa xây dựng một võ quán, tới lúc đó e rằng phải nhờ tới Lâm đại ca ra mặt rồi. Hy vọng Lâm đại ca có thể vì thôn chúng ta mà truyền thụ một ít công phu quyền pháp cho mọi người. Việc này không những giúp cho dân làng khỏe mạnh, hơn nữa còn có chút võ vẽ phòng thân. Khi đi lại trong vùng hoang dã, cũng đỡ lo lắng hơn. Hy vọng Lâm đại ca không từ chối lời đề nghị này của ta!”
Lãnh chủ đại nhân đã nói tới nước này rồi, Lâm Việt đương nhiên không thể từ chối được nữa. Hơn nữa, mở võ quán cái sự tình này rất là phù hợp với tâm ý của hắn,
"Lâm mỗ đa tạ đại nhân đã chiếu cố, sẽ dốc lòng cống hiến sức lực cho thôn chúng ta!”
Âu Dương Sóc cười ha ha một tiếng, nói tiếp:
"Về phần em trai ngươi, ta sẽ cho hắn làm đội trưởng một phân đội dân binh. Tin tưởng với bản lĩnh của hắn sẽ không làm ta thất vọng.”
Hai anh em Lâm Việt khom lưng một lần nữa nói,
"Cảm ơn đại nhân đã chiếu cố. Nhất định không phụ sự nhờ vả của đại nhân!"
Âu Dương Sóc nhân cơ hội này xem xét một chút thuộc tính của hai anh em.
-------
【Họ tên】: Lâm Việt ( Cấp Bạch Ngân)
【 Thân phận 】: Thôn dân Thôn Sơn Hải.
【 Nghề nghiệp 】: Võ phu Cao cấp
【 Trung thành 】: 75 điểm
【 Sở trường 】: Tinh thông quyền pháp ( tăng lên uy lực quyền pháp của dân cư trong lãnh địa thêm 10%)
【 Bình phẩm】: Bậc thầy quyền pháp, có lai lịch thần bí, là hào kiệt đương thời. Dó có bệnh trong người, nên buộc phải lưu lạc.
-------
【 Họ tên 】: Lâm Dật (Cấp Hắc thiết)
【 Thân phận 】: Đội trưởng đội dân binh thứ ba thôn Sơn Hải.
【 Nghề nghiệp 】: Võ tướng Sơ cấp
【 Trung thành 】: 75 điểm
【 Thống soái 】: 30
【 Võ lực 】: 40
【 Trí lực 】: 20
【 Chính trị 】: 15
【 Công pháp 】: Thương pháp tổ truyền Lâm gia (có tổng cộng 12 thức)
【 Trang bị 】: Thương sắt, Hoàn Thủ Đao.
【 Bình phẩm 】: từ nhỏ đã được luyện tập thương pháp, đọc sách nhà binh. Thế nhưng, tính tình thì ngang bướng, phóng đãng, khó kềm chế được.
Hai anh em này có chút biến thái à nha!
Lâm Việt thì được hệ thống bình phẩm là bậc thầy quyền pháp. Đặc tính sở trường lại có thể giúp cho cư dân trong lãnh địa tăng thêm uy lực quyền pháp. Đặc tính như thế này, đối với lãnh địa mà nói, đó là một sự trợ giúp to lớn.
Âu Dương Sóc suy đoán, nếu như hắn có thể chữa lành bệnh ... rất có thể hắn chí ít cũng là một gã Võ phu Cấp đại sư.
Chính vì lý do này, Âu Dương Sóc cũng không có gượng ép Tống đại phu chữa lành bệnh cho hắn. Dù sao Tống đại phu cũng chỉ là một gã Đại phu Cao cấp.
Lâm Dật kia cũng vậy, đồng dạng cũng không có đơn giản.
Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một tên Cấp hắc thiết, thế nhưng lại có trang bị và công pháp. Tiềm lực về sau không thể nào đo đếm được, trưởng thành tính cũng tốt vô cùng. Nếu như sắp xếp hắn vào ở trong quân ngũ , giao cho Sử Vạn Tuế rèn luyện một phen, tương lai tất thành báu vật.
Qua theo dõi, quan sát trong một khoảng thời gian, Âu Dương Sóc dần dần phát hiện ra quy luật đổi mới lưu dân của hệ thống một chút.
Đầu tiên, càng là mới bắt đầu thì lại càng dễ ra nhân tài đặc thù, ví dụ như thời điểm thành lập thôn hoặc thời điểm lãnh địa thăng cấp xong. Cho tới khi lãnh địa thăng cấp gom góp đủ số lượng nhân tài đặc thù cần thiết xong, tới lúc đó đương nhiên thời gian sau này lưu dân đổi mới sẽ ra gần như là nông dân bình thường rồi, nhân tài đặc thù rất ít khi xuất hiện.
Thứ hai là, đặc tính của Kiến thôn lệnh cấp Hoàng Kim từ từ bắt đầu phát huy tác dụng. Thỉnh thoảng lại hấp dẫn tới một số nhân tài cao cấp gia nhập. Phải biết rằng, thôn cấp 1 lưu dân đổi mới chủ yếu ra nhân tài vẫn là sơ cấp làm chủ. Mà thôn Sơn Hải của hắn hiện tại đã có tới 3 vị nhân tài cao cấp.
Nếu để cho các lãnh chúa khác biết được điều này, có lẽ hắn đã bị bọn họ bắn chết từ đời nào rồi. Hiện tại, đa phần các vị lãnh chúa khác có được một tên nhân tài Trung cấp đã vui mừng, xem như là nhặt được bảo bối rồi. Còn đối với loại nhân tài Cao cấp gì gì đó, đó cũng là ước mơ xa vời mà thôi.
Nói chuyện xong, Âu Dương Sóc phân phó Cố Tu Văn mang Lâm Việt tới chỗ nghỉ ngơi. Còn hắn tự mình mang theo Lâm Dật đi tới quân doanh.
Do Lâm Dật là một vị Võ tướng Sơ cấp, cho nên hắn không cần phải dùng tới chuyển chức.
Điểm khác biệt giữa binh lính và võ tướng nằm ở chỗ, số lượng binh lính mà họ có thể mang theo được.
Dựa theo theo biên chế trong quân đội, binh lính cao nhất chỉ có thể thăng cấp lên làm đội trưởng và số lượng binh mang theo là 50 người.
10 tiểu đội là một tiểu đoàn, cấp bậc cao nhất là Tiểu đoàn trưởng. Đối với chức vụ này yêu cầu ít nhất phải là Võ tướng Sơ cấp.
5 tiểu đoàn là một lữ đoàn, quân số 2500 người, cấp bậc cao nhất là Lữ đoàn trưởng. Đối với chức vụ này yêu cầu ít nhất phải là Võ tướng Trung cấp.
5 lữ đoàn là một sư đoàn, có một lữ đoàn trực thuộc gồm 1000 người. Tổng số quân là 13.500 người. Cấp bậc cao nhất là Sư đoàn trưởng. Đối với chức vụ này yêu cầu ít nhất phải là Võ tướng Cao cấp.
4 sư đoàn là một Quân đoàn, có một sư đoàn trực thuộc gồm 10.000 người. Tổng số quân là 55.000 người. Cấp bậc cao nhất là Quân đoàn trưởng. Chức vụ này chỉ có Siêu tướng mới có thể nắm giữ được.
Và cao cấp nhất chính là một số Quân đoàn tạo thành Tập đoàn quân. Cấp bậc cao nhất là Chủ Soái. Cấp bậc này chỉ có lãnh chúa hoặc võ tướng được lãnh chúa bổ nhiệm mới có thể đảm nhiệm được.
Vì vậy tới hậu kỳ, lãnh địa đối với nhu cầu võ tướng phải nói là vô cùng khổng lồ.
Nếu như chỉ biết gửi gắm hi vọng vào đổi mới lưu dân thì đó là một việc làm không thực tế. Xác suất loại này không khác sổ xố độc đắc là bao. Trừ phi thôn của ngươi có đặc tính lãnh địa mạnh mẽ giống như thôn Sơn Hải.
Ngoài ra, binh lính muốn tăng cấp bậc có thể thông qua chuyển chức binh lính.
Mật thất chuyển chức quân doanh Trung cấp có thể đem dân binh lv.10 chuyển chức thành một quân tốt bậc1. Từ cấp bậc này trở đi binh lính không còn gọi là lv nữa mà được phân làm 3 nhóm chính.
Từ bậc 1-3, binh lính được gọi là quân tốt có vũ khí (vũ khí tốt).
Từ bậc 4-6 gọi là quân tốt hung hãn (hung hãn tốt).
Từ cấp 7-9 gọi là tinh binh (binh lính tinh nhuệ).
Muốn một binh sĩ trở thành một vị Võ tướng Sơ cấp, bạn phải huấn luyện người đó từ một binh sĩ bình thường thành tinh binh bậc 9. Sau đó trải qua mật thất chuyển chức quân doanh mới thành được võ tướng.
Chính vì lý do này, Âu Dương Sóc mới coi trọng Lâm Dật như vậy.
Thời điểm hai người đi tới quân doanh, vừa khéo gặp Sử Vạn Tuế trở về. Thế là hắn đem Lâm Dật giao lại cho Sử Vạn Tuế. Sau khi hàn huyên tâm sự một chút, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, Sử Vạn Tuế gọi hắn lại, nghiêm túc nói:
"Chủ công, mạt tướng có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"
Âu Dương Sóc dừng bước, nghi hoặc hỏi:
"A, có chuyện gì?"
"Là thế này, mạt tướng vừa mới nhận được một hồi cáo từ một phân đội tuần tra nhỏ. Thời điểm bọn họ dò xét xung quanh lãnh địa chúng ta, ngoài ý muốn phát hiện ra một doanh trại giặc cỏ."
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy trong lòng liền cả kinh, rốt cuộc chuyện gì tới cũng cần phải tới. Giặc cỏ và thổ phỉ, đây chính là hai đại tai họa trong hoang dã,
"Dân binh tuần tra có kinh động tới giặc cỏ không ?"
Sử Vạn Tuế lắc đầu, nói:
"Chưa có kinh động qua. Đội tuần tra là do Tam cẩu tử chỉ huy, cho nên khá là cơ trí. Đám người bọn họ sau khi thấy doanh trại giặc cỏ liền chỉ huy một bộ phận nhỏ trở về quân doanh báo cáo tình huống, số còn lại ở lại giám sát.”
"Uk, làm tốt lắm, không được khinh suất. Dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta, chúng ta cần phải giữ sự bình tĩnh và kiềm chế trước khi thăm dò xong tình hình của quân địch. Vì vậy, tướng quân, tướng quân cần phải làm tốt hai việc sau. Trước tiên, nhanh chóng thăm dò kích thước doanh trại và thực lực đại khái của bọn chúng. Khi cần thiết, tướng quân có thể tự mình xuất trận. Ngoài ra, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian tuyển mộ binh lính, nhanh chóng chuyển chức cho nông dân thành dân binh. Có thể tuyển mộ binh lính từ các hộ gia đình có sẵn. Tất cả mọi việc lấy quân sự làm đầu. Chuyện này ta sẽ nói lại với các bộ phận, nên tướng quân không cần phải lo."
Âu Dương Sóc thận trọng nói.
Sử Vạn Tuế nghe thấy vậy vui mừng, lớn tiếng nói:
"Xin chủ công yên tâm. Mạt tướng dự tính khuya hôm nay tới gần phụ cận doanh trại bọn chúng thám thính một phen. Mạt tướng muốn nhìn xem rốt cuộc bọn chúng có bản lĩnh gì.”
Có Sử Vạn Tuế thân chinh xuất mã, Âu Dương Sóc cũng đỡ lo hơn phần nào. Lần này giặc cỏ xuất hiện, đối với lãnh địa mà nói, nói không chừng đó lại là chuyện tốt.
Thứ nhất, vừa khéo có thể rèn luyện dân binh trong thôn. Giết giặc cỏ còn thăng cấp nhanh hơn là giết quái.
Thứ hai, sau khi tiêu diệt chúng, rất có khả năng sẽ có cơ hội lớn nhận được bản vẽ kiến trúc.
Ngày hôm sau, Âu Dương Sóc vừa login vào liền cho gọi Sử Vạn Tuế tới phòng làm việc của mình. Hắn vội vàng hỏi thăm tình hình Sử Vạn Tuế tối hôm qua thám thính thế nào rồi.
Bản lĩnh của Sử Vạn Tuế phải nói là rất lớn. Tối hôm qua, hắn ấy vậy mà lại trực tiếp lẻn vào bên trong doanh trại giặc cỏ, sau đó tiến hành điều tra kỹ lưỡng một phen,
"Chủ công, theo như mạt tướng điều tra được, bên trong doanh trại giặc cỏ có tầm 100 người. Trong đó, có lực chiến đấu tầm hơn 60 người, số còn lại là phụ nữ và trẻ em. Đám giặc cỏ có lực chiến đấu đại khái được chia làm 3 loại. Loại đầu tiên là giặc cỏ bình thường. Bọn chúng có trang bị đơn sơ, không có cưỡi ngựa, thực lực ngang với dân binh. Số lượng loại này là nhiều nhất, tầm khoảng hơn 40 người. Loại thứ 2 chính là giặc cỏ tinh anh, được trang bị đầy đủ, có cung tên và chiến mã. Số lượng đám này cũng không có ít. Ta đếm được 27 con chiến mã trong chuồng ngựa, từ đó suy ra bọn chúng ít nhất cũng tầm 27 tên. Loại cuối cùng chính là thủ lĩnh giặc cỏ. Gồm có 2 người, một đại thủ lĩnh và phó thủ lĩnh. Theo ta phán đoán, thực lực của chúng chắc ngang tầm Lâm Dật mới tới ngày hôm qua.”
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy, sắc mặt liền nghiêm trọng, trầm giọng nói:
"Thực lực đám giặc cỏ này đúng là nằm ngoài dự liệu của ta mà. Ngay cả giặc cỏ bình thường cũng có thực lực ngang ngửa với dân binh. Nếu như chúng ta cứng chọi cứng... e rằng sẽ tổn thất nghiêm trọng. Càng thêm phiền toái chính là, đám giặc cỏ tinh anh kia ấy vậy mà lại được trang bị cung tên. Đây đối với chúng ta mà nói, đó là một sự uy hiếp rất lớn. Xem ra lần này chỉ có thể dùng trí, không thể cường công được."
Sử Vạn Tuế nghe thấy Âu Dương Sóc nói như vậy liền cho rằng không đúng. Hắn ngạo nghễ nói:
"Chủ công nói như vậy, quả thật mạt tướng không đồng tình. Nói như vậy chính là nâng cao sĩ khí đối phương, hạ uy phong của mình. Đám giặc cỏ này ở trong mắt mạt tướng, bất quá cũng chỉ là gà đất chó kiểng. Chỉ cần một mình mạt tướng ẩn thân một lần nữa đi vào doanh trại bọn chúng là có thể giết hơn phân nửa bọn chúng.”
Âu Dương Sóc nghe Sử Vạn Tuế nói vậy, cười khổ một tiếng, đáp:
"Tướng quân dũng mãnh như thế nào, ta đương nhiên là biết. Thế nhưng người xưa có câu, kiến đông cũng cắn chết được voi. Tướng quân một thân một mình vào doanh trại bọn chúng, lỡ may bị tên nào đó bắn lén, không phải lúc đó cái được không bù nổi cái mất sao?? Làm như vậy quá mức nguy hiểm. Tài của tướng quân là ở sa trường chém giết, chứ không phải tranh đua xem ai mạnh hơn ai. Tướng quân mặc dù dũng, thế nhưng đội dân binh chúng ta cũng chỉ mới được thành lập, trang bị còn đơn sơ, không có cách nào giúp đỡ tướng quân được."
Sử Vạn Tuế nghe thấy vậy liền sững người, cười khà khà nói,
"Vậy theo ý chủ công, chúng ta phải làm như thế nào?"
Âu Dương Sóc bình tĩnh cười một tiếng, trong lòng đã tính toán sẵn, nói,
"Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Giai đoạn hiện tại, điều quan trọng nhất chính là đem dân binh huấn luyện thành hình. Trước hết, chúng ta sẽ dùng phương pháp lấy tĩnh chế động, im lặng tích góp thực lực từng tí một. Đợi tới thời cơ thích hợp, nhất kích đánh bại bọn chúng. Dĩ nhiên, chúng ta vẫn thường xuyên giám sát và đề phòng bọn chúng. Sắp xếp một đội dân binh có năng lực theo dõi mạnh mẽ, theo dõi hướng đi, động tĩnh của chúng 24/24h. Ngoài ra, việc phòng vệ thôn trang, cần phải được đẩy mạnh hơn nữa, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn!"
"Vâng!"
Nói xong, Sử Vạn Tuế tựu đi ra, sắp xếp an bài thôn trang phòng vệ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận